Không gian bên trong thang máy nhỏ hẹp, trái phải ở cùng một chỗ, hai người đứng cạnh nhau, cánh tay hơi chút nâng lên là đụng phải, trốn không thoát, tránh không được.
Tiểu Qủy kia chính là cố ý, đứng chỗ nào không được, cố tình đứng cạnh nhau.
Đối diện với hai người là cửa thang máy sáng bóng, trên bề mặt mơ hồ phản chiếu lên hình ảnh của các nàng, nhấc mí lên là có thể nhìn thấy cả hai đứng chung với nhau một chỗ.
Không kinh ngạc vì cái gì lúc nãy Ninh Tri còn còn ở phía sau mình, là trùng hợp muốn đi lên cùng sao?, Minh Thư vẻ mặt thong dong, không hiện ra biểu tình gì.
Chỉ là mới mấy ngày không gặp thôi, quá bình thường.
Mới đi mua sắm bên ngoài về, Minh Thư ăn mặc mười phần tùy ý, chỉ là một bộ áo màu thủy lam bó eo thấp liền quần, kết hợp với một đôi giày cao gót mũi nhọn màu trắng, trên người mang ít trang sức, liền vòng tay cũng không có, chỉ đeo một đôi bông tai bạc đơn giản.
Cùng với Ninh Tri là hai phong cách hoàn toàn bất đồng, không có điểm chung.
Bất quá nhìn hai người đứng một chỗ lại không bị lạc quẻ chút nào, ngược lại nhìn rất hài hòa, mỗi người có phong cách riêng, đều đẹp mắt cả đôi, một cái minh diễm thuần thục, một cái tự do hào phóng, một cái khí chất thanh xuân, một cái hương vị thuần thục cấm dục, không mất đi vẻ gợi cảm.
Ninh Tri so với Minh Thư cao hơn một chút, nhìn ra tới 1m78, vô hình chung đứng cạnh nhau lại mang đến cảm giác áp bách. Minh Thư nhìn thẳng ra phía trước, một ngoài làm bộ lơ đãng, trong lòng lại đánh giá điều kiện ngoại hình của người này, có chút đại khái cân nhắc.
Bĩnh tình mà xem xét, tiểu quỷ này đúng là phi thường thích hợp làm người mẫu đi, mặc kệ dáng người cao ra, thì đường cong dáng người cộng thêm khuôn mặt thì cũng được 10 điểm rồi, nhìn tổng thể từ trên xuống dưới không thể nào không nói tới khí chất quá hợp làm siêu mẫu, ký hợp đồng xuống bảo đảm không lỗ vốn được. Nàng ta chính là đủ điều kiện để chở thành một siêu mẫu lớn, các mặt đều xuất sắc, chỉ là hơi non kém kinh nghiệm, nếu mà ký xuống chắc cũng phải mất một thời gian để đào tạo, đểu có thể lăn lộn được trong giới này.
Nhưng khuôn mặt này vẫn có sự hạn chế, Ninh Tri về sau khẳng định không đi theo con đường thuần phương đông được, bất luận là trong nước thì vẫn có điểm ưa chuộng vẻ mặt truyền thống hơn, vẫn là có nét của người nước ngoài khắc sâu, so với tiêu chuẩn truyền thống phù hợp, thì vẫn kém quá xa. Người này tuy thân phận là người Trung Quốc thật, nhưng là con lai chỉ di truyền trên khuôn mặt một ít mà thôi, hình dáng ngũ quan đối với người bình thường cũng quá khác nhau.
Đương nhiên, đẹp thì vẫn là đẹp, khuôn mặt xinh đẹp cao cấp, tính ương ngạnh, lại không quá phận hơn ống kính, mặc kệ là hàng ngày, hay là về sau lên sàn chữ T, nhất định là một tồn tại sáng giá chói mắt.
Minh Thư đã cùng tập đoàn ARORA nói ra thỏa thuận, cùng những lúc riêng tư Trang Khải Niên có gọi điện tới hai lần, nàng đang có ý đồ, nguyện ý xuống tay bồi dưỡng, hiện tại liền xem Ninh Tri là ý tưởng.
Việc này nói đơn giản cũng đơn giản mà khó cũng khó, dùng sao cũng không bắt ép được đối phương. Minh Thư đều hiểu rõ, cho dù không có tham dự vào, có thể mấy ngày nay Ninh Tri đã trở về Ninh gia một chuyến.
Trang Khải Niên ở trong điện thoại nói, nói là đã thương lượng qua với Ninh Tri rồi.
- --------- Đêm đấy, Minh Thư còn đang ở trong phòng làm việc.
Minh Thư ra vẻ không hiểu biết, đem túi xách đặt trước mặt, đột nhiên hỏi: ''Gần đây nhất đang làm gì?''
Ninh Tri cũng nhìn thẳng về phía trước, nhìn hình ảnh phản chiếu lên, một lúc sau, bĩnh tĩnh trả lời: ''Có việc, phải đi thành Nam.''
Thành Nam, nhà cũ Ninh gia cũng ở đó.
Mình thư nghiêng người: ''Về nhà? ''
Đối phương không phủ nhận, nhíu mày.
''Là vậy sao,'' Minh Thứ nói, bày ra bộ dáng nghiêm trang, “ Còn tưởng rằng ngươi quay lại trường học.''
Trên cửa thang máy, hai người tầm mắt giao nhau một lần, tự nhiên thân ảnh đối phương. Ảnh phản chiếu mơ hồ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhau.
Ninh Tri rũ mắt, thoáng đè lại giọng nói: ''Về trường học làm gi?''
''Không phải nói muốn thi đấu sao?'' Minh Thư nói.
''Còn sớm, trận sau mới bắt đầu.'' Ninh Tri trả lời nhẹ nhàng, ''Cuối tháng ở thành phố kế bên, không phải bây giờ.''
Minh Thư nói ngược lại: '' Dì Lâm mang theo đặc sản cho ngươi.''
Ninh Tri nghiêng đầu, lúc này mới chính thức nhìn qua, “Cái gì?''
Minh Thư Trả lời: “Ăn thì trễ một chút có thể qua đây lấy.''
Đối phương không lên tiếng, chỉ gật đầu.
''Hình như là bò khô đặc sản ở quê, còn có một hộp kẹo thủ công.'' Minh Thư lại nói, ''Hương Vị cũng không tệ lắm.''
''Ân.'' Người này nói, ''Đã biết.''
Minh Thư giơ tay vén sợi tóc qua tai, “Mới vừa rồi người đó là bạn của ngươi.?''
Ninh Tri lắc đầu, “Không phải.”
Nói xong, chần chờ một lát, nhẹ giọng nói thêm: ''Bạn cùng học, đi ngang qua bên này, đưa tư liệu cho hắn.''
Minh Thư nói: “Tư liệu thi đấu.''
“Ân, qua mấy ngày nữa sẽ dùng đến.'' Ninh Tri nói, nhấp môi dưới, “Lúc trước trở về chưa kịp đưa, hôm nay trở về, đuổi kịp vừa lúc.''
Vết thương trên mặt người nay đã tan ra không còn máu bầm, hoàn toàn không còn dấu vết bị thương. Minh Thư không che lấp mà nhìn, không kiêng dè đánh giá, ít lâu liền nói, “ Có dùng Thuốc mỡ không?”
Ninh Tri tùy ý nhìn, lần này không né tránh, thấp giọng nói: “Dùng.''
Thời gian lên lầu trong chốc lát, thực mau đã đến lầu 18.
Đi ra ngoài theo thứ tự, ai lấy đều không vội mà nói với bên kia, phá lệ chịu dừng lại hai bước.
Kỳ Thật không có gì có thể nói, đều không phải tính cách nhiệt tình hướng ngoại, nói chuyện đều khô cằn như nhau. Đi mau đến gần phòng, nghĩ dì Lâm đang ở nhà, Minh Thư hỏi: “Muốn hay không đi vào ngồi một lát?''
Tiểu quỷ này không muốn cự tuyệt, ba phải cái nào cũng nói được: “Còn có chút việc.''
Cho là không muốn đi, Minh Thư cũng không bắt buộc.
Thời gian ở chung hai người vẫn chưa quen thuộc, cách một bức tường. Không biết vì sao, lần này gặp mặt so với trước đây lại thêm phần kỳ quái, có cảm giác gì đó, hoàn toàn nói không ra, nắm không được phương hướng.
Thái độ của Ninh Tri lần này cũng không tính là lạnh lùng, chỉ là có điểm không biết nói gì, tìm không ra đề tài để nói, cái gì nói ra đều có vẻ xa lạ.
Thật sự tìm không ra lời nói, Minh Thư về trước, buổi tối còn muốn làm việc, cũng không nhàn rỗi như vậy.
Ninh Tri đứng tại chỗ hai giây, sau đó cũng theo vào nhà.
Hai bên cửa đều đóng lại, giống như bất đồng hai thế giới.
Phòng đối diện, sau khi vào nhà, Ninh Tri không thay giày ra, liền tiến đến sô Pha ngồi xuống. Ngày hôm nay không có chuyện gì để làm, công việc hôm nay đã hoàn thành xong, đã không còn sớm, chỗ nào cũng không muốn đi, ở trong nhà là được rồi.
Trong phòng đi lên có một chỗ bị làm dơ lung tung, hôm trước đã gọi công ty vệ sinh đến thu dọn qua một thể, hiện nay đã sạch sẽ ngăn lắp lại. Nàng ở chỗ này dựa lưng, nghỉ ngơi hai ba phút, sau đó liền lấy điện thoại ra, mở áp đồ ăn lên đặt cơm, lại ngồi chơi game đợi một lát cơm được giao tới.
Trước mắt là bàn trà trống vắng, trừ bỏ cái điều khiển TV, còn thình lình xuất hiện một lọ thuốc mỡ, là Minh Thư đưa cho.
Thuốc còn nguyên hoàn hảo, chưa có sử dụng qua.
Minh Thư bên kia lại là một cảnh tượng khác hoàn toàn trái ngược.
Có Dì Lâm ở đây, trong nhà mọi thứ đều được dọn sạch ngăn nắp, đi làm về cũng không cần phải làm gì, không khí thật ấm áp.
Minh Thư không quá miệt mài nghĩ tới từ lần mới nhất tụ họp đó xong, lão Tào gọi cho nàng một cuộc điện thoại, hẹn nàng thứ tư tuần sau tới phòng làm việc của lão Tào hỗ trợ chụp ảnh một chút, cũng ngay sau đó lại nhận được tin nhắn của Phàm Sở Ngọc nói khách hàng có chuyện cần xử lý, nói một chút tiến độ công việc.
Nói tiếp đến công việc thực sự không được thuận lợi, vị khách hàng kia thật khó hầu hạ, đã sửa tới bảy tám lần bản thảo rồi vẫn còn chưa vừa lòng, cách nói chuyện cũng không dễ nghe. Minh Thư đã không còn nhẫn lại với vị khách hàng này nữa rồi, đành giao lại cho Phàm Sở Ngọc xử lý.
Mở cửa hàng chính là để kiếm tiền, nhưng mà những chuyện rắc rối thì luôn nối tiếp nhau tới.
Bỏ khách hàng qua một bên, mở wechat lên cũng có một đống công việc, linh tinh vụn vặt yêu cầu nàng tới làm.
Cơm tối chỉ ăn đối phó một ít cho qua, còn lại thời gian Minh Thư vẫn ngồi yên trên sô pha làm việc bằng máy tính cùng điện thoại.
Dì Lâm cùng nàng thức đêm, đêm nay lại không đi ở lại đây, muộn một chút mang một đĩa bánh quy lên bàn trà để, Minh Thư không có tâm tình để ăn cái gì, đôi mắt làm việc không rời màn hình.
''Nghỉ ngơi một lát đi, nếu không vừa ăn vừa làm, cũng không mất bao nhiêu thời gian.'' Dì Lâm khuyên nhủ.
Nàng không có đói bụng, chỉ nói: ''Để ở đó là được, muộn chút sẽ ăn.''
Dì Lâm không khuyên được, lại sợ quấy rầy nàng làm việc, liền đi vào phòng bếp chờ.
Vội làm nên cũng không để ý thời gian ngắn hay dài, không có cảm giác là đã muộn rồi.
Rốt cuộc có thể nghỉ một chút, Minh Thư buông máy tính ra, nói dì Lâm đi nghỉ ngơi sớm một chút, còn không cần cùng nàng thức đêm. Dì Lâm xua xua tay, ''Ngươi làm việc ngươi, đừng để ý ta. Ta tối nay cũng không có gì làm, nhàn rỗi chính là nhàn rỗi.''
Nàng cũng có chút mệt mỏi, nhưng vẫn còn phải đợi văn kiện gửi tới, nhìn xem thời gian, liền đi tắm rửa mặt một cái. Về phòng trước, nhớ tới cô nương kia, nàng dừng lại, nói với dì Lâm: ''Ninh Tri đã trở lại rồi.''
Dì Lâm đang thu dọn chén đĩa, kêu à.
Chỉ là thuận miệng nhắc tới, đều không có cố ý cái gì, nhớ lại liền không nhịn được nói.
Lời nói ra khỏi miệng, lại có cảm giác dư thừa, không cần thiết phải nói cái đó, Minh Thư ngừng lại. Cũng may dì Lâm không phát hiện ra nơi nào có vấn đề, nghe không ra được manh mối.
Tắm xong ra tới đã 11 giờ rưỡi, văn kiện đã được gửi tới hòm thư.
Minh Thư mặc áo ngủ đi đến phòng khách, còn chưa đi đến sô pha liền thấy trên bàn trà có một ly cà phê, đến gần đã gửi được mùi thơm. Nghĩ là dì Lâm làm riêng, nàng ngồi xuống liền uống, nếm một cái trên miệng nhỏ.
Dì Lâm còn đang ở trong phòng bếp, không biết đang làm cái gì, nghe không có động tĩnh gì.
Minh Thư không quá chú ý, ngồi xuống tiếp tục làm việc, thỉnh thoảng bưng ly cà phê lên uống một ngụm.
Cà Phê đêm nay pha có vẻ ngon hơn mọi khi, có thể là thay đổi cách pha sao? chắc là ảo giác thôi, càng uống vào càng cảm thấy mùi thơm nồng đậm hơn.
Phòng bếp thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng nói chuyện, nhẹ nhàng, dì Lâm đang cùng với ai đó nói chuyện phiếm.
Thấp âm quá nhỏ, có ý đè lại, làm như không quấy rầy đến nàng.
Minh Thư quay đầu xem qua, nhìn lại không thấy được ở bên trong.
Nghĩ là dì Lâm gọi điện, liền không nghĩ nhiều.
Bất quá không đến hai phút, nàng liền thấy không thích hợp, mơ hồ là nghe thấy giọng của hai người.
Tiếng nói của đối phương nghe quen tai, vừa nghe liền biết là ai.
Minh Thư ngẩn người, một thoáng còn nghĩ mình đã nghe lầm, cho đến khi người kia bê một bát mì sợi còn đang nóng hầm hầm đi tới nơi này, mới phản ứng lại.
Chỉ mới tách ra vài giờ, Ninh Tri lại xuất hiện, hơn nửa đêm rồi còn ở đây.
Đối phương bưng bát mì đến bên này, tư tâm nhỏ mà buông, lại không nhanh không chậm quay đầu lại hướng Minh Thư giải thích nói: ''Đến đây lấy đồ.''
Xem vẫn không hiểu chuyện này, Minh Thư vẫn là thôi kệ.
Ninh Tri cầm ly nước để trước mặt nàng, ''Có thể ở lại đây một lát không? ''
Minh Thư không sao cả, ''Tùy ngươi.''
Thật đúng là không xem mình là người ngoài, vừa đồng ý, liền ngồi xuống bên cạnh.
Trong phòng khách yên lặng, im ắng.