Có thể dùng chung khăn tắm với người khác, loại thân mật tới mức độ này cũng không thua kém gì so với hành động lúc nãy bên hồ, lại nghe ra cách nói chuyện rất quen thuộc, giống như là thật thật giả giả lưu luyến lẫn nhau.
Giọng nói của Phương Du Tịnh nghe thật hào phóng, nghe không ra có chút suy nghĩ gì, thật tự nhiên, nhưng vẫn có chút kỳ quái, mọi chuyện có vẻ như cũng không hẳn là như vậy.
Vách ngăn làm chắn mất tìm nhìn ở trong với bên ngoài, trái phải đều ngăn lại, ở giữa lại có bức tường chắn ngang, người ở bên ngoài không thể thấy được tình hình ở bên trong.
Ninh Tri cũng trả lời lại, nói cái gì đó.
Ngoài bồn rửa tay nghe không rõ được, chỉ có thể mơ hồ phân biệt được là tiếng ai đang nói chuyện.
Mấy người bạn cùng đi vào vẫn đang bận tắm lại, ở ngoài cửa lại nghe thấy tiếng động, nghe thấy mấy câu liên tiếp: “ Tịnh nhi, ta có khăn chưa xài này, có muốn không?”
Phương Du Tịnh trả lời lại nhưng nói nhỏ quá ở cách xa không nghe thấy được, không nghe rõ là đang nói cái gì, không nghe ra được.
Động tĩnh bên kia lại vang lên sột soạt, mấy nữ hài tử lại bắt đầu nói giỡn cười đùa, xô xô đẩy cách mấy vách ngăn, không e ngại mà tắm chung ở một chỗ.
Cũng không biết là cuối cùng có mượn được khăn tắm hay không, mượn của ai, Phương Du Tịnh lại không tiếp tục nói to, chỉ thường nói chuyện phiếm gì đó với mấy người bạn, nói chầm chậm nghe không hiểu.
Mấy người ở cách vách vẫn còn đang bận rộn, có một người đi ra đầu tiên, theo sau đó là Ninh Tri.
Cũng giống như Minh Thư, Ninh Tri cũng đến bồn rửa tay, nhì nhìn gương, thuận tiện trang điểm lại một chút. Tóc quăn của nàng đã hoàn toàn rũ xuống, tóc ướt dính vào nhau, có chút hỗn độn, một bộ dáng không được hoàn trỉnh lôi thôi.
Trên thành bề mặt thành bồn rửa tay được làm bằng gạch men sứ, Ninh Tri nhìn thấy có đồ để quên ở đó, là cột tóc của Minh Thư, khi nàng rời đi đã quên mà để lại.
Thứ đồ kia không có gì thu hút đặc biệt, kiểu dáng bình thường, trên đấy còn đính một hòn ngọc nhỏ trơn bóng, không có chỗ nào đặc biệt, nhưng Ninh Tri vẫn âm thầm cầm lấy đồ của ai đó.
Mấy sấy còn vẫn còn đang nóng, chạm vào còn muốn bỏng tay.
Ninh Tri nhìn ra phía cửa, sớm đã không còn thấy bóng người của ai đó.
Phương Du Tịnh đến sau hai bước, mở vòi bên cạnh ra rửa tay.
Cô nương này thay một bộ khá lạ đi ra, một bộ quần áo liền quần hở ngực, lộ vai lộ lưng, đôi chân trắng gầy, ăn mặc có chút hở hang nhưng không mấy đi sự tinh nghịch trẻ tuổi. Nàng đến gần duỗi tay bám lấy cánh tay Ninh tri, hỏi: “Nhìn cái gì vậy?''
Mang cột tóc mới nhặt lên, đeo vào cổ tay, Ninh Tri nói: “Không.''
Minh Thư hoàn toàn không có ấn tượng gì về việc mình để quên vòng cột tóc.
Dù sao ở cửa hàng có rất nhiều tùy tay lấy một cái, cũng không đáng giá, bỏ thì thôi, ngày mai cần lại lấy cái khác dùng.
Sau một đêm, sáng sớm thời tiết có sương mù dày đặc bao phủ khắp nơi, ở trên lầu cao nhìn ra bên ngoài, như một thế giới ẩn ẩn hiện hiện trong làn sương mù. Kiến trúc ở nơi xa xa bị sương mù che khuất tầm nhìn, nhìn từ xa giống như là đang nổi giữa không trung vậy.
Minh Thư còn ngày nghỉ cuối ở nhà, không làm gì hết chỉ nằm yên một chỗ, nằm nhàn rỗi xem tv cả ngày, dì Lâm còn đến giúp nàng mát xa, tới tối thỉ rảnh rỗi vào bếp phụ dì lâm nấu cơm, muộn một chút thì đi ra ngoài dạo phố một vòng. Công việc hàng ngày có nhiều áp lực, nếu chở lại cửa hàng, cũng khó có được một ngày như vầy phủi tay làm bà chủ.
Dì Lâm làm đồ ăn đa dạng, hôm nay chuyển qua làm phở, nấu một nồi nước dùng to, trong đó bao gồm các loại bánh khác nhau, như bánh gạo cùng thịt viên, đưa cho Minh Thư lúc đi dạo phố thì ghé đưa cho hai vợ chồng già một phần, cũng nhân cơ hội về thăm nhà một chuyến.
Hôm nay Minh Nghĩa Như không có ở nhà, đi đến công ty, chỉ có Tiêu Hà Lương ở đó.
Tháng bảy chính là thời gian học sinh được nghỉ hè, học sinh đều nghỉ, Tiêu Hà Lương lại không phải thầy giáo dạy lớp 12 lên không cần phải dạy học bù, cả ngày ở nhà chỉ viết báo cáo, soạn bài. Minh Thư về nhà không lên tiếng chào hỏi ngay, mà nhìn thấy Tiêu Hà Lương đang ngồi ở sô pha gọi điện thoại cho ai, đang nói chuyện hăng say vui vẻ không biết gì.
Minh Thư đi nhẹ vào nhà, đem đồ ăn cho người giúp việc, rồi mới đi đến gọi Tiêu Hà Lương một tiếng.
Tiêu Hà Lương đang nói chuyện hiền hòa cười cười, thấy nàng về tất nhiên là cao hứng, không bao lâu liền cúp điện thoại.
“ Triệu thúc gọi sao?”' Minh Thư hỏi, nghĩ là cùng nói chuyện với mấy bạn già, cho nên mới vui vẻ như vậy.
Tiêu Hà Lương xua xua tay, lắc đầu nói: “Không phải, là học trò cũ, đang rảnh lên gọi hỏi thăm một chút.''
Tiêu lão sư đang dạy học được ba mươi năm, dậy qua nhiều thế hệ học sinh, học trò đếm không xuể. Ông là người có tính tình hiền lành, trong công việc luôn nghiêm túc phụ trách, đôi với học sinh thì tận tâm, ở trường vẫn là một giáo viên được học sinh hoan nghênh, được đồng nghiệp cùng học sinh yêu thích, cho nên những học sinh cũ trước đây thường quay trở lại thăm hỏi, tặng quà đều là chuyện thường gặp, hoặc là gọi điện thoại hỏi thăm ai một chút.
Minh Thư cũng biết, còn gặp qua không ít người trong số đó, đối với việc này gặp mãi cũng thành quen. Nàng biết rõ, thuận miệng hỏi: “ Có người tốt nghiệp báo tin vui sao?”
“Không có tốt nghiệp.'' Tiêu Hà Lương đứng dậy, “ Còn đang đi học, chưa học xong đại học.''
Minh Thư lại nói tiếp: “ Học ở trường nào?''
Tiêu Hà Lương nói: “Z đại, cùng học giống với ngươi.''
Minh Thư còn đang hiếu thuận rót trà, tay bâng lên một tách trà đưa cho ông, “ Trùng hợp vậy sao, cũng xem như là bạn cùng trường.''
Tiêu Hà Lương nâng tay lên nhận lấy, “ So với bạn cùng trường còn thân hơn, hài tử kia cũng đang học cùng ngành với ngươi.''
Nơi làm việc của Tiêu lão sư cũng là trường học cũ của Minh Thư, người bản địa được xếp vào một trường, ông đã từng có nhiều học trò tâm đắc, ngay cả Minh Thư cũng là học sinh của ông, mấy năm nay những học trò ông dậy qua, thi đậu Z đại ít nhất phải có ba số 0, học ngành quản lý chuyện nghiệp cũng không phải chỉ có một hai người.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên cùng nhau nói về mấy chuyện này, Minh Thư liền không nói nữa, dừng đề tài này lại, không dò hỏi tới cùng, ngược lại hỏi đến Minh Nghĩa Như, hỏi hôm nay nàng có về không.
Tiêu Hà Lương cũng không nói tiếp, trả lời: “ Công ty có việc đột xuất, mới đi ra ngoài được 1 tiếng, chắc là buổi tối mới về được.''
Minh Thư lại nhắc mình có mang đồ ăn đến, nhớ ăn đừng có quên.
“Không ở lại ăn cơm tối sao?” Tiêu Hà Lương hỏi.
“Không được,'' Minh Thư nói, “ Hôm nay về cũng là tiện đường ghé qua, đêm nay còn có một cuộc họp qua video, Sở Ngọc một mình không ứng phó được.''
Tiêu Hà Lương cũng không giữ lại nữa, nhắc nhở quan tâm một chút, dặn dò nàng đừng quá mệt mỏi, cho đến khi tiễn nàng lên xe rời đi.
Buổi tối lại không mở họp được, do bên kia xảy ra ít vấn đề, nói chuyện qua đây không tiện, rất nhiều việc phải gặp mặt để xử lý, Phàm Sở Ngọc làm chủ ra quyết định dời lại vào chiều ngày mai.
Minh Thư không có ý kiến gì, không quản thế sự.
Cuộc họp này là hai cửa hàng cùng họp, địa điểm liền chọn ở văn phòng làm việc.
Cuộc họp này thật ra rất quan trọng, mở ra để tổng kết lại thành quả của nửa năm nay, đánh giá lợi nhuận, lại vạch ra kết hoạch, cho hoạt động nửa năm còn lại. Phàm Sở Ngọc phụ trách chủ trì, đem nhân viên lòng cốt đều gọi tới, làm rất nghiêm túc, chính thức mà nói có rất nhiều việc cần nói.
Phàm tổng thật hiếm khi được một lần nghiêm túc, nhìn thật ra dáng giống như là sếp lớn vậy.
Mà đương nhiên, nàng tuy là người ít nói ít cười chỉ ngồi không đấy thôi cũng có mười phần uy hiếp rồi, người trong công tý đa số đều không sợ Phàm Sở Ngọc, đều là nàng phải ra mặt, chỉ sợ hơi không chú ý là liền bị giáo huấn một trận, không một ai dám trậm trễ, tất cả đều phải nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh.
Minh Thư vẫn là đứng lên nói đơn giản hai cái tổng kết, xem trọng hai thiết kế sư, nhưng không khen thưởng không phê bình, chỉ nhắc nhở tiến độ công việc, không lên kéo dài bản thảo. Hai thiết kế sư này tương đối trẻ tuổi, bọn họ đầu năm nay mới tiến vào văn phòng, bọn họ từ đầu đến cuối không dám nói tiếng nào, trong lòng thầm toát mồ hôi, đến khi kết thúc mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Họp xong, Minh Thư cùng Phàm Sở Ngọc ở lại nói chuyện một chút.
Nhân viên không có ở đây, Minh Thư liền chở lên nhu hòa hơn, nói trong chuyện chính việc của hai này trước, còn lại toàn nói tào lao.
Phàm Sở Ngọc cảm khái: “ Vẫn là không tồi, Không uổng công bồi dưỡng một hồi.''
Minh Thư cười cười, “ Ngày lễ ngày tết liền nhận một đống quà, tất cả đều không trả lại xuống dưới.''
“Này không tôn sư trọng đạo gì cả, cái đấy là tâm ý của bọn nhỏ.'' Phàm Sở Ngọc nói, nghĩ nghĩ lại nhớ ra cái gì, “ Đúng rồi, ở bên AURORA xảy ra chuyện, ngươi biết không?”
Minh Thư khó hiểu: “ Chuyện gì?''
Phàm Sở Ngọc nói: “ Ninh lão thái thái lại bị bệnh, nghe nói là, tối hôm qua phải nhập viện.''
Minh Thư đúng là không biết việc này, càng không có nghe ai nói qua. Nàng giật mình, “Nghiêm trọng vậy sao?”
“ Vẫn còn tốt.'' Phàm Sở Ngọc trả lời, “ Giống như là huyết áp hơi cao, lung tung này lọ. Dù sao cũng cao tuổi rồi, thân thể cũng không còn tốt nữa, bệnh quanh năm suốt tháng, dù không có việc gì nhưng vẫn phải đi bệnh viện cho an tâm.''
Minh Thư thu hồi lại văn kiện trên bàn, phút chốc lại nhớ đến Ninh Tri, không biết nói như thế nào, nghĩ hỏi một chút nhưng lại cảm thấy không cần thiết, chỉ nói: “Vậy được rồi.''
Phàm Sở Ngọc cũng hiểu biết nhiều về chuyện này, Ninh lão thái thái đúng là bệnh không có nghiêm trọng, đi đến bệnh viện chỉ là con cháu không an tâm, thế lên phải mang đi để nghỉ dưỡng bệnh.
Trang Khải Niên vì chuyện này mà còn bỏ lại chuyện của công ty, tự tay đi đến chăm sóc lão nương. Ninh Ba cùng Ninh Tri cũng ở đó suốt đêm, bồi ở bên giường bệnh.
Ninh lão thái thái thân thể như cũ vẫn còn rất tốt, tuy rằng tuổi đã cao tóc bạc trắng rồi, nhưng lão nhân gia rất chú ý đến sức khỏe, cho dù tuổi cao thì vẫn còn minh mẫn, tinh thần đầy đủ, năng lực tư duy so với hồi trẻ vẫn là như vậy không có suy giảm.
Lão thái thái không vui vì bị bắt đi bệnh viện, rất không vừa lòng vẫn nói bóng nói gió, vừa nghe đến đi bệnh viện còn tức giận, vẫn là Ninh Tri đến dỗ dành mới miễn cưỡng chịu đi, Khuyên rằng dù tốt hay xấu thì ở lại bệnh viện theo dõi hai ngày thôi.
Nằm viện hai ngày, Ninh Tri liền ở cùng hai ngày tại đây.
Lão thái thái hiếm gặp cháu gái, vẫn là luôn nhớ thương, không yên lòng để cho Ninh Tri sống ở bên ngoài một mình. Cũng không hiểu sao được Trang Khải Niên bình thường đã thổi gió điều gì bên tai, mà lão thái thái cho rằng Ninh Tri đã ksy hợp đồng với phòng làm việc M&F, liền lải nhải dặn dò một đống.
“Ta đã đi điều tra qua rồi, nhìn chung thì cũng không tệ lắm, ngươi cũng muốn đến đó đúng không.'' Lão thái thái nói, rất vừa lòng mà cười híp mắt, nắm lấy tay cháu gái vỗ vỗ thân thiết.
Ninh Tri không phản bác gì, dịu dàng ngoan ngoãn đồng ý.
Lão thái thái hòa ái mà nói: “ Có thể đi thử xem, không thích thì có thể trở về, đừng có áp lực quá.''
Trang Khải Niên đứng ở bên cạnh không xen vào, nghe được rõ ràng mọi chuyện.
Ninh Tri cũng liếc hắn một cái, không nói gì.
Chuyên ở bệnh viện, Minh Thư ngay cả một chút gió còn không nghe ngóng được.
Nhà đối diện đã hai ngày nay không có mở cửa, từ sáng đến tối đều đóng chặt.
Là sáng sớm ngày thứ năm Ninh Tri mới chở về, sau khi đưa lão thái thái về tới nhà thì mới lái xe lại đây, lúc lên lầu lại trùng hợp đúng lúc gặp được Minh Thư đang mở cửa ra.
Minh Thư không nhiều chuyện hỏi đi đâu vậy, đối mặt với nàng chỉ gật đầu xem như chào hỏi, chuẩn bị đi đến thang máy xuống lầu.
Chỉ là mới đi được hai bước, Ninh Tri đã gọi nàng lại, hỏi: “ Cái kia bao giờ thì bắt đầu đi.''
Nàng ngẩn người ra, “Cái gì?''
Ninh Tri nhỏ giọng nói: “ Đi Tân Cương quay chụp, bao giờ thì đi, nói thời gian cụ thể.''