Lần trước mời đi thì vẫn là một mực từ chối, kiên quyết không xem xét, lúc này mới qua được mấy ngày, lại thay đổi chủ ý rồi sao.
Lúc đấy chỉ là nói chơi, biết rõ nàng sẽ không đồng ý, Minh Thư cũng không có ôm hy vọng gì, bây giờ mới hoàn hồn lại, nhanh chóng phản ứng, quay nhanh lại nói: “ Chủ nhật, ngày kia.''
Bất quá Ninh Trì cũng không giải thích nhiều, lập tức hỏi lại: “ Còn có thể đi sao?
Minh Thư đáp: “Có thể, thời gian còn kịp.''
Đối phương lại ngập ngừng, “Ngươi sẽ đi cùng sao?”
Nghe ra ý muốn cùng đi, Minh Thư cam đoan: “ Cùng. Đến lúc đó sẽ đi cùng toàn bộ hành trình, ta bên này đã chuẩn bị tốt, chỉ phụ trách một mình ngươi.''
Ninh Tri hỏi: “ Ta có cần yêu cầu gì không?”
Minh Thư là dân già đời, đối phó với loại chuyện này chính là ngựa quen đường cũ,một câu cũng không nói vô nghĩa, hỏi nàng: “ Buổi tối này mai có thời gian không?”'
Tiểu quỷ cũng trả lời dứt khoát, “ Có, hai ngày nữa đều ở nhà.''
“ Lần này không cần đến công ty, 10 tối ta tới cửa tìm ngươi.'' Minh Thư nói, lắc lắc hồ sơ trên tay, ý bảo mình còn có việc phải ra ngoài một chuyến, “ Còn có công tác khác cần phải làm, buổi chiều sẽ đi nói chuyện với nhiếp ảnh gia cùng tổ hậu cần bên kia, chuẩn bị kế hoạch kỹ càng tỷ mỷ đến buổi tối bàn lại, ngươi đồng ý không?''
Ninh Tri không có ý kiến, nhíu mày: “Tùy ngươi an bài vậy.''
Minh Thư nhướng mày, đột nhiên không quá quen đối với sự thay đổi đột ngột này. Mà thôi chỉ cần đối phương đồng ý mới là chuyện quan trọng nhất, Minh Thư không quá miệt mài đi theo đuổi nguyên nhân tại sao như vậy, nói chung nói đến việc riêng của Ninh Tri hay chuyện khác, đối với nàng cũng không có quan hệ gì, không cần thiết phải quản nhiều như vậy.
Đối với việc quan trọng này, Minh Thư một khắc cũng không trì hoãn, không mang theo chút do dự nào liền đi an bài mọi việc, lập tức tự tay mình đi làm lấy.
Sau khi rời khỏi Ngọc Lâm Uyển, Minh Thư một bên xử lý việc còn trong tay, một bên gọi cho Phàm Sở Ngọc cùng Lão Tào.
Hành trình đi đến sa mạc Tháp cara mã kéo dài đến một tuần, tiếp theo hai cửa hàng lại phải giao cho Phàm Sở Ngọc sử lý, giống như là có công tác phải đi ra ngoài làm việc. Tân Cương cách Z thành rất xa, Minh Thư vô phát không thể nào làm được một lúc hai việc, cần phải loại bỏ đi một nửa gánh nặng ra bên ngoài, nếu không sẽ không làm tốt được chuyện ở bên kia.
Phàm Sở Ngọc tạm thời phải lái xe đến văn phòng làm việc, không nói hai lời mà tiếp nhận nhiệm vụ. Phàm tổng nói, không chỉ xuất toàn lực làm việc giúp Minh Thư, còn săn sóc hỏi: “ Ngươi đi một mình có có thể chịu được không, muốn thêm hỗ trợ không.?''
“Không cần,'' Minh Thư nói, “ Thời gian đi không bao lâu, còn có lão Tào ở đó, ngươi yên tâm đi.''
Phàm Sở Ngọc lười nhác duỗi thẳng hai chân trên ghế làm việc, xoay hơn nửa vòng, “ Ta lại không phải lo lắng cho ngươi về tiểu hài nhi kia sao, nếu trên đường có gì không thuận lợi, làm nàng phát hiện ra, lại bảo không tức giận đi.''
Minh Thư có chừng mực, đã sớm tính toán qua.
Nàng cùng lão Tào nói qua sự việc ở trong điện thoại, nói lão Tào phải an bài tốt che giấu mọi chuyện, không thì đến lúc đó mà rớt dây xích lộ ra, thì việc này lại khó giải quyết xong.
Tiến trình quay chụp vẫn diễn ra bình thường, nên làm như thế nào thì vẫn làm như vậy, đều theo kế hoạch ban đầu, còn những mặt khác, cũng đừng tiết lộ ra quá nhiều.
Lần này ra ngoài quay chụp, lão Tào cũng không mang theo nhiều người lắm, trừ bỏ những người đặc biệt ở trong đội, còn lại đều là những người mẫu không quen biết với Minh Thư, càng không biết Ninh Tri là ai.
Hơn nữa, đến Tân Cương quay chụp đều đã sắp xếp thỏa đáng, tiếp đãi cùng chỗ nghỉ ngơi đã chuẩn bị đầy đủ, không khiến cho Minh Thư phải nhọc lòng.
Lão Tào nói nhanh, mấy người ở trong tổ cũng sẽ tận lực phối hợp với nàng.
Buổi chiều hai người đã cùng đến văn phòng làm việc, gặp mặt nói chuyện tâm sự về việc bố trí đầy đủ trong mấy ngày tới cho Minh Thư nghe, bao gồm trong quá trình quay chụp người quản lý phải chờ làm sao.
Lần này triển lãm nhiếp ảnh cá nhân của lão Tào đã sớm chuẩn bị từ hai ba năm trước, lúc này chỉ cần đi Tân Cương nữa thôi là có thể hoàn thành, đây là lần quay chụp cuối cùng của bộ sư tập. Triển lãm nhiếp nhiếp ảnh đều diễn ra vào thời điểm cuối năm, tên cũng đã được xác định ------------ “ Thính phóng”, chủ đề tương đối đơn giản, trưng bày vẻ đẹp qua từng loại tuổi.
Minh Thư trước đây cũng đã từng tiếp xúc qua cái này, đại khái cũng hiểu được một ít.
Vốn dĩ hành trình đi Tân Cương lần này chỉ có một người chụp ảnh, hiện tại lại nhiều hơn một người mẫu, nên lão Tào lại sửa thành hai người chụp. Lão Tào chẳng qua là chỉ nói qua loa như vậy, cười mở miệng: “ Nói đến lại thật khéo, hôm trước Nguyên nhi nhà chúng ta vẫn luôn đề nghị cùng ta, muốn thêm một người nữa, cảm thấy tổng thể vẫn chưa được, ta nói hơn phân nửa là không thể được, nói đi nói lại thì nghe vẫn hợp lý. Ta còn đang rối rắm suy nghĩ, một bên vì thời gian quá gấp, mặt khác lại sợ không tìm được người phù hợp, hiện tại A Thư cho người này đến hỗ trợ, ta cũng bớt đi được gánh nặng, an tâm mà làm rồi.''
Nguyên nhi, Điền Vệ Nguyên. Một vị nhiếp ảnh gia khác, là đồ đệ của lão Tào.
Trang phục ở chỗ lão Tào vẫn còn dư nhiều, nhưng số đo lại không thích hợp, quá lớn, yêu cầu Minh Thư về tự thiết kế sửa lại cho vừa.
Vẫn còn thời gian hai ngày một đêm nữa, thời gian tương đối vẫn còn kịp, lão Tào không phải dẫn chuyên nghiệp, cho lên chỉ có thể giao cho bên phòng làm việc của Minh Thư. Ngoài ra,sau khi đến Tân Cương, Công việc chăm sóc Ninh Tri chắc chắc sẽ rơi vào tay nàng, lão Tào không có thời gian rảnh mà đi lo mấy việc này, đành bất lực..
Cuối cùng Minh Thư cũng phải tìm người đến hỗ trợ, nàng đồng ý mọi thứ.
Một buổi trưa trôi qua quá nhanh, quay cuồng hết việc này đến việc khác.
Minh Thư cũng không cho nhân viên cấp dưới làm lung tung hỗn loạn lên, tất cả nàng đều tự tay làm, sửa trang phục gì đó đều chính mình tới, không làm xong để tối mang về nhà sửa.
Nếu hai người cùng đi Tân Cương, việc trao đổi phương thức liên hệ là rất cần thiết. Minh Thư đem chi tiết công việc đầy đủ gửi đến email cho Ninh Tri, nàng cũng cho lão Tào biết số điện thoại phụ này, còn cố giả vờ lấy số điện thoại của Ninh Tri lưu lại, thuận tiện gửi rõ hợp đồng qua.
Ninh Tri cũng cho nàng một dãy số khác, không phải là số wechat trước đây.
Trong phòng khách hỗn loạn đủ mọi dụng cụ vải vóc, còn có một đống bản thảo nháp hình vẽ kỳ lạ khắp nơi. Minh Thư vẫn ra vẻ giả vờ giả vịt, kêu không rõ lắm số đo của tiểu quỷ kia, mở miệng hỏi, để cho nàng nói cho chính mình biết.
Ninh Tri tìm một cái ghế cao ngồi xuống, mũi chân chống xuống mặt đất, ra vẻ không có gì mà nói: “Không biết.''
Minh Thư hỏi: “ Trước kia không có đo qua sao?''
Tiểu quỷ này da mặt thật dày, nói dối rất trôi chảy, “Không có.''
Minh Thư ngẩng đầu lên, “ Vậy kiểm tra sức khỏe ở trường học cũng không đo qua sao?''
“Có đo.'' Ninh Tri không nhanh không chậm sửa lại lời, trên mặt thản nhiên, “Đo không được chuẩn, cũng không nhơ kỹ.''
Nàng cũng không thèm vạch trần người này, Minh Thư nói: “ Ở ngăn kéo chỗ tủ TV có thước đo, bây giờ lấy đo lại một chút.''
Trên bàn trà có đĩa trái cây để sẵn, bên cạnh còn có một đống bánh kẹo.
Ninh Tri khom người lấy một viên kẹo trên bàn ăn, xé vỏ, ném vào miệng, lại từ từ ngẩng lên, nhìn thẳng về phía Minh Thư, tai lơ mắt điếc, lại tiếp tục nói dối: “ Không đo, không biết đo như thế nào.''
Minh Thư tiếp tục nhẫn lại nói: “ Không sao ta dạy cho ngươi, trước tìm thước mang qua đây đi.''
Đối phương vẫn ngồi yên ở đó, “Ngươi đo cho ta.''
Minh Thư dừng lại một chút, trong lòng rõ tiểu quỷ này đúng là tìm việc cho mình làm mà, cũng không giận, chiều theo ý nàng: “ Vậy ngươi phải đợi một lúc nữa, ta đang bận gỡ chỉ đã.''
Ninh Tri đáp lại: “Tùy Ngươi.''
Cắt chỉ tương đối phiền phức, nàng còn muốn sửa lại một vài chỗ nữa, dùng mấy phút thì không đủ, thời gian trôi qua nhoáng cái cũng đã được nửa tiếng.
Ninh Tri cũng không đi đâu, Minh Thư một bên bận rộn, một bên nói cho nàng trước về tình huống công việc sắp tới phải làm, đem mọi thứ nói rõ ràng một lượt.
“ Thời tiết tháng bảy rất nóng, sa mạc bên Tân Cương không thể nào so với thời tiết mát mẻ ở đây được, nhiệt độ ban ngày với ban đêm chênh lệch rất lớn, phải chuẩn bị đồ dài tay. Không cần phải mang kem chống nắng, ta đã chuẩn bị rồi, ngươi nếu có yêu cầu gì, có thể nói cho Tào Nhậm Nghị cũng được, không thì nói đại với nhân viên nào đấy, mọi người sẽ đáp ứng ngươi mọi việc trong khả năng có thể làm. Còn có lão Tào cũng có nhóm trang điểm cùng hóa trang chuyên nghiệp, mặc kệ ngươi có ý tưởng gì khác, đến lúc đó có thể nói cho các nàng biết là được.”
“Lúc đến đó cũng không thể tùy tiện đi ra ngoài một mình, không được phét tự ý rời đi khỏi tổ đội, có việc gì có thể tìm ta nói.''
....................
Minh Thư rất ít dài dòng như vậy, lần này xem như là ngoại lệ.
Dặn dò xong mọi thứ, nàng nghiêm túc gõ gõ lên mặt bàn, “ Có nhớ kỹ không?''
Ninh Tri tỏ vẻ không thèm để ý, “Ân.''
Biết được nói như vậy thật phiền, nhưng Minh Thư cũng không có ngừng lại, “ Dù sao cũng phải nghe lời một chút, đừng có làm bậy.''
Ninh Tri xoa nhẹ chóp mũi, đáp đến sảng khoái.
“Sẽ không.''
Dùng thước đo tỉ lệ cơ thể, cần phải mặc quần áo mỏng đo sát vào thì mới chính xác được. Ninh Tri đêm nay lại mặc áo thung rộng cùng quần đùi miễn cường lắm mới đo được, tạm chấp nhận vậy.
Minh Thư cũng không có nói dối đối phương, trong lòng nàng đã biết rõ số liệu rồi, nhưng vẫn như cũ phải đo lại một lần nữa. Hơn nữa Trang Khải Niên đưa cho nàng số đo cơ thể của Ninh tri cũng là số của năm trước, không nhất định sẽ đúng, khẳng định là vẫn có sai sót.
Kéo lại rèm cửa, ngăn cách với ngoài cửa sổ.
Trong nhà lúc này chỉ có hai người, ở phòng khách là được rồi, không cần phải đi tìm chỗ kín đáo khác.
“Đứng thẳng lên, không cần gù lưng.'' Minh Thư cầm lấy thước đo dây, kêu Ninh Tri đứng dậy, vỗ nhẹ ở trên lưng nàng, lại đỡ lấy bả vai trái điều chỉnh lại một chút.
Ninh Tri ngoan ngoãn phối hợp theo nàng, đứng yên một chỗ, giơ tay ưỡn ngực đều nghe theo.
Minh Thư làm việc nhẹ nhàng, tận lực tránh đi những chỗ không lên đụng chạm phải, đặc biệt là lúc đo tới ngực, đầu ngón tay của nàng chỉ để ở trên dây đo, duy trì một khoảng cách nhất định. Tuy nhiên nói là như thế, lúc làm thật nàng với Ninh Tri vẫn phải đứng gần nhau, duỗi tay từ sau lưng vòng qua đo, không cẩn thận chạm vào là không thể tránh được.
Ninh Tri đứng thẳng. Hai người dán gần vào nhau, sát đến mức có chút thân mật, nhìn như có như không Minh Thư đang vòng tay ôm lấy nàng.
Trên người Minh Thư có hương thơm nhàn nhạt lan tỏa, giống như là mùi hương của sữa tắm.
Ninh Tri rũ mắt, lẳng lặng mà nhìn xuống.
“ Đi lên phía đước một chút.'' Minh Thư bỗng nhiên nói, “ Chỉ cử động eo, đừng động chỗ khác.''
Ninh Tri làm theo lời nàng, đo đi đo lại vài lần vẫn đứng thẳng người.
Minh Thư vòng ra phía sau, muốn bắt đầu đo eo.
“ Áo vén lên một tí, kéo lên trên một ít là được.''
Ninh Tri chầm chầm vén góc áo lên, tò mò mà hỏi: “ Ngày thường ngươi cũng làm vậy với người mẫu khác sao?''
“ Trước kia có mang theo hai người mẫu, hiện tại thì không có ai.'' Minh Thư nói, suy nghĩ một lát, lại nói “ Cũng không xem như là mang theo, chỉ là công việc buộc phải vậy, đều là hợp tác với nhau.''
Ninh Tri: “ Nga.''
Minh Thư phất phất dây ở dưới, hỏi: “ Hỏi làm gì?''
Ninh Tri nói nhẹ, “ Tùy tiện hỏi vậy?''
Áo thun được vén lên, lộ ra một đoạn eo.
Người này thường xuyên tập thể hình, đường nét cơ thể rõ ràng, eo mông đều vừa vặn đáng xem.
Do chiều cao chênh lệnh nhau, đứng ở phía sau đo không được tiện, nàng duỗi tay về phía trước, vẫn là không cẩn thận đụng vào đối phương.
Ninh Tri rất mẫn cảm, không nhịn được mà hóp bụng lại, cả người đều cương cứng.
Có lẽ là đang phân tâm, tay giữ chặt góc áo, không kịp phản ứng, áo mềm mại bỗng rơi xuống tay Minh Thư đang đo.