Khoái Nhạc Tiểu Khu Nhất Hào Lâu

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 1: Mễ Tự Lai ra mắt mọi người nè!

Biên tập: Namichan

Mễ Tự Lai luôn tự hào mình là thủ lĩnh của lũ mèo trong khu chung cư Vui Vẻ —— À, ấy là chàng ta tự phong cho bản thân thôi.Cơ mà thú vị ở chỗ trong khu chung cư tổng cộng chỉ có —— một con mèo.

Nói “chàng”, là bởi vì Mễ Tự Lai là một con mèo đực, năm nay tròn 6 tuổi rưỡi. So đo tính toán kiểu mèo mà nói, thì mèo ta xem như là một con mèo già.

Nó vốn là một con mèo hoang, một ngày đẹp trời được chủ nhân hiện tại là Mễ Thanh mang về nuôi dưỡng cho đến nay. Cậu chủ họ Mễ gọi chàng ta là “Tự Lai”, cho nên con mèo già này mới có cái tên là “Mễ Tự Lai”.Năm đó, Mễ Thanh vừa mới tốt nghiệp đại học. Trong một đêm mưa to gió rét, đang trên đường lê lết về nhà, đi ngang qua khu chung cư gần chỗ trọ thì nghe thấy tiếng mèo kêu rất khẽ. Cậu lần theo tiếng kêu thì bắt gặp một con mèo nhỏ toàn thân ướt đẫm, lại còn gầy trơ xương. Mễ Thanh thấy tội nghiệp bèn mang con mèo nhỏ này về nhà.

Tắm rửa xong xuôi, gột hết lớp bụi bẩn bám trên mình, mèo nhỏ thoáng chốc trở thành một chú mèo xinh đẹp đáng yêu: bộ lông mềm mượt trắng muốt, đôi mắt to tròn xoe màu xanh lam, chiếc cằm hơi nhọn. Mễ Thanh gọi mèo nhỏ là “Tự Lai”, giữ nó lại bầu bạn với mình.

Mễ Thanh làm công việc văn thư ở một công ty nhỏ. Cậu là người khá nhu nhược, là trạch nam điểm hình, cuộc sống hàng ngày quanh đi quẩn lại cũng chỉ dính với phim kinh dị. Với tính cách hiền lành ôn hòa, cậu nhanh chóng trở thành người hầu điển hình của chú mèo hống hách.

Mễ Tự Lai hiểu rõ, không có Mễ Thanh sẽ chẳng có nó bây giờ. Vì thế, nó cũng biết điều mà tự làm những việc đơn giản hằng ngày, chẳng hạn như tắm rửa. Nhưng mà Mễ Tự Lai cũng rất thích dựa dẫm vào cậu chủ, từng bước từng bước cứ thế mà được đằng chân lân đằng đầu. May cho nó, Mễ Thanh là một người rất yêu mèo nên chẳng thèm so đo. Những lúc không vênh váo hống hách, Mễ Tự Lai cũng thích quấn lấy cậu chủ nhà mình mà nũng nịu, lấy lòng. Bởi vậy, bằng hai cách này, chàng mèo gian manh đã được Mễ Thanh sủng lên tận trời. Lâu ngày thành thói, tính cách hiện giờ của chàng ta được hình thành như vậy đó.

Năm Mễ Tự Lai bốn tuổi, Mễ Thanh mua được một căn hộ mới. Bọn họ là một trong những gia đình đầu tiên chuyển đến ở khu chung cư này, và thế là chàng mèo nghiễm nhiên trở thành thú cưng duy nhất vào thời điểm ấy. Sau đó, các hộ gia đình khác lần lượt chuyển tới và cũng đua nhau nuôi thú cưng, chỉ có điều, tất cả đều là chó.

Mỗi ngày sau khi Mễ Thanh tan tầm, Mễ Tự Lai lại dành cho mình chút thời gian để đi lượn phố. Kể ra, nó cũng là một con mèo rất biết hưởng thụ đấy nhỉ? Mễ Tự Lai có một thói quen là ngày nào cũng đi dạo lòng vòng quanh khu chung cư, đồng thời tuần tra xem có hộ nào mới chuyển tới không, có nhà nào mua xe mới hay có cái cây nào mới được trồng không, đại khái là hóng hớt đủ chuyện.

Mễ Tự Lai cho rằng: tuy ông đây chỉ là một con mèo, nhưng lại là ông trời con của khu chung cư này! Là thú cưng của chủ nhà đầu tiên chuyển đến, tuần tra mỗi ngày là nhiệm vụ đương nhiên chứ gì nữa! Không thể đổ trách nhiệm cho ai khác được! Do đó, mọi chuyện trong khu chung cư này, ông đây không quan tâm, thì còn ai quan tâm nữa!

Vì thế, Mễ Tự Lai mới đụng độ với lũ chó hàng xóm.

Mới đầu Mễ Tự Lai rất sợ chó, nhưng do sĩ diện nên nó gắng không biểu hiện ra bên ngoài. Thông qua những gì bước đầu quan sát được, Mễ Tự Lai chia lũ chó trong khu chung cư thành hai nhóm: nhóm một trông rất 囧, nhóm còn lại thì chỉ hơi 囧 thôi. Nó thầm nghĩ: Ông đây là giống mèo gì nào? Là mèo sư tử Sơn Đông Lâm Thanh thuần chủng đó! Ông mà phải sợ chúng mày à!

Mễ Tự Lai đã sớm tự phong mình lên làm bá chủ của khu chung cư này. Chó gặp mèo thấy ngứa mắt rồi choảng nhau là chuyện bình thường. Mễ Tự Lai không sợ, tuy rằng vóc dáng nó lép vế hơn hẳn so với phần lớn chó ở đấy, nhưng lại dám gọi cả đám lại, rồi còn khiêu chiến với con chó to nhất. Cuộc chiến bắt đầu, nó bày ra ‘miêu quyền vô sự tự thông’ ( thế võ tự do, võ mèo do ẻm tự khịa =)) ) rất chi là oai phong, mạnh mẽ, đặc biệt nhất là tuyệt kỹ vừa nhảy lên cao vừa giương móng vuốt ra cào, thực sự là rất đẹp mắt…

Dưới khí thế hừng hực và miêu quyền lợi hại của Mễ Tự Lai, đám chó trong khu chung cư lũ lượt nối đuôi nhau tháo chạy, vèo một cái đã chẳng thấy tăm hơi. Từ đó về sau, không có chú chó nào dám khiêu chiến với chàng mèo của chúng ta nữa. Cuối cùng cũng có một ngày Mễ Tự Lai có thể hếch mặt lên trời mà đi thị sát quanh khu chung cư. Nó bước đi với cái đuôi dựng thẳng, đi ngang qua mấy con chó, bọn chúng chỉ nhìn chứ chẳng dám làm gì. Và thế là địa vị bá chủ khu chung cư của Mễ Tự Lai đã được thành lập một cách hoành tráng như vậy đó.

Thật đáng mừng!

Kỳ thật, đám chó ở khu chung cư Vui Vẻ đều là mấy con vật theo chủ nghĩa hòa bình, nên chỉ tỏ vẻ chút thái độ với chàng mèo vậy thôi. Đương nhiên, đó chỉ là những lý do khách quan nên Mễ Tự Lai cũng dễ dàng bỏ qua.

Ông đây mà phải nhượng bộ bọn chúng à! Mễ Tự Lai âm thầm kêu meo meo một tiếng tỏ vẻ khinh thường.

Ở nhà được Mễ Thanh nuông chiều, tất cả các đồ dùng vật dụng gì mà con mèo khác có thì Mễ Tự Lai cũng chắc chắn phải có. Chuồng mèo, thanh leo trèo cho mèo, mền nhỏ của mèo, tô ăn cho mèo, tô nước cho mèo, bồn cầu cho mèo, còn có cả bàn chải lông lẫn dầu tắm cho mèo v..v.. Cậu chủ chăm sóc cho Mễ Tự Lai rất chu đáo, mua toàn những thứ nó thích, nào là đồ tươi sống, nào là cá kho thật ngon. Mễ Tự Lai nhận thấy rằng Mễ Thanh chưa bao giờ đối xử với nó như chủ nhân với thú cưng, mà như là bạn. Những khi Mễ Thanh đi công tác, Mễ Tự Lai sẽ đi cùng với cậu. Lúc Mễ Thanh vui vẻ, Mễ Tự Lai cũng sẽ lăn qua lăn lại như muốn chia sẻ niềm vui. Khi Mễ Thanh buồn, Mễ Tự Lai sẽ nhẹ nhàng cọ cọ vào người cậu, hoặc thè cái lưỡi be bé nóng ấm ra liếm, tỏ vẻ an ủi.

Ở bên ngoài, Mễ Tự Lai cũng biết điều mà làm một con mèo. Nó không đối địch với đám chó trong khu, mà sau khi đánh bại bọn chúng, Mễ Tự Lai lấy thái độ láng giềng hảo hữu giảng hòa. Hôm nay tâm sự chuyện chăm sóc bộ lông với cô chó poodle nhà chị Na, ngày mai lại thảo luận cách rèn luyện sức khỏe với anh bạn béc-giê Đức nhà anh Sinh, đôi khi lại rủ rê nhóc chihuahua nhà dì Quế đi bắt châu chấu, có lúc lại đi bắt chim sẻ với cô bạn pekingese (chó cảnh Bác Kinh) đáng yêu.

Đối với mấy người khác sinh sống trong khu, Mễ Tự Lai lại phát huy tất cả bản lĩnh làm nũng, lấy được cảm tình của mọi người. Mễ Thanh thường xuyên trông thấy chàng mèo nhà mình liếm mép, lấy móng vuốt chùi chùi râu đi ra từ nhà hàng xóm. Có vẻ như nó được người ta cho ăn no đến mức cái bụng căng tròn, nhìn qua là thấy.

Một thời gian sau, Mễ Tự Lai nghiễm nhiên trở thành thủ lĩnh của vật nuôi trong khu chung cư. Nó tự thấy rằng mình là một chú mèo anh tuấn kiệt xúc, phong rêu tiêu xái, là một tấm gương xáng chóe ngời ngời nha. (cố ý dùng sai chính tả = =) Kỳ thật cũng chỉ là một con mèo với mấy con chó mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.