Khoái Nhạc Tiểu Khu Nhất Hào Lâu

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 2: Tiểu Hắc lên sàn

Biên tập: Namichan

Khu chung cư Vui Vẻ không lớn, chỉ có hai tòa nhà cao tầng nhỏ với chừng một trăm hộ gia đình. Cơ sở hạ tầng nơi đây không tệ, hoa viên trồng nhiều cây xanh, rác thải luôn được xử lý kịp thời, hơn nữa lại không nằm gần đường cái. Bởi thế, các chú mèo hoang rất ít xuất hiện ở nơi này.

Tính ra Mễ Tự Lai ở khu chung cư Vui Vẻ này cũng được hai năm rồi, nhưng chưa từng thấy con mèo nào khác mon men tới đây.

Trở thành con mèo “độc nhất vô nhị”, Mễ Tự Lai vô cùng đắc ý.

Đối với “dung nhan” của mình, từ trước đến nay Mễ Tự Lai luôn luôn tràn ngập tự tin, đôi mắt có màu sắc đặc biệt lại càng khiến nó thêm kiêu ngạo. Từ nhóc mèo đáng yêu lớn lên thành chú mèo đẹp trai, Mễ Tự Lai từ bé đến giờ lúc nào cũng anh tuấn hết á.

Nhưng mà, hơn sáu năm đã qua, cho tới nay Mễ Tự Lai vẫn chưa có bạn gái. Nguyên nhân rất đơn giản, trong cuộc đời nó chưa từng xuất hiện con mèo thứ hai. Có đáng để sốt ruột hay không ta? Đương nhiên, thời điểm mùa xuân lại càng sốt ruột hơn. Mễ Thanh chưa từng nuôi mèo nên không biết, không mang Mễ Tự Lai đi làm phẫu thuật, so với những con mèo khác cùng độ tuổi, Mễ Tự Lai vẫn là một chàng mèo đực được nuôi trong nhà “hoàn thiện” mà không phải là “thái giám”, thật sự chẳng có mấy con mèo được như nó.

Trong khu chung cư có chó, có điều từ trước tới giờ Mễ Tự Lai vẫn chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương vượt chủng tộc. Chuyện như vậy có khẩu vị nặng quá, không tốt cho tâm hồn của chú đây. Đó chính là quan điểm của Mễ Tự Lai. Không có bạn gái thì có sao đâu, dù gì nó cũng không cô đơn mà. Hơn nữa trong sâu thẳm nội tâm của Mễ Tự Lai, nó cũng không hi vọng trong khu chung cư hay là trong cuộc sống của của mình sẽ xuất hiện con mèo thứ hai, bởi nó sợ con mèo đó sẽ ảnh hưởng đến địa vị của mình, cướp đi sự yêu thương cưng chiều mà mọi người dành cho nó.

Mễ Tự Lai muốn được cưng chiều, cho dù là từ chủ nhân, hàng xóm hay là các bạn chó trong khu chung cư.

Thật ra, sâu trong lòng Mễ Tự Lai vẫn còn in rõ những ký ức từ lúc mới sinh và thời kỳ lưu lạc đầu đường xó chợ, điều này làm cho nó thiếu hụt cảm giác an toàn, vừa khát vọng ấm áp, lại vừa sợ hãi sẽ mất đi, cố ý làm bộ như nhìn cái gì cũng thấy chướng mắt, kỳ thật trong lòng nó — vô cùng quan tâm.

Một ngày đẹp trời nọ, lúc Mễ Tự Lai đang đi “tuần tra” trong khu chung cư, đột nhiên, nó ngửi thấy một mùi vị khác thường.

Đây là – mùi của mèo! Có một con mèo đã tới khu chung cư này!

Thần kinh vốn đang buông lỏng của Mễ Tự Lai thoáng cái trở nên căng thẳng, cả người, à không, là toàn bộ cơ thể mèo đều khẩn trương, bộ lông cũng dựng đứng hết cả lên.

Lúc nào? Kẻ nào? Không ngờ lại cả gan chạy tới địa bàn của chú đây!

Phải tìm ra người kia, à không, là con mèo kia! Phải đuổi nó đi! Giường ấm bên cạnh, há lại để cho kẻ khác ngủ say! Chỗ này là địa bàn của chú, chú đây làm chủ!

Hai ngày sau, Mễ Tự Lai dành toàn bộ thời gian lục soát từng ngóc ngách trong khu chung cư, ráng tìm cho ra dấu vết của con mèo láo toét đã đột nhập vào đây. Mùi vị của mèo quả thật có, cơ mà, lại không phát hiện được bất kỳ dấu vết nào cho thấy nó đã ở lại. Khu chung cư luôn sạch sẽ, thùng rác luôn được đậy một nửa tránh cho mèo hoang chui vào lục tìm thức ăn.Mấy ngày trôi qua mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng của con mèo khác, Mễ Tự Lai ngẫm nghĩ, dù nó có tới đây thì cũng chẳng tìm được thức ăn, chắc là dạt đi nơi khác rồi. Nó cảm thấy nhất định là vì không moi được miếng sứt nào nên con mèo đáng nghi kia sẽ chẳng quay lại nữa. Vừa nghĩ như vậy, thần kinh căng như dây đàn của Mễ Tự Lai mấy hôm nay rốt cuộc cũng có thể buông lỏng, khôi phục sự thong dong vốn có, lại bắt đầu nhởn nhơ lắc lư cái đuôi, ưu nhã bước đi từng bước, thong thả dạo chơi trong khu chung cư. Hừ, khu chung cư này nằm trong tay chú, giang sơn này cũng thuộc quyền sở hữu của chú nốt.

Sẩm tối một ngày nọ, sau khi ăn cơm tối với chủ nhẫn Mễ Thanh, Mễ Tự Lai tung tăng xuống chỗ cầu thang trượt đùa nghịch. Lúc này đang là giờ cơm tối, trời đã nhuốm một màu đen, đèn đuốc trong khu chung cư được bật lên sáng trưng. Mễ Tự Lai dạo chơi hồi lâu mà vẫn chẳng thấy bóng dáng một ai hết, chắc là đám chó đều đang ở nhà ăn cơm với chủ nhân rồi.

Một người, à không, là một con mèo đang thong thả bước đi trên con đường nhỏ trong khu chung cư, nhảy lên bồn hoa, ngước lên nhìn cột đèn. Trong lúc Mễ Tự Lai đang hết sức phởn phơ thì đột nhiên! Nó ngửi thấy một cỗ mùi vừa xa lạ lại vừa quen thuộc!

Mùi của mèo!

Một con mèo đen, tựa như ma quỷ từ trong hư vô bỗng dưng xuất hiện ngay trước mắt Mễ Tự Lai. Nó ngơ ngác.

Thật sự có con mèo khác tới khu chung cư này rồi!

Đó là một anh bạn mèo trẻ trung, nhìn dáng dấp thì khoảng chừng hơn một tuổi, toàn thân phủ một bộ lông ngắn màu đen tuyền, đôi mắt màu vàng kim, nhìn qua thấy vóc người thon gầy, sau khi tới gần Mễ Tự Lai mới quan sát kỹ, dưới lớp lông màu đen tuyền kia là một cơ thể dẻo dai mạnh mẽ, tràn đầy lực công kích.

[Cậu, cậu là ai?…] Mễ Tự Lai lên tiếng hỏi, theo bản năng lùi ra sau một bước nhỏ, cái đuôi cũng giơ giơ cao lên.

Đối phương không nói gì, đôi mắt to vàng rực chăm chú nhìn Mễ Tự Lai. Mơ hồ dâng lên một cảm giác sợ hãi, trái tim Mễ Tự Lai thoáng chốc đập điên cuồng.

Làm sao bây giờ? Xông lên uýnh nhau?

Nói về uýnh lộn, Mễ Tự Lai không phải là không có gan đánh, nhưng mà, đem hai người, à không, là hai con mèo đực ra so sánh thực lực một chút, Mễ Tự Lai cũng không dám chắc được mười phần. Hai năm nay, Mễ Tự Lai đã không còn động chân động tay với ai nữa, một mực hưởng thụ cuộc sống an nhàn sung sướng, thế võ miêu quyền lão luyện ngày xưa bây giờ chỉ nhớ được tí tẹo, hơn nữa tới tuổi trung niên nó có mập ra, cho nên động tác cũng không còn mạnh mẽ linh hoạt như hồi đó. Lại nói tiếp, nếu như uýnh thua trận này, thì cũng đồng nghĩa với việc tên đen thui kia có thể quang minh chính đại tiến vào chiếm giữ khu chung cư, đoạt lấy địa bàn. Mễ Tự Lai bây giờ là mèo nuôi trong nhà, ba cái chuyện như địa bàn địa biếc gì đó không quan trọng, nhưng nếu quả thật tên mèo đen này tới đây, hội chó trong khu chung cư sẽ thấy thế nào, nghĩ như thế nào ta? Bọn chúng còn có thể tôn trọng Mễ Tự Lai, kính sợ Mễ Tự Lai như trước không? Có con mèo mới tới, đương nhiên sẽ đoạt lấy sự chú ý của mọi người, Mễ Tự Lai còn có thể tập trung được hàng ngàn hàng vạn cưng chiều nữa không?

Trong nháy mắt, trong đầu Mễ Tự Lai xẹt qua rất nhiều ý niệm.

Mễ Tự Lai quyết định, tiên lễ hậu binh (ngoại giao trước quân sự sau), phải giới thiệu cho con mèo hoang không biết từ xó nào chui lên này biết một chút về khu chung cư, bóng gió cho nó biết nơi này không kiếm được thức ăn, mà có một chợ bán thức ăn cách đây chừng trăm thước, bên kia…

Mễ Tự Lai còn đang đứng nơi này tính toán, bên kia mèo đen đã có hành động.

Mắt thấy mèo đen đã tiến về phía trước, đã có cử động rồi, Mễ Tự Lai liền lên tiếng trước: [Này, cậu, tên gọi là gì?]

Mèo đen dừng bước: [Yêm*, yêm gọi là Hắc Tử, tất cả mọi người đều gọi yêm là Tiểu Hắc.]

Yêm? Trong lòng Mễ Tự Lai nhất thời hừ một tiếng, ra là con mèo hoang nông thôn chết bầm, ngay cả tiếng mèo tiêu chuẩn bình thường cũng không biết, vừa mở miệng đã yêm này yêm nọ. Đột nhiên, Mễ Tự Lai chú ý tới chi tiết, [Tất cả mọi người đều gọi yêm là Tiểu Hắc.], mọi người là ai ta? Chung quanh đây có rất nhiều mèo hoang sao? Mễ Tự Lai tin chắc “mọi người” theo lời Tiểu Hắc nói chắc chắn không phải là mấy con chó.

[Cậu từ chỗ nào đến?] Mễ Tự Lai lại hỏi.

[Yêm… Từ gần đây.]

Trong lòng Mễ Tự Lai trầm xuống, quả nhiên mình đoán rất chính xác mà. Hỏng bét, nếu như có nhiều mèo bụi đời tới đây… Chợt Mễ Tự Lai nghĩ tới một chuyện, trong khu chung cư này không dễ gì tìm được thức ăn, tâm trạng vừa căng lên lại bắt đầu hạ xuống.

Mễ Tự Lai ưỡn ngực, bày ra tư thái cao cao tại thượng của chủ nhân nói với Tiểu Hắc: [Biết chú là mèo gì không? Nơi này là địa bàn của chú, cậu mới tới không biết tình hình, chú có thể cân nhắc giới thiệu cho cậu sơ qua về khu chung cư Vui Vẻ này. À. Vốn là chú đây rất bận rộn, vừa khéo hôm nay có chút thời gian.]

Tiểu Hắc mở trừng hai mắt, Mễ Tự Lai không biết ruốt cuộc nó có hiểu mấy lời bóng gió của mình không.

[Nói cho cậu biết, chú đây chính là mèo sư tử Sơn Đông Lâm Thanh thuần chủng.]

Tiểu Hắc chăm chú đánh giá Mễ Tự Lai một chút, Mễ Tự lai không biết nó có chú ý tới lời mình không, sau đó Tiểu Hắc trả lời: [Yêm, yêm là mèo Trung Hoa Điền Viên.] (Điền Viên: nông thôn, ý là em Hắc là mèo nông thôn Trung Quốc nhưng nói theo cách văn vẻ cho hoành tá tràng =)) )

Mễ Tự Lai vừa nghe, cơ hồ muốn cười phun ra tiếng, vội vàng ngoảnh mặt sang một bên, trong lòng âm thầm hừ một cái: mèo nhà quê đúng là mèo nhà quê, cái gì mà “mèo Trung Hoa Điền Viên” chứ, meo~ meo~, cười chết người ta mất thôi.

Sau khi ráng nín cười, Mễ Tự Lai quay sang nói với Tiểu Hắc: [Khu chung cư này vốn là địa bàn của chú, thuộc quyền sở hữu của chú, đương nhiên chú là chủ nhân nơi đây. Chú có trách nhiệm phải nói cho cậu biết, nơi này rất khó tìm thức ăn.]

Mễ Tự Lai cho rằng, những lời mình nói ý tứ đều rất rõ ràng rồi.

Tiểu Hắc nghe thấy, nhưng dường như chẳng thèm để chuyện này vào mắt, Mễ Tự Lai cảm thấy khó chịu. Hừ, quả nhiên là mèo hoang không có giáo dục, người ta có ý tốt còn không biết đường mà nghe.

[Cậu đến đây, là bởi vì…]

Mễ Tự Lai muốn biết Tiểu Hắc chỉ là tình cờ đi ngang qua, hay là có ý định ở lại dài hạn. Nói chuyện với nhau tới bây giờ vẫn chưa động chân động tay, Mễ Tự Lai hi vọng có thể khuyên nhủ Tiểu Hắc rời đi, không đánh mà thắng chính là thượng sách.

Lời còn chưa dứt, Tiểu Hắc đột nhiên mạnh mẽ nhào tới, Mễ Tự Lai không chuẩn bị tâm lý, có muốn chạy cũng không kịp, bỗng chốc bị Tiểu Hắc vật xuống đất.

Trong lòng Mễ Tự Lai vô cùng hoảng sợ, thất kinh đến mức ngay cả động tác phản khác cũng quên mất tiêu.

Tiểu Hắc không đánh, sau khi vật ngã Mễ Tự Lai thì cúi xuống nhẹ nhàng gặm gặm cổ nó, sau đó lật cả người Mễ Tự Lai rồi kéo nó vào trong bồn hoa. Bị những bụi cây thấp bé che khuất, từ bên ngoài nhìn vào chẳng ai thấy bên trong bồn hoa có hai con mèo.

[Cậu… Cậu … Cậu muốn làm gì? Tôi khách khí với cậu như vậy, cậu…]

Mễ Tự Lai cho rằng Tiểu Hắc muốn kéo mình vào nơi đồng không mông quạnh, sau đó giơ tay chém xuống, giết người diệt khẩu…

_____________________________

Chú thích một chút: những câu hội thoại in nghiêng là lời của các bé mèo nói với nhau, còn những chỗ in nghiêng tô nhạt là chú thích nha các tình iu :”>

(*) Còn nữa, bạn Nami phân vân dữ lắm về cách xưng của em Tiểu Hắc. Theo tiếng phổ thông TQ thì người ta thường tự xưng là  ”ngã” (我), dịch ra là tôi; còn trong này em Hắc nhà ta tự xưng là “yêm” (俺), có nghĩa tương tự nhưng không phải tiếng phổ thông. Nếu dịch thằng ra tiếng Việt là “tôi” thì không đúng như trong truyện, là thổ ngữ nữa. Vốn ban đầu Nami định xài tiếng địa phương ở mình nhưng lại không phù hợp được với những đoạn sau, với lại “yêm” nghe cũng ngồ ngộ nên bạn quyết định để nguyên hen :”>

CHƯƠNG 3: Chú mèo già bị…

Biên tập: Namichan

Mễ Tự Lai cho rằng Tiểu Hắc muốn kéo mình vào nơi đồng không mông quạnh, sau đó giơ tay chém xuống, giết người diệt khẩu…

Trong lúc Mễ Tự Lai vừa kinh vừa sợ đến mức cả người run rẩy, Tiểu Hắc đè nó xuống, cái miệng đang gặm gặm cổ Mễ Tự Lai buông lỏng, chuyển dần lên liếm liếm miệng Mễ Tự Lai.

Oát dờ heo… Đây là tình huống gì a~~~

Bị hôn rồi! Mễ Tự Lai mở to mắt nhìn gương mặt con mèo khác đang gần trong gang tấc, trong lòng trống rỗng một mảnh.

Nụ hôn đầu của chú, chú đây giữ như giữ vàng hơn sáu năm rồi… Vậy là lại bị con mèo chết bầm miệng đầy tiếng địa phương này cướp mất…

Tâm hồn trong sáng của chú… đau lòng a…

Không để cho Mễ Tự Lai có nhiều thời gian để suy nghĩ vẩn vơ, Tiểu Hắc đã tiếp tục hôn xuống, đè chặt Mễ Tự Lai rồi lại tiếp tục liếm liếm xuống cổ…

Cho đến lúc này Mễ Tự Lai đã hoàn toàn choáng váng, cái này không thể trách nó, mặc dù đã là một chú mèo già nhưng sống chừng ấy năm nó chưa từng thấy con mèo thứ hai, đương nhiên sẽ không hiểu được cách thức biểu đạt tình cảm của mèo, nói trắng ra là… Khụ, mọi người chắc hiểu rồi ha, chỉ có Mễ Tự Lai là vẫn ngây thơ không hiểu.

Tiểu Hắc liếm liếm khắp người Mễ Tự Lai, tiếng thở dốc càng lúc càng lớn, anh bạn trẻ không động thủ cũng không động miệng cắn để “uýnh nhau” mà dùng phương thức khác khiến cho Mễ Tự Lai mê muội. Mễ Tự Lai tuy có phản kháng, nhưng trong mắt Tiểu Hắc thì chút phản kháng ấy không đáng để nhắc tới. Mễ Tự Lai tính kêu cứu, nhưng ngay lập tức bụm miệng lại. Nếu như để cho đám chó trong khu chung cư nhìn thấy bộ dáng hiện tại của nó, không bằng bảo nó đâm đầu vào gối tự tử cho rồi.

Sau khi Tiểu Hắc một đường hôn xong Mễ Tự Lai, nó vội vàng lật Mễ Tự Lai lại, đè lên, chân trước kẹp chặt móng vuốt của Mễ Tự Lai, một ngụm cắn lên cái cổ xinh xinh của Mễ Tự Lai.

Đang lúc Mễ Tự Lai cho rằng Tiểu Hắc muốn cắn mình chết, đột nhiên, chỗ nào đó truyền đến một trận đau đớn.

[Méo méo méo…]

Đến lúc này, rốt cuộc Mễ Tự Lai cũng hiểu được Tiểu Hắc muốn làm gì.

Mễ Tự Lai mãnh liệt giãy dụa, muốn hất tung Tiểu Hắc đang bám trên lưng mình, nhưng cho dù nó có giãy thế nào thì Tiểu Hắc vẫn vững vàng đè chặt nó.

[Cậu… cậu không biết tôi là mèo đực à?]

Tiểu Hắc liếm liếm lỗ tai Mễ Tự Lai, [Yêm biết.]

[Cậu… là đực… Đồ tiểu lưu manh không biết xấu hổ!]

[Yêm nhìn trúng chú đấy!] Tiểu Hắc vừa nói vừa tiếp tục động tác trên người Mễ Tự Lai.

[Khốn kiếp! Khốn kiếp! Tiểu lưu manh không biết xấu hổ!] Mễ Tự Lai thở hổn hển mắng, đem toàn bộ những câu chửi mấy năm nay học lỏm được từ cư dân trong khu chung cư ra chào hỏi Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc chẳng thèm để ý, chỉ một lòng làm chuyện mà nó muốn làm.

Đau, đau quá, Mễ Tự Lai mắng không ra hơi, thấp giọng nức nở, run rẩy phía dưới thân Tiểu Hắc.

Dường như Tiểu Hắc không muốn lưu lại ký ức quá đau đớn thống khổ cho Mễ Tự Lai, nó nhẹ nhàng dỗ dành Mễ Tự Lai, càng về sau Mễ Tự Lai cũng bắt đầu có chút xíu khoái cảm.

Trước khi bất tỉnh, trong đầu Mễ Tự Lai hiện lên hai ý niệm: chú không còn là mèo xử nam nữa rồi; thì ra là thịt trên móng vuốt của mèo đen cũng có màu đen nha.

Không biết qua bao lâu, Mễ Tự Lai chậm rãi tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy một đôi mắt to màu vàng kim đang chăm chú nhìn nó.

Thấy Mễ Tự Lai đã tỉnh, Tiểu Hắc xán lại gần, lè lưỡi liếm từng chút từng chút trên mặt Mễ Tự Lai, chẹp chẹp chẹp. Đầu lưỡi mềm mại của mèo điên cuồng liếm tới khiến cho Mễ Tự Lai lại chìm vào một trận mơ hồ.

[Đừng liếm nữa!] Mễ Tự Lai nổi giận nói.

Tiểu Hắc dừng lại, sau đó dịch lại gần thêm một chút, nằm xuống bên cạnh Mễ Tự Lai. Mễ Tự Lai cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ cơ thể đối phương.

Nhìn Tiểu Hắc, Mễ Tự Lai không nén nổi phẫn nộ, thầm nghĩ: đã ăn người ta sạch sành sanh rồi sao còn chưa cút! Còn nằm ăn vạ ở đây làm qué gì!

[Yêm, yêm nhìn trúng chú đấy.] Tiểu Hắc nói.

Mễ Tự Lai nhìn Tiểu Hắc, nghĩ thầm: cái rắm! Tên chết toi trước X sau X! Đừng hòng dùng chiêu đổi trắng thay đen, bảo là chân tình để ngụy biện cho sàm sỡ lưu manh! Đừng có mà gạt chú!

Nghĩ tới đây, Mễ Tự Lai nói: [Cút! Cút càng xa càng tốt! Sau này không được bén mảng tới gần khu chung cư này nữa! Nếu như bị ông đây thấy được, thấy một lần đánh một lần, đánh cho đến khi nào bà ngoại cậu không nhận ra cậu nữa mới thôi!]

Mễ Tự Lai lớn tiếng mắng chửi nhưng hiển nhiên là không hù dọa được Tiểu Hắc. Tiểu Hắc nhìn Mễ Tự Lai, cọ cọ vào người nó: [Yêm nhìn trúng chú đấy.]

Mễ Tự Lai sắp phát điên đến nơi: [Đồ mắt không tròng! Ông đây là mèo đực, mèo đực đó! Không nhìn thấy à!!]

[Yêm nhìn trúng chú đấy.] Tiểu Hắc lại nói, thái độ có chút ngượng ngùng.

Mễ Tự Lai thật muốn một chưởng đẩy tên láo toét trước mặt ra, nhưng hiện tại nó toàn thân đau nhức, nơi đó đó lại càng đau đến nóng rát, thật sự là không còn chút khí lực nào.

Lúc này, Tiểu Hắc nói tiếp: [Tuổi yêm cũng không còn nhỏ, tất cả mọi người đều nói đến lúc lập gia đình, cần cưới một người vợ rồi. Yêm liền ra ngoài tìm kiếm. Lúc nhìn thấy chú, yêm…]

Mễ Tự Lai nghe mà muốn hộc máu. Oát dờ phắc?? Thì ra nguyên nhân là vậy sao? Cho nên tên khốn khiếp này mò tới địa bàn của mình, không nói hai lời đã… Chuyện đó đó… Thật quá đáng!

[Ông đây không thể làm vợ cậu, ông là đực!]

Tiểu Hắc mở trừng hai mắt, [Nhưng mà, yêm và chú đã….]

Mễ Tự Lai thét lên chói tai: [Câm miệng! Tiểu lưu manh không biết xấu hổ!]

Tiểu Hắc vươn móng vuốt, vỗ về dỗ dành Mễ Tự Lai, [Chú đừng tức giận, yêm… yêm có chút kích động…. Yêm sai rồi, yêm có lỗi với chú. Nhưng yêm nhìn trúng chú, thật đấy. Chú đi với yêm nhé, yêm nuôi chú, yêm nuôi chú được mà, tin tưởng yêm đi.]

Mễ Tự Lai giật mình. Ngoài Mễ Thanh, đây là người thứ hai nguyện ý nuôi dưỡng nó, à không, là con mèo đầu tiên nguyện ý nuôi nó. Mễ Tự Lai hiểu rõ, nó chỉ là một con mèo quần áo được dâng tới tay, cơm tới thì há mồm, mọi chuyện đều có con người nhường nhịn, cưng chiều nó yêu thương nó. Ngoài mặt thì xưng vương xưng bá, kỳ thật là miệng cọp gan thỏ, là con mèo già vô dụng như thanh củi mục. Nếu như ngày đó không có Mễ Thanh, có lẽ bây giờ đã không có Mễ Tự Lai.

Hiện tại, có một con mèo khác tỏ ra có cảm tình với Mễ Tự Lai, sẵn sàng chăm sóc nó. Đây là con mèo đầu tiên xuất hiện trong cuộc đời Mễ Tự Lai. Mễ Tự Lai đột nhiên cảm giác được có một chút chút —— cảm động.

Một cơn gió nhẹ thoảng qua, Mễ Tự Lai bình tĩnh lại, nhìn ánh mắt nóng bỏng của Tiểu Hắc đang chăm chú nhìn mình, nói với giọng lạnh tanh: [Tôi không thể đi theo cậu.]

[Tại sao?] Tiểu Hắc vừa nghe liền nóng nảy. Gạo đã nấu thành cơm, tại sao ý trung nhân trước mắt lại không muốn đi theo mình.

[Nói cho cậu biết, chú là mèo nhà, không thể rời khỏi sự chăm sóc của chủ. Còn nữa, chú là đực, không thể làm vợ cậu được. Đạo lý rành rành ra đó, cậu đừng cho là tôi không hiểu. Được rồi, chuyện ngày hôm nay… coi như chưa từng xảy ra, tôi không thèm so đo với cậu. Sau này… Đừng tới khu chung cư này nữa. Trong này có rất nhiều chó, nếu để cho bọn chúng nhìn thấy cậu….]

Tiểu Hắc ưỡn ngực ra nói: [Yêm không sợ chó.]

Mễ Tự Lai nhắm mắt lại một chút, sau đó lớn tiếng nói với Tiểu Hắc: [Không phải vấn đề là cậu có sợ chó hay không. Khu chung cư nhỏ này không dễ tìm được thức ăn đâu, cậu trụ lại không nổi, hơn nữa tôi căn bản không hề có ý định làm vợ cậu. Cậu có hiểu hay không hả!]

[Chú không vừa ý yêm…] Đôi mắt to màu vàng kim của Tiểu Hắc vụt sáng, lỗ tai giật giật, lộ ra vẻ mặt vừa thất vọng vừa bi thương.

Mễ Tự Lai cắn răng, [Ngu ngốc! Muốn tìm vợ thì phải tìm mèo cái, đó là thường thức cơ bản! Tôi nói rồi… tôi không tính toán với cậu chuyện vừa nãy nữa. Cậu nhanh đi đi!]

[Yêm không đi. Chú chính là vợ của yêm.] Tiểu Hắc kiên định nói.

Mễ Tự Lai đứng lên, Tiểu Hắc không đi, nó nên về nhà rồi.

[Nói lại lần nữa, chuyện hôm nay chú không thèm so đo với cậu, coi như chưa từng xảy ra. Chú là mèo nhà, không giống với cậu. Cậu đừng tưởng rằng cậu… ưm…  rồi muốn làm thế nào thì làm. Hơn nữa, cậu chỉ là một con mèo hoang, nhóc con nghèo rớt mồng tơi, ăn nói quê mùa, cậu tự nhìn lại bản thân mình đi, chú làm sao có thể đi theo cậu được! Chú đây là người có nhà, có chủ nhân. Hừ, với mấy đứa mèo hoang thì có nói chắc cũng không hiểu.]

Mễ Tự Lai nói xong, chui ra khỏi bụi cây, chầm chậm chạy một mạch về hướng nhà của mình. Chạy được một nửa nó lặng lẽ quay đầu lại, Tiểu Hắc cũng không đuổi theo tới đây. Lúc phát hiện điều này, Mễ Tự Lai cảm thấy có chút tổn thương.

Tiểu lưu manh thối không biết xấu hổ, quả nhiên là loại nhắc tới chuyện tiền nong liền câm như hến, ăn sạch sẽ rồi thì không chịu nhận nợ. Đối với việc tự hủy hình tượng khiến cho Tiểu Hắc nghĩ mình là một con mèo tham hư vinh, thích hưởng thụ, không thể buông tay với cuộc sống giàu sang an nhàn, Mễ Tự Lai có chút hối hận. Nhưng, nếu như vậy có thể khiến Tiểu Hắc từ bỏ ý định, Mễ Tự Lai cho rằng cũng đáng giá.

Về đến nhà, Mễ Thanh vừa thấy Mễ Tự Lai đã kêu lên: “Cục cưng, sao hôm nay đi chơi về trễ thế.”

Phát hiện trên người Mễ Tự Lai dính đầy bụi bẩn, Mễ Thanh liền tắm rửa cho nó.

Sau khi khôi phục dáng vẻ như quả cầu tuyết trắng tinh, Mễ Tự Lai bò tới ổ của mình vừa uống sữa tươi vừa ăn thức ăn của mèo, không tự chủ được mà nghĩ tới Tiểu Hắc. Hừ, không biết tên kia có cơm tối mà ăn không, còn dám nói chú đây đi theo nó, dám nói nó nuôi chú, cái rắm á.

Chủ nhân Mễ Thanh tắt đèn ngủ, Mễ Tự Lai cũng vùi người trong cái ổ ấm áp của mình đi ngủ. Chỗ đó đó vẫn còn cảm thấy đau, khiến cho Mễ Tự Lai vừa thẹn vừa căm phẫn. Cơ mà, đêm nay cùng Tiểu Hắc… dường như cũng có chút… Tiểu Hắc nhìn gầy, thật ra cũng có cơ có thịt, Mễ Tự Lai nhớ lại lúc Tiểu Hắc đặt mình nằm dưới thân, tản mát ra hơi thở mạnh mẽ của giống đực, còn có đầu lưỡi dịu dàng liếm mình…

Không nên! Mễ Tự Lai ôm đầu, cắt đứt tưởng tượng của mình, sau đó oán hận nhảy lên cắn cắn cái đệm ghế sô pha hai cái, tức giận chui về ổ của mình, cuộn tròn người rồi nhắm mắt lại.

 

_______________________

Edit chương này mà bạn choáng váng, H của 2 em mèo mà chị Lâm tả gần 3 trang lận *lau mồ hôi*

Ngay từ lần đầu gặp, em Hắc đã cường X em Lai, đem gạo nấu thành cơm. Quả nhiên không thể coi thường mèo a =))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.