CHƯƠNG 4: Hai bé mèo gặp gỡ
Biên tập: Namichan
Không nên! Mễ Tự Lai ôm đầu, cắt đứt tưởng tượng của mình, sau đó oán hận nhảy lên cắn cắn cái đệm ghế sô pha hai cái, tức giận chui về ổ của mình, cuộn tròn người rồi nhắm mắt lại.
Sau ngày đó, ước chừng một tuần Mễ Tự Lai không dám bước chân ra khỏi cửa. Thứ nhất, nó có chút lo lắng chuyện đêm ấy nhỡ bị ai đó trong khu nhìn thấy, không thể đánh giá thấp trình độ hóng hớt của mấy con chó kia được đâu. Thứ hai, Mễ Tự Lại là bị… e hèm, thì là bị đó đó, phải ở nhà nghỉ ngơi bồi dưỡng thân thể. Thứ ba, Mễ Tự Lai nghĩ rằng tránh voi chẳng xấu mặt nào, nếu như Tiểu Hắc tìm tới, không tìm thấy nó thì sẽ thất vọng rồi tự động rời đi thôi.
Nhoài mình nằm trên bệ cửa sổ ngắm nhìn thế giới rộng lớn bên ngoài, trời xanh mây trắng, ánh nắng vàng rực rỡ ấm áp, thế nhưng Mễ Tự Lai lại chẳng thể nào vui nổi.
Miao miao~, chẳng qua là bị đè… ấy ấy một chút, có phải là chuyện gì to tát lắm đâu, chú đây không nên buồn bã phí hoài ngày xuân như thế!
Không biết tại sao, trong đầu Mễ Tự Lai không kìm được mà hiện lên một tia ký ức, một mảnh nhỏ nhưng không biết tự lúc nào đã khắc sâu vào trong trí nhớ. Nó nhớ Tiểu Hắc với đôi mắt to màu vàng kim, lỗ tai linh động, móng vuốt màu đen tuyền. Khụ, thành thật mà nói, cậu nhóc đó cũng có chút đẹp trai nha, đương nhiên không bằng chú, chú đây mới đẹp trai nhất quả đất!
Nằm ườn ở nhà nghỉ ngơi chán chê hơn một tuần lễ, ngày nọ, sau bữa cơm tối Mễ Tự Lai lại đi tuần tra trong khu chung cư. Lần này nó không phát hiện bất cứ điểm khác thường nào. Trong lòng Mễ Tự Lai vốn đang chậm rãi bình phục, chợt cảm giác hình như mình có chút mất mát.
Quả nhiên là cậu ta không tới, hừ!
Ngày thứ ba sau khi tiếp tục công việc tuần tra, Tiểu Hắc không biết từ đâu chui ra đột nhiên xuất hiện trước mặt Mễ Tự Lai.
[Cậu! Tại sao cậu còn chưa đi!] Mễ Tự Lai theo bản năng lùi ra sau một bước nhỏ, cái đuôi bất giác dựng thẳng lên, giọng nói tức giận mang theo chút trách cứ.
Thật ra thì trong lòng Mễ Tự Lai có chút vui vẻ.
Tiểu Hắc chần chừ một lát rồi ngẩng mặt lên nói: [Bọn họ đều phê bình yêm, bảo yêm làm vậy là không đúng.]
Mễ Tự Lai thầm nghĩ: Vầy mà cũng nói! Hiếp… đó đó thì đương nhiên là không đúng mà!
[Yêm muốn theo đuổi chú.]
Theo đuổi? Mễ Tự Lai mở to hai mắt, nó nghĩ là mình nghễnh ngãng nghe nhầm rồi.
[Yêu trước rồi kết hôn sau.]
Mễ Tự Lai nghe xong thầm nghĩ: đúng vậy, đây mới là cách bình thường đó. Cậu nghĩ rằng chúng ta là chó sao? Bất cứ khi nào bất cứ nơi đâu, lại không thèm chọn đối tượng, thấy ai cũng đòi đè xuống xxx.
[Chú, chúng ta nói chuyện tình yêu đi.]
Mễ Tự Lai nghe như sét đánh ngang tai, đứng ngơ ra tại chỗ.
Gì á!!!
[Tôi, tôi, tôi mới không thèm nói chuyện yêu đương với thằng nhóc mèo hoang chết tiệt như cậu!] Mễ Tự Lai gào to.
Tiểu Hắc bị mắng vô thức lùi ra sau một bước, ánh mắt trở nên ưu thương, đôi mắt to màu vàng chớp chớp, thoạt nhìn thật đáng thương.
[Chú….]
[Cút! Cậu cút đi! Không được đến khu chung cư này nữa! Đi mau!] Mễ Tự Lai tiếp tục hung hăng mắng Tiểu Hắc, đồng thời trong lòng than thở mình lại tự hủy đi hình tượng nhã nhặn lịch sự rồi.
Cuối cùng, trong ánh nhìn căm giận của Mễ Tự Lai, Tiểu Hắc xoay người chạy đi.
Nhìn bóng dáng màu đen biến mất tại cánh cửa lớn của khu chung cư, Mễ Tự Lai đột nhiên cảm thấy trong lòng có một chút khổ sở.
Được rồi, chú đây là một con mèo nho nhã, chú vốn chẳng hung dữ, nhưng mà, chú thật sự không thể làm vợ bé nhỏ của cậu được, cậu vẫn nên… tìm một cô mèo cái trẻ trung xinh xắn mà sống chung thì hơn.
Sau khi đuổi Tiểu Hắc đi, Mễ Tự Lai tổn thương tinh thần trong một khoảng thời gian ngắn, ngay cả sức ăn cũng giảm rõ rệt. Mễ Thanh tưởng rằng Mễ Tự Lai không thoải mái bèn ôm nó đi khám bác sĩ thú y, lại mua thêm biết bao nhiêu đồ ăn thức uống tươi ngon về cho nó. Thế nhưng, đồ ăn ngon và tình yêu thương của chủ nhân cũng không đủ để xoa dịu nỗi đau đớn nho nhỏ trong lòng Mễ Tự Lai.
Tiếp tục công việc tuần tra khu chung cư, thỉnh thoảng lại chào hỏi mấy con chó, Mễ Tự Lai đã không còn vẻ vênh váo tự đắc tao nhã uyển chuyển như trước nữa. Có lẽ những tâm sự chồng chất trong lòng đã khiến những bước chân ưu nhã ngày nào trở nên thật nặng nề.
Trong thâm tâm, Mễ Tự Lai oán hận nghĩ: hừ, ăn con nhà người ta xong liền chạy mất dép, đồ mèo hoang chết bầm không có lương tâm!
Một buổi tối nọ, Mễ Tự Lai một mình dạo trong vườn hoa gần đó, vừa đi vừa ngó nghiêng hóng chuyện, lúc quay đầu lại chợt nhìn thấy bóng dáng Tiểu Hắc.
[Không phải bảo cậu cút đi rồi sao? Cậu lại tới làm gì nữa!] Mễ Tự Lai quát lớn.
Tiểu Hắc đứng cách đó không xa không gần, thấy Mễ Tự Lai đã phát hiện ra mình bèn bước tới gần, đầu tiên là nhích từng bước, sau đó chầm chậm chạy đến. Đợi khi tới gần Mễ Tự Lai, Tiểu Hắc dừng bước, chân sau ngồi xuống, chân trước đứng thẳng, cái đuôi uốn vòng qua bên người, bày ra tư thế tiêu chuẩn của một con mèo.
[Chú…]
[Cậu lại tới đây làm gì!] Mễ Tự Lai cả giận nói. Ngoài miệng nói thế nhưng khi trông thấy Tiểu Hắc nó lại vui vẻ vô cùng, đồng thời cũng có cảm giác an tâm, biết rằng tên nhóc này vẫn còn ở đây, vẫn biết điều mà tới tìm nó.
[Chú… Yêm, yêm rất nhớ chú…] Tiểu Hắc sợ hãi nói, ánh mắt đáng thương nhìn Mễ Tự Lai.
Mễ Tự Lai đột nhiên thấy mũi mình hơi ê ẩm. Ngoại trừ chủ nhân ra, lần đầu tiên có người, à không, lần đầu tiên có mèo – đồng loại – bày tỏ tình cảm với nó.
[Cậu nhớ tôi làm gì!]
[Yêm, yêm nhớ chú thật mà. Cho dù chú không để ý tới yêm thì cũng không sao. Yêm, yêm chỉ muốn được nhìn thấy chú một lát thôi.]
[Có, có cái gì đẹp mà nhìn!] Mễ Tự Lai cố ý nghiêng đầu, không để cho Tiểu Hắc trông thấy vẻ mặt bây giờ của nó.
[Yêm tới đây thăm chú một chút, thấy chú vẫn khỏe, yêm… yêm rất an tâm.]
Mễ Tự Lai quay đầu lại chăm chú nhìn Tiểu Hắc, giật giật ria mép, [Vậy… cậu gặp rồi đó, giờ thì đi đi. Đi mau! Đây không phải là nơi mà cậu nên tới!]
Tiểu Hắc lùi ra sau một bước nhỏ, lộ ra vẻ mặt không nỡ, [Ừm, yêm biết mà. Yêm, yêm đi giờ đây.]
Mắt thấy Tiểu Hắc xoay người, Mễ Tự Lai cơ hồ muốn gọi cậu ta ở lại, ngẫm nghĩ một chút, gọi cậu ta lại làm gì chứ! Nói chuyện phiếm? Hay là ve vãn tán tỉnh? Mễ Tự Lai rùng mình một cái, vẫn là dẹp ngay cái ý nghĩ đó đi.
Tiểu Hắc thật sự đi rồi, từng bước chân mèo nhịp nhàng đi về phía cửa lớn. Cậu ta đi rất chậm nhưng không hề quay đầu lại lấy một lần. Mễ Tự Lai lặng yên đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng hình Tiểu Hắc đang chậm rãi mờ đi.
CHƯƠNG 5: Hai bé mèo gặp gỡ (hạ)
Biên tập: Namichan
Tiểu Hắc thật sự đi rồi, từng bước chân mèo nhịp nhàng đi về phía cửa lớn. Nó đi rất chậm nhưng không hề quay đầu lại lấy một lần. Mễ Tự Lai lặng yên đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng hình Tiểu Hắc đang chậm rãi mờ đi.
Gần đấy, một con chó không biết từ đâu đột nhiên chạy ra, gầm gừ một tiếng rồi bổ nhào về phía Tiểu Hắc. Tiểu Hắc thấy con chó tấn công mình liền lập tức đánh trả, một chó một mèo nhanh chóng quần nhau thành một đoàn, quyền qua cước lại, lông bay loạn xạ.
Mễ Tự Lai thấy có chuyện thì lập tức xông lên, cẩn thận nhìn kỹ, con chó vừa lao ra là con Husky khoảng hơn một tuổi được nuôi trong khu. Trong lòng Mễ Tự Lai thầm mắng: đồ ngốc Tiểu Hắc, đã đi thì phải đi cho nhanh một chút chứ, nhìn coi, đụng phải chó rồi đó; Tiểu Hus cậu là đồ lắm chuyện, làm cái quái gì vậy chứ, Tiểu Hắc trêu cậu chọc cậu bao giờ hả, ai mượn cậu rảnh rỗi sinh nông nổi đi đuổi mèo hoang đâu.
Bên kia Tiểu Hắc và Husky đang quần nhau kịch liệt, không ai nhường ai. Mễ Tự Lai sợ Tiểu Hắc bị thương, nhưng Husky cũng là bạn của Mễ Tự Lai. Nó kêu meo meo một tiếng rồi xông tới, miêu chưởng tung ra, đẩy Husky ra khỏi vòng chiến đấu.
[Này, này, dừng tay! Cả hai dừng lại cho tôi!]
Husky và Tiểu Hắc gầm gừ dừng lại, căm tức nhìn nhau thở hổn hển.
Mễ Tự Lai to tiếng mắng: [Đều là người một nhà, hai đứa các cậu đánh cái khỉ gió! Trước khi đánh nhau thì phải hỏi cho ra nhẽ đã, biết chưa?] Mễ Tự Lai nói xong trong lòng thầm ai oán, hình tượng của chú a~~, chú lỡ miệng văng tục rồi, hình tượng nho nhã của chú đi tong rồi a~~~
Husky tưởng Tiểu Hắc là kẻ xấu xông vào khu chung cư Vui Vẻ làm loạn, còn tưởng rằng nó bắt nạt Mễ Tự Lai, bèn dũng cảm đứng ra bảo vệ ông chú mèo hàng xóm. Nghe Mễ Tự Lai nói như thế, nó ngạc nhiên hỏi: [Chú Mễ, cậu ta là bạn của chú à?]
[Đúng vậy, đúng vậy đó.]Husky xoa xoa cái cổ mình, nhếch miệng cười một tiếng: [Hì hì.]
Mễ Tự Lai quay sang Husky giải thích: [Hiểu lầm, hiểu lầm rồi. Đây là bạn của tôi, đến thăm tôi thôi mà. Cậu ta tên là Tiểu Hắc, không phải là kẻ xấu đâu.]
Husky gật đầu, sau đó ngửi ngửi Tiểu Hắc một lượt từ trên xuống dưới, cười cười, xoay người rời đi. Đợi sau khi Husky đi khỏi, Mễ Tự Lai lên tiếng giáo huấn Tiểu Hắc: [Tôi đã nói là trong khu này có chó rồi mà. Cậu nhìn cậu một chút coi, vừa nói xong đã không cẩn thận gì cả.]
Tiểu Hắc liếm liếm bộ lông của mình vì đánh nhau mà rối tung: [Yêm tưởng là cậu ta muốn bắt nạt chú.]
[Bắt nạt sao được, chúng tôi sống chung trong khu chung cư này mà. Đám chó trong khu này đều là bạn tôi, người một nhà cả.]
[Vừa nãy yêm không biết. Chú nói dùm với bạn chú là yêm xin lỗi…]
Nhìn Tiểu Hắc đang liếm liếm chân trước, Mễ Tự Lai phát hiện hình như cậu ấy bị vuốt chó làm bị thương rồi. Cũng đúng, Husky đâu phải là chó cảnh, nó là một cao thủ uýnh lộn đó. Lại nói Tiểu Hắc, Mễ Tự Lai cảm thấy, dù cậu ấy chỉ là một con mèo hoang chết bầm nhưng lại rất hiểu lễ nghĩa.
Tiểu Hắc liếm liếm vết thương, mà nó cũng chẳng thèm để ý đến chút vết thương vặt vãnh ngoài da này. Thấy Mễ Tự Lai nhìn mình, nó kiên quyết nói: [Yêm có thể bảo vệ chú mà. Yêm tuyệt đối không để cho bất cứ kẻ nào bắt nạt chú.]
Mễ Tự Lai giật giật lỗ tai nhưng không lên tiếng. Nó muốn tiến lên giúp Tiểu Hắc liếm lông, nhưng may mà nhịn được.
Không, không thể làm như vậy được. Làm thế nhất định tên nhóc này sẽ hiểu lầm cho coi.
Vừa nãy nghe Mễ Tự Lai nói mình là bạn của nó, trong lòng Tiểu Hắc lại nhen nhúm một tia hi vọng. Thấy Mễ Tự Lai không tiếp tục đuổi mình đi, Tiểu Hắc liền ngồi ì tại đó, muốn nói chuyện để tạo ấn tượng tốt trong lòng Mễ Tự Lai.
[Ưm, chỗ yêm ở cách đây không xa. Qua đường cái, xuyên qua chợ rau đằng kia, xa hơn phía trước có một công viên nhỏ. Yêm ở đó.]
Mễ Tự Lai nghe xong thầm nghĩ: thật là xa nha, vậy mà tên nhóc này lại có thể mò được đến đây, lại có thể… tìm được mình…
Tiểu Hắc tiếp tục nói: [Ngày đó, yêm ra ngoài kiếm ăn, lúc đi ngang qua nơi này thì vô tình trông thấy chú… Vừa nhìn một cái yêm đã rất thích chú. Chú… chú thật xinh đẹp… yêm…]
Mễ Tự Lai giả bộ như không nghe thấy những lời này, trong lòng âm thầm đắc ý: đương nhiên, đương nhiên chú là con mèo xinh đẹp nhất quả đất. Nhưng mà chú vẫn không thể làm vợ cậu được.
Tiểu Hắc thấy Mễ Tự Lai không mắng mỏ ầm ĩ nữa, ngẫm nghĩ một chút rồi ráng lấy dũng khí nói tiếp: [Chú, nãy chú vừa nói yêm là bạn của chú. Yêm, yêm, yêm muốn hỏi một chút, ý yêm là… Yêm có thể sống cùng một chỗ với chú không?]
Mễ Tự Lai vừa nghe liền nhíu mày, sau đó trả lời chắc như đinh đóng cột: [Không được!]
Tiểu Hắc có phần sốt ruột: [Vì sao, chú, chú cũng không ghét yêm mà… Vì sao lại không…]
Mễ Tự Lai trừng mắt: [Tôi là mèo đực!]
Tiểu Hắc vừa nghe đã nói: [Vậy thì sao chứ, bên chỗ yêm cũng có hai con mèo đực sống chung với nhau đấy thôi, tình cảm của hai đứa rất tốt. Bây giờ tư tưởng thoáng hơn xưa rồi, chỉ cần hai con mèo yêu nhau… Vì sao lại không thể sống chung chứ?]
Mễ Tự Lai nghe xong lập tức quát Tiểu Hắc: [Này! Tại sao cậu lại không biết lựa điều tốt mà học thế!]
Tiểu Hắc ủy khuất: [Vậy cái gì mới là tốt chứ?]
[Mèo đực đương nhiên phải cưới mèo cái!]
Tiểu Hắc cãi bướng: [Làm gì có luật nào quy định mèo đực phải tìm mèo cái. Yêm, yêm thích chú, yêm nguyện ý sống chung với chú…]
[Không được!] Mễ Tự Lai nghiêm mặt trách mắng Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc thất vọng, nó cảm thấy thật tủi thân, khổ sở. Cái đầu nho nhỏ cúi xuống, trề môi, hai chân trước cào tới cào lui, nhỏ giọng ai oán: [Vì sao? Chú không thích yêm à? Yêm đảm bảo sẽ đối xử với chú thật tốt.]
[Đã bảo không được là khônh được!] Mễ Tự Lai quả quyết nói.
Tiểu Hắc lén quan sát vẻ mặt Mễ Tự Lai, nhỏ giọng hỏi: [Có phải chú còn đang giận yêm không, ngày đó… Yêm… là yêm không đúng, yêm xin nhận lỗi…]
Mễ Tự Lai suýt ngất, sắc mặt xanh mét, trong lòng kêu to: không phải là vấn đề đó!
Thấy sắc mặt u ám của Mễ Tự Lai, Tiểu Hắc không dám nói tiếp, lát sau nó lại khẽ khàng mở miệng: [Vậy, mới vừa nãy chú nói với con chó kia yêm là bạn của chú, điều này có thật không?]
[Đương nhiên.]
Có thêm đồng loại làm bạn thì cũng tốt, đừng bảo là Tiểu Hắc đang ở công viên, cho dù cậu ta muốn ở lại chung cư này thì Mễ Tự Lai cũng mặc kệ.
[Vậy, chúng ta là bạn bè, yêm có thể thường xuyên đến đây thăm chú không?]
[Có thể.] Mễ Tự Lai nghĩ thầm, mai lại phải đi đánh tiếng với mấy con chó trong khu rồi đây.
[Vậy, nếu yêm muốn mời chú tới nhà làm khách, chú có tới không?]
Mễ Tự Lai vuốt vuốt ria mép: [Có thể xem xét tới chơi một lần.]
Có được câu trả lời như ý, trái tim vốn đang mất mác của Tiểu Hắc lại lần nữa dấy lên hi vọng.Trước khi đi, nó ngoảnh lại nói với Mễ Tự Lai: [Chú, hai ngày nữa yêm quay lại thăm chú.]
Mễ Tự Lai dời tầm mắt sang nơi khác, làm bộ như không để ý những lời này, lỗ mũi hừ một tiếng trưng ra thái độ mập mờ.
Mắt thấy Tiểu Hắc đã rời đi, Mễ Tự Lai xoay mình chầm chậm chạy về nhà, trong lòng thầm nghĩ: phải giải thích mối quan hệ giữa mình và Tiểu Hắc như thế nào cho đám chó trong khu mà không làm bọn nó sinh lòng hóng hớt đây?
CHƯƠNG 6: Tình cảm, là phải từ từ vun đắp
Biên tập: Namichan
Mắt thấy Tiểu Hắc đã rời đi, Mễ Tự Lai xoay mình chầm chậm chạy về nhà, trong lòng thầm nghĩ: phải giải thích mối quan hệ giữa mình và Tiểu Hắc như thế nào cho đám chó trong khu mà không làm bọn nó sinh lòng hóng hớt đây?
Vài ngày sau, Tiểu Hắc lại tới nữa. Thật ra thì Tiểu Hắc muốn ngày nào cũng tới cơ, nhưng lại lo mình tấn công dồn dập quá thì Mễ Tiểu Lai sẽ chán ghét. Lần này Tiểu Hắc chẳng tới tay không mà có mang theo quà.
Ba con chim sẻ!
Trời ạ! Phải biết rằng mấy con mèo mà thấy chim sẻ thì tâm trạng sẽ hưng phấn cỡ nào high cỡ nào nha! Mễ Tự Lai phải dùng sức nhéo mình vài cái mới đè nén được tâm tình vô cùng kích động.
[Cậu đào ở đâu ra thế?] Mễ Tự Lai hỏi với thanh âm hơi hơi run rẩy.
Tiểu Hắc cười trả lời: [Đây là yêm tự mình bắt được á. Trong công viên nhiều cây nên chim sẻ cũng rất nhiều.]
Mễ Tự Lai thầm nghĩ: hừ, thật không nhìn ra tên nhóc này còn có thể bắt chim sẻ nha.
Hai con mèo vòng ra sân sau khu chung cư, chạy tới chạy lui nhóm lửa nướng chim ăn. Thơm chết đi a~~! Mễ Tự Lai cảm thấy cái đuôi của mình vì hưng phấn mà cũng run run dựng lên rồi. Nó cố gắng ăn từng miếng nhỏ thật nhã nhặn, không thể trưng ra bộ dạng ăn ngấu ăn nghiến như chết đói lâu ngày được.
Tiểu Hắc thường hay ăn chim sẻ nên cũng không quá để ý. Nó ăn một con, đem hai con còn lại dâng cho Mễ Tự Lai.
[Yêm nghe nói, mèo nhà thường ăn thức ăn dành cho mèo phải không.]
Mễ Tự Lai gặm gặm chim sẻ, bên mép còn dính mỡ trơn loáng: [Ừ, chủ nhân mua cho á. Thức ăn mèo ngon lắm, lại tốt cho da và lông.]
Tiểu Hắc nhìn Mễ Tự Lai cười cười: [Thảo nào bộ lông của chú lại đẹp như vậy, vừa mềm mượt vừa bồng bềnh.]
Lại được khen rồi, Mễ Tự Lai lòng thầm đắc ý.
[Chú, nếu chú thích ăn chim sẻ, yêm sẽ bắt thật nhiều cho chú ăn.]
Mễ Tự Lai cố ý lạnh nhạt nói: [Ừ, món ăn dân dã này lâu lâu ăn một chút là được rồi. Với mèo nhà thì thức ăn tiêu chuẩn của mèo vẫn ngon hơn.]
[Vậy thì tôi sẽ mang những món dân dã khác tới cho chú ăn.]
Còn có món khác!? Mễ Tự Lai ngoài ngạc nhiên còn cảm thấy thật khâm phục. Nó cứ tưởng mèo hoang chỉ toàn mấy đứa chuyên đi lục thùng rác, nhặt nhạnh thức ăn thừa mà người ta thải ra nhét cho no bụng. Mễ Tự Lai từng bắt gặp đám chó mèo hoang ngồi nói chuyện phiếm với nhau, phần lớn mèo hoang đều rất gầy lại chẳng mấy khi được ăn no. Hoàn cảnh sinh tồn khắc nghiệt nên thường tuổi thọ của chúng rất ngắn.
Chẵng lẽ nói —— Tiểu Hắc không giống với mèo hoang thông thường sao?
Đương nhiên, hiện tại Mễ Tự Lai không dại gì mà chạy đi hỏi. Nó cảm thấy nếu làm vậy thì có lẽ sẽ làm tổn thương lòng tự ái của Tiểu Hắc.
Ăn xong chim sẻ nướng, lại hàn huyên thêm một lúc nữa, Tiểu Hắc tạm biệt Mễ Tự Lai trở về. Khi Tiểu Hắc đã đi khỏi, Mễ Tự Lai chợt cảm thấy… có một nỗi cô đơn kỳ lạ dâng lên trong lòng. Chủ nhân có thể làm bạn với Mễ Tự Lai, nhưng ngôn ngữ lại quá khác biệt. Những lời nói của Mễ Tự Lai trong mắt chủ nhân cũng chỉ là những tiếng meo meo vô nghĩa, có khác gì bò nghe thời sự đâu. Nếu như muốn nói chuyện phiếm, đương nhiên là tìm một con mèo khác thì tốt hơn.
Mấy ngày tiếp theo, Mễ Tự Lai nóng lòng chờ mong Tiểu Hắc đến.
Rốt cuộc Tiểu Hắc lại đến, lần này nó mang theo mấy con ễnh ương to bự chảng. Mễ Tự Lai ngạc nhiên cực kỳ.
[Cậu lại đào ở đâu ra thế?] Mễ Tự Lai thầm nghĩ, mấy con ễnh ương này không phải là cậu ta đi chôm chỉa ở đâu đó chứ.
Tiểu Hắc cười meo meo: [Yêm đi làm thuê, đây là ông chủ cho đó.]
Làm thuê?
Ở trong vườn hoa phía sau chung cư, Tiểu Hắc vừa nhóm lửa nướng ễnh ương vừa giải thích cho Mễ Tự Lai thế nào là “làm thuê”.
[Ở gần công viên có mấy cửa hàng nhỏ, cạnh đó còn có chợ bán thức ăn. Chú cũng biết rồi đó, nơi nào có đất nơi đó có chuột. Thỉnh thoảng lũ chuột tới phá phách mấy cửa hàng với chợ thức ăn, nên có người tới mời bọn tôi đi làm. Bắt được chuột thì chủ sẽ cho bọn tôi thức ăn coi như trả công. Mấy ngày trước yêm đều trông hàng cho người ta ở chợ, bắt được rất nhiều con chuột bự. Yêm thấy ông chủ có bán ễnh ương nên đòi vài con.]
[Tất cả mọi người đều như vậy sao?] Mễ Tự Lai nhớ Tiểu Hắc từng nói nó còn quen nhiều con mèo hoang khác.
Tiểu Hắc gật gật đầu: [Đúng vậy, mèo hoang bọn tôi đều như thế. Chú đừng hiểu nhầm, bọn tôi không trộm không cướp, đều biết giữ mình trong sạch biết phép tắc phải trái. Cho dù đói đến mấy thì cũng chờ người ta vứt đồ đi mới nhặt. Bọn tôi cũng thường xuyên làm thuê, không bao giờ trộm cướp.]
Ễnh ương chín thơm lừng, Mễ Tự Lai cúi đầu ăn nhưng tâm tư lại không cách nào tập trung vào thức ăn ngon trước mặt. Nó vốn nghĩ rằng mèo hoang không có nhà thật là đáng thương, nhưng không ngờ được bọn nó vẫn có thể làm việc, có thể sống dựa vào chính sức lực của mình. Nói một cách khách quan, Mễ Tự Lai nó trước giờ toàn dựa dẫm vào chủ nhân, so với Tiểu Hắc tự lập từ nhỏ thì chênh lệch quá nhiều.
Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng Mễ Tự Lai chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Nó cảm thấy thật xấu hổ. Đâu phải Tiểu Hắc trèo cao, là Mễ Tự Lai nó mới đúng. Nếu như thật sự ở chung một chỗ thì chắc chắn nó sẽ thành gánh nặng của Tiểu Hắc.
Thấy Mễ Tự Lai đang ăn bỗng nhiên ngẩn người, Tiểu Hắc vươn chân nhè nhẹ vỗ lưng nó: [Chú, chú sao thế?]
[Không, không có gì.]
Nhìn Tiểu Hắc dập lửa, Mễ Tự Lai hơi nhếch nhếch miệng: [Cậu… cậu cũng giỏi đó chứ.]
Tiểu Hắc quay đầu lại, đôi mắt to màu vàng kim khẽ chớp, đôi tai phe phẩy: [Chú, yêm từng nói với chú rồi mà. Yêm có thể chăm sóc chú, yêm nuôi chú không thành vấn đề. Chú cứ tin tưởng ở yêm.]
Nếu như trước kia Mễ Tự Lai nghe thấy những lời này thì có lẽ sẽ cảm thấy ngượng ngùng, nhưng bây giờ trong lòng nó lại thật hổ thẹn.
[Này… không được, không được nói như vậy nữa.]
Tiểu Hắc meo meo ừ một tiếng, quả thật im miệng.
Sau đó, cứ chừng dăm ba ngày là Tiểu Hắc lại tới thăm Mễ Tự Lai một lần. Lần nào đến nó cũng mang thức ăn cho Mễ Tự Lai, còn kể biết bao nhiêu là tin tức thú vị bên ngoài. Mễ Tự Lai phát hiện, kể từ khi “làm bạn” với Tiểu Hắc, cuộc sống của nó càng ngày càng trở nên thú vị, ngập tràn màu sắc.
Ăn xong trứng gà, đầu cá, cá chạch mà Tiểu Hắc mang đến, Mễ Tự Lai thầm nghĩ có qua thì ắt phải có lại. Không thể cứ ăn chùa của người ta mãi. Nhưng mà, Mễ Tự Lai có thể mang gì ra được đây? Cá hầm, đồ tươi sống, thức ăn mèo đóng hộp? Đương nhiên mấy thứ đó có thể mang ra chia cho Tiểu Hắc, nhưng, đó đều không phải là thứ mà Mễ Tự Lai dùng sức lao động để đổi lấy, toàn là của chủ nhân mua cho. Mễ Tự Lai cảm thấy mang không nổi.
Hay là mình cũng trèo cây bắt vài con chim sẻ? Trong chung cư cũng có chim sẻ bay qua, nhưng Mễ Tự Lai cảm thấy nó mà bắt được thì chẳng khác gì bò đi bằng hai chân.
Tiểu Hắc hoàn toàn không để bụng, mà nó cũng chưa bao giờ tỏ ý “Nghe nói đồ ăn cho mèo rất ngon, có thể hay không…”. Nếu như Tiểu Hắc có thể mở miệng thì tốt rồi, Mễ Tự Lai vẫn luôn hi vọng như vậy.
Dễ dàng nhận thấy Tiểu Hắc luôn chăm sóc Mễ Tự Lai thật tốt. Nó nghĩ rằng mang đồ ăn ngon cho Mễ Tự Lai là trách nhiệm hiển nhiên của nó.
———————
Σ( ° △ °|||) *lau mồ hôi* có phải mình lạc hậu quá không, từ bao giờ mà mèo biết nhóm lửa nướng thịt vậy ta (⊙o⊙)
Trí tưởng tượng của chị Tự thật phong phú ヽ(≧Д≦)ノ cơ mà bé Tiểu Hắc dễ thương quá xá luôn á o(>﹏