CHƯƠNG 7: Lần đầu tiên tới cửa thăm hỏi
Biên tập: Namichan
Tiểu Hắc hoàn toàn không để bụng, mà nó cũng chưa bao giờ tỏ ý “Nghe nói đồ ăn cho mèo rất ngon, có thể hay không…”. Nếu như Tiểu Hắc có thể mở miệng thì tốt rồi, Mễ Tự Lai vẫn luôn hi vọng như vậy.
Dễ dàng nhận thấy Tiểu Hắc luôn chăm sóc Mễ Tự Lai thật tốt. Nó nghĩ rằng mang đồ ăn ngon cho Mễ Tự Lai là trách nhiệm hiển nhiên của nó.
Chẳng mấy chốc đã hơn một tháng, lúc Tiểu Hắc ướm hỏi: [Chú, chú có muốn đến nhà yêm chơi không?], Mễ Tự Lai hớn ha hớn hở đồng ý.
Một buổi tối cuối tuần, sau khi đòi chủ nhân Mễ Thanh ăn cơm tối thật sớm, Mễ Tự Lai nũng nịu tỏ ý muốn ra ngoài đi chơi, đứng trước tủ giày giương mắt nhìn Mễ Thanh kêu to.
Mễ Thanh bước tới ôm lấy nó: “Cục cưng, sao vậy, muốn ra ngoài chơi à?”
Mễ Tự Lai “miao~” một tiếng.
“Sao gần đây ngày nào cũng đòi đi chơi vậy hả? Đừng chạy xa quá đó, nhớ về nhà sớm nghe chưa.”
Mễ Tự Lai gật đầu, “miao~”
Sẽ về, sẽ về mà, sao em lại bỏ chủ nhân được chứ. Nhanh mở cửa cho em đi nào, Tiểu Hắc đang đứng chờ đó.
Cửa vừa mở ra, Mễ Tự Lai liền vọt nhanh ra ngoài.
Tiểu Hắc đang ngồi ở trước cửa lớn khu chung cư, chờ mang Mễ Tự Lai đi. Sau khi gặp nhau, hai con mèo cùng nhau chạy ra ngoài, dọc theo đường cái chạy thẳng về phía trước.
Mễ Tự Lai vốn chưa từng chạy ra đường lớn, giờ thấy từng đoàn xe cộ nối đuôi nhau liên tiếp mà chóng cả mặt. Tiểu Hắc dẫn nó đi, khéo léo đợi tín hiệu đèn giao thông rồi thuận lợi băng qua đường, sau đó tiếp tục chạy về phía trước, đi tới khu chợ bán thức ăn mà Tiểu Hắc đã từng nhắc qua.
Ra khỏi khu chung cư quen thuộc, Mễ Tự Lai phát hiện —— thế giới bên ngoài thật rộng lớn bao la vô cùng. Một đường nó tò mò hết nhìn đông rồi lại ngó tây, cảm thấy chỉ có hai mắt không đủ mà dùng.
Sau khi vào chợ bán thức ăn, Mễ Tự Lai ngửi thấy mùi mèo rất nồng nặc, chứng tỏ nơi này có rất nhiều đồng loại. Đang nghĩ ngợi, chợt một con mèo cái tam thể không biết từ đâu chạy tới trước mặt.
[Anh Tiểu Hắc.]
Âm thanh du dương của mèo cái vang lên khiến Mễ Tự Lai nhất thời chấn động.Cái gì!
Một lam một vàng, đôi mắt xinh đẹp của mèo tam thể và Tiểu Hắc hướng về nhau. Bây giờ Mễ Tự Lai không cách nào giữ được vẻ hòa ái dễ gần nữa, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nó nhanh chóng căng lên.
Thật nhìn không ra bộ mặt thật của tên nhóc này! Ở trước mặt mình thì ăn nói ngọt ngào lắm ấy, vừa mới bước chân ra cửa thì chỉ chớp mắt đã có một “cô em gái kết nghĩa” nào rồi!
Con mèo này! Đồ lừa đảo không biết xấu hổ!
Con mèo cái tam thể thì thầm mấy câu với Tiểu Hắc, quay sang ngượng ngùng cười với Mễ Tự Lai rồi xoay người chạy đi. Tiểu Hắc mang theo Mễ Tự Lai tiếp tục đi hướng về phía trước, nhưng rõ ràng bước chân của Mễ Tự Lai đã chậm lại.
Tiểu Hắc đi thêm mấy bước, phát hiện Mễ Tự Lai chưa chạy theo bèn quay đầu lại kêu:[Chú, đi nào!]
Mễ Tự Lai thầm nghĩ, bây giờ trở về vẫn còn kịp.
Thấy Mễ Tự Lai không chịu đi, Tiểu Hắc chạy ngược trở lại, nghiêng đầu nhìn nó: [Chú, có chuyện gì thế?]
[Tôi, tôi muốn trở về.] Mễ Tự Lai nhăn mặt nói.
Tiểu Hắc nhất thời kinh ngạc: [Tại, tại sao?]
[Ưm, cậu… cậu…]
Trong ánh mắt khó hiểu và chờ đợi của Tiểu Hắc, lắp bắp “cậu…” một hồi, Mễ Tự Lai hít một hơi thật sâu rồi nói thẳng: [Chỗ các cậu cũng có mèo cái đúng không.]
[Đúng vậy, có mà.]
[Đã có mèo cái, sao cậu còn…]
Mễ Tự Lai chợt nghĩ tới lần đầu tiên gặp nhau, chính là đêm đó, Tiểu Hắc không nói hai lời đã… Rõ ràng có mèo cái, vậy mà còn trưng cái bộ dạng động dục khó nhịn, cậu có ý gì! Coi chú đây là loại mèo gì hả!?
Tiểu Hắc cười: [Lấy vợ, thì cũng phải tìm người yêm thích mới được chứ.]
Mễ Tự Lai trong lòng thầm mắng: khỉ gió, ai là vợ của cậu chứ!
[Tôi… tôi thấy rất tốt mà, mèo cái chỗ cậu chắc cũng không tệ ha.] Mễ Tự Lai nhăn mặt nói, móng vuốt cào cào mấy đường trên mặt đất.
[Chuyện đó thì hai con mèo cũng phải hợp ý nhau mới được.] Tiểu Hắc dường như đang giải thích.
Mễ Tự Lai thầm nghĩ: hừ, bất cứ con mèo nào cũng hợp ý với cậu hết á! Tôi mới không thèm hợp ý đâu!
[Vừa nãy là em gái lớn Tiểu Hoa của yêm, vì chuyện hôn sự của con bé mà khiến cả nhà nó lo lắng. Năm ngoái nó mới được gả đi, qua năm liền có ba thằng con rồi. Trước đây Tiểu Hoa gặp qua nhiều mèo lắm mà nó chẳng thích đứa nào, chồng nó bây giờ là do yêm giới thiệu đấy.]
Mễ Tự Lai nghe nhưng không nói gì, nhăn nhăn cái mũi.
Tiểu Hắc cúi đầu, nhích từng bước cọ cọ lên người Mễ Tự Lai, nhỏ giọng thì thầm: [Yêm… yêm chỉ vừa ý mỗi chú thôi…]
Mễ Tự Lai khịt mũi hừ ra một tiếng, sau đó nói với Tiểu Hắc: [Đừng có đứng đó lảm nhảm nữa! Nhà cậu còn xa lắm đó!]