Khoái Nhạc Tiểu Khu Nhất Hào Lâu

Chương 5: Chương 5




CHƯƠNG 8: Chủ nhân có người yêu, mèo đây cũng có!

Biên tập: Namichan

Mễ Tự Lai khịt mũi hừ ra một tiếng, sau đó nói với Tiểu Hắc: [Đừng có đứng đó lảm nhảm nữa! Nhà cậu còn xa lắm đó!]

Tiểu Hắc dẫn Mễ Tự Lai chạy xuyên qua chợ bán thức ăn, rẽ vào một con hẻm nhỏ, chạy thêm một đoạn đường liền tới công viên mà nó đang ở. Bước vào công viên, Mễ Tự Lai phát hiện, đây là nơi tạo điều kiện cho dân thành thị nghỉ ngơi thư giãn, không gian rộng rãi phù hợp để rèn luyện thân thể, chỗ hành lang gấp khúc có đình nghỉ mát, có con đường mòn rải đá. Trong công viên trồng không ít cây cối hoa cỏ, còn có một hồ nhân tạo trồng hoa sen thơm ngát.

Bên hồ có một hòn non bộ, Tiểu Hắc sống ở một động nhỏ tương đối bí mật trên đó.

Trời đã sẩm tối, đèn trong công viên được bật sáng trưng, hòn non bộ bên này đã chẳng còn khách lui tới. Mễ Tự Lai đi tới đi lui trong sơn động của Tiểu Hắc, cảm thấy nơi này đông ấm hè mát, núi soi bóng nước thật sự không tệ.

[Nhà cậu rất tuyệt.] Mễ Tự Lai bình luận.

Tiểu Hắc xoa đầu cười hì hì, Mễ Tự Lai đột nhiên ý thước được những lời mình nói rất dễ khiến cho người ta hiểu nhầm.

[Muộn rồi, tôi phải về.] Mễ Tự Lai nói.

[Ngồi chơi một chút nữa đi. Lát yêm đưa chú về.]

Mễ Tự Lai muốn từ chối nhưng lại nhớ tới con đường cái đáng sợ kia, quyết định vẫn là để Tiểu Hắc đưa nó về nhà.

Hai con mèo ngồi cạnh nhau trên hòn non bộ, tận hưởng trăng thanh gió mát, thỉnh thoảng trong hồ vang lên tiếng ếch kêu, thật giống như đang ở miền quê thanh dã.

Thời gian chậm rãi trôi qua, sợ chủ nhân Mễ Thanh lo lắng, Mễ Tự Lai tỏ ý nhất định phải về. Lần này Tiểu Hắc cũng không cố giữ nó lại nữa, một đường dẫn nó trở về khu chung cư Vui Vẻ.

Trước cửa chung cư, hai con mèo chào tạm biệt nhau. Tiểu Hắc nhìn Mễ Tự Lai bằng ánh mắt trông chờ: [Chú, lần sau yêm lại dẫn chú tới đó chơi nữa, được không?]

Mễ Tự Lai ngẩng mặt ngắm đèn đường: [Ừ, thỉnh thoảng tới công viên cũng được, không tệ.]

Nhận được câu trả lời chắc chắn của Mễ Tự Lai, Tiểu Hắc cười sung sướng: [Chú, vậy tôi về nhé.]

[Ừ, cậu… đi đường cẩn thận.]

Trước lúc xoay người đi, Tiểu Hắc nhích lại gần, cái mũi ươn ướt cơ hồ chạm tới gương mặt Mễ Tự Lai. Mễ Tự Lai theo bản năng lùi lại một bước, tránh được. Tiểu Hắc đang âm thầm đỏ mặt, không cam lòng lại nhích thêm một bước, cọ cọ đầu vào cổ Mễ Tự Lai, sau đó giơ chân vẫy chào nó.

[Chú, tôi về đây.]

Nhìn bóng dáng Tiểu Hắc chạy nhanh rồi biến mất trong màn đêm, Mễ Tự Lai vô thức vuốt ve chỗ mà Tiểu Hắc mới cọ vào.

Hừ, tên nhóc gian xảo, dám ăn đậu hủ rồi còn bôi dầu vào người chú!

Những ngày tiếp theo, Mễ Tự Lai và Tiểu Hắc lại tiếp tục gặp nhau trong chung cư Vui Vẻ. Đám chó trong khu cũng đã biết Mễ Tự Lai kết bạn với mèo, may mà không có con chó lắm chuyện nào hỏi thêm điều gì.

Mễ Tự Lai cũng đã tới công viên thêm mấy lần, Tiểu Hắc giới thiệu đám bạn mèo hoang cho nó làm quen. Đám mèo kia đương nhiên biết Mễ Tự Lai là “vợ bé nhỏ” của Tiểu Hắc nên ánh mắt cũng khác hẳn; hết đánh giá từ chân tới đầu rồi lại nhìn ngó từ đầu tới chân.

Mễ Tự Lai bị nhìn đến trong lòng không thoải mái, thầm nghĩ: tôi cũng không phải là muốn cướp Tiểu Hắc đi, ánh mắt của các cậu vầy là sao hả! Ánh mắt vầy là sao, là sao~~~!

Cũng có vài con mèo hoang biết Mễ Tự Lai còn chưa chịu làm vợ Tiểu Hắc, cho nên mỗi lần nó tới đều có mèo hoang tới trước mặt ba hoa đủ điều Tiểu Hắc tốt thế này, Tiểu Hắc tốt thế kia. Mễ Tự Lai nghe mà ria mép giật giật.

Bát tự (*) cũng không cần nói vanh vách vậy đâu, nói với chú mấy thứ ấy thì có ích gì chứ! Chú là mèo đực đó!

Nói thì nói vậy nhưng trong lòng Mễ Tự Lai đã không còn kiên trì như lúc đầu. Thành ngữ ‘nước chảy đá mòn’ quả thật rất có đạo lý.

Hai con mèo thường xuyên gặp mặt, chia sẻ thức ăn, cùng vui cùng buồn, có chuyện gì cũng tâm sự, chăm sóc lẫn nhau.

Mễ Tự Lai bắt đầu hào phóng mang thức ăn cho Tiểu Hắc, mà Tiểu Hắc cũng hào phóng tiếp nhận. Ở chung một cách thản nhiên và bình đẳng khiến cho hai con mèo cảm thấy, tảng đá vô hình ngăn cách bọn nó đang chậm rãi mòn đi bởi từng giọt tình cảm chảy qua mỗi ngày, chỉ còn lại đó những mảnh hồi ức sáng trong đẹp đẽ.

Lúc Mễ Tự Lai và Tiểu Hắc đang đắm chìm trong biển tình ngọt ngào, chợt Mễ Tự Lai phát hiện, chủ nhân Mễ Thanh của nó cũng có người yêu rồi.

Ban đầu có một người đàn ông thường xuyên xuất hiện trong nhà Mễ Thanh, sau đó ít lâu hai người cùng nhau nấu cơm, cùng nhau ăn cơm, rồi ôm nhau ngồi trên ghế sô pha xem tivi. Mễ Tự Lai biết, người đàn ông này nhất định là người mà Mễ Thanh thương yêu.

Anh ta tên là Tiếu Lượng.

Mễ Tự Lai có cảm thấy khó chịu không? Có chứ, trong lòng nó vẫn ẩn ẩn một nỗi mất mác vô hình. Chủ nhân có người yêu, thế giới của chủ nhân không còn thuộc về một người một mèo, song, Mễ Tự Lai cảm thấy chủ nhân của mình càng ngày càng trở nên chín chắn hơn.

Yêu thương là chuyện tốt, có điều, chú đây không thích cái tên gọi là Tiếu Lượng kia lắm. Cho dù anh ta có cố gắng lấy lòng chú như thế nào thì chú đây cũng không thèm liếc mắt tới, hừ.

Thật lòng mà nói thì việc Mễ Thanh có người yêu đối với Mễ Tự Lai cũng không hẳn là chuyện xấu, thí dụ như, Mễ Tự Lai có nhiều thời gian đi chơi hơn, có thể gặp Tiểu Hắc nhiều hơn. Trước kia, lần nào đi ra ngoài Mễ Tự Lai cũng lo lắng Mễ Thanh, cũng biết Mễ Thanh luôn lo nghĩ lúc nào nó trở về. Còn bây giờ nha, lực chú ý của Mễ Thanh hầu hết tập trung lên người Tiếu Lượng, Mễ Tự Lai càng có nhiều thời gian tự do hơn, đi chơi về trễ một chút cũng không sao.

Một ngày nọ, Mễ Tự Lai chơi ở chỗ Tiểu Hắc tương đối trễ, chờ tới khi nó chú ý tới thời gian thì mặt trăng sáng dịu đã treo cao trên đỉnh trời đêm.

[Quá muộn rồi, tôi phải về nhà.] Mễ Tự Lai lên tiếng.

Tiểu Hắc lưu luyến tiễn Mễ Tự Lai về tận chung cư Vui Vẻ.

Đứng trước nhà mình, Mễ Tự Lai cào cào cửa, lại kêu meo meo meo mấy tiếng. Trước kia, chỉ cần nghe tiếng mèo kêu thì Mễ Thanh nhất định sẽ ra mở cửa cho Mễ Tự Lai vào nhà. Vậy mà hôm nay, Mễ Tự Lai kêu mãi, hết chờ rồi lại đợi mà vẫn không có ai ra mở cửa cho nó.

Chuyện gì xảy ra? Tình huống gì đây?

Mễ Tự Lai sốt ruột ở ngoài cửa kêu ầm ĩ một lát mà vẫn chẳng thấy ai, nó đành phải lúc lắc cái đuôi đi xuống lầu. Đứng dưới nhà mình, nó cố gắng nhìn lên, loáng thoáng cảm thấy hình như đèn trong nhà đã tắt hết.

Có phải chủ nhân… ngủ rồi không?

Mễ Tự Lai âm thầm cắn răng. Nó hiểu rồi, nhất định là tên Tiếu Lượng kia dụ dỗ chủ nhân lên giường rồi! Chắc chắn luôn!

Có nhà mà không về được, Mễ Tự Lai chợt cảm thấy có chút mất mác, cái đuôi cũng cụp xuống, đi tới đi lui mấy vòng dưới lầu.

Đi chỗ nào đây?

Vô thức đi loanh quanh vài bước, Mễ Tự Lai chạy nhanh ra khỏi chung cư Vui Vẻ. Vừa ngẩng đầu đã thấy Tiểu Hắc đang đứng dưới ngọn đèn đường cách đó không xa. Tiểu Hắc trông thấy Mễ Tự Lai, nó vội vàng vọt tới thật nhanh.

[Chú…]

[Sao cậu còn chưa về nhà?] Mễ Tự Lai cảm thấy kỳ quái. Bọn nó tạm biệt nhau cũng được một khoảng thời gian ngắn rồi, tại sao Tiểu Hắc còn lởn vởn gần chỗ này chứ.

[Yêm… yêm…] Tiểu Hắc dùng chân trước cào cào đất, cúi đầu. Nó lưu luyến, cho nên vẫn chưa rời đi.

[Chủ nhân ngủ rồi… Tôi, tôi đến chỗ cậu.]

Nghe thấy lời Mễ Tự Lai, Tiểu Hắc vui vẻ ngẩng đầu lên, sau đó dùng sức “miao~” một tiếng.

Hai con mèo lại sánh vai chạy tới công viên. Cùng nhau nằm sấp trên hòn non bộ, nhìn ngắm vầng trăng lưỡi liềm sáng trong trên bầu trời, từng làn gió nhẹ thổi qua mang theo hương sen thơm ngát.

[Không về nhà… có sao không?] Tiểu Hắc không biết đêm nay Mễ Tự Lai không vào được nhà.

[Không sao, mai về cũng được.]

[Thật tốt.]

Mễ Tự Lai nghe thấy lời Tiểu Hắc lẩm bẩm khe khẽ, nó không khỏi giật giật ria mép.

[Yêm không muốn ở một mình.]

Tiểu Hắc cũng cô đơn sao? Mễ Tự Lai thầm nghĩ.

Chẳng biết tự lúc nào khoảng cách giữ hai con mèo vốn nằm úp sấp đã thu hẹp lại, cuối cùng vai kề vai, hai cái đuôi cũng quấn lại cùng một chỗ. Lúc Tiểu Hắc liếm liếm gương mặt Mễ Tự Lai, nó không cự tuyệt. Hết thảy mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên.

Một đêm này, nỗi sầu không tên chậm rãi tan biến.

Trời sáng, hai con mèo rúc vào nhau đồng thời tỉnh lại, ánh mắt giao nhau, hai con mèo cùng cười thật tươi. Tiểu Hắc ôm lấy cổ Mễ Tự Lai, nồng nhiệt liếm mặt và lỗ tai của nó. Trong lòng Mễ Tự Lai chợt dâng lên một cảm giác hạnh phúc khó có thể hình dung.

Mắt thấy người đi tập thể dục trong công viên càng ngày càng nhiều, Mễ Tự Lai đoán chắc cũng sắp tới giờ chủ nhân đi làm rồi. Nó tính thừa dịp chủ nhân còn chưa đi thì về lẹ để mà vào nhà.

Tiểu Hắc lưu luyến bịn rịn mang Mễ Tự Lai về chung cư Vui Vẻ. Lần này, muốn chúng nó tạm phải xa nhau càng thêm khó khăn.

————————-

Chú thích: (*) Bát tự: giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi. Là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi “Bát tự thiếp” cho nhau, còn gọi là “canh thiếp” hay “bát tự”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.