CHƯƠNG 9: Hai bé mèo muốn sống chung
Biên tập: Namichan
“Cục cưng.” Mễ Thanh nghe thấy tiếng kêu của Mễ Tự Lai, vội vàng chạy ra mở cửa rồi ôm chầm lấy nó: “Đi đâu mà giờ mới về?”
Ôm Mễ Tự Lai vào trong phòng, Mễ Thanh nhanh chóng lấy thức ăn ra cho nó.
Ngồi chồm hổm một bên ăn đồ ăn mèo, Mễ Tự Lai lườm lườm Tiếu Lượng đang mặc áo sơ mi, đeo caravat trong phòng khách.
Tên vô lại!
Tiếu Lượng hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt xoẹt xoẹt như muốn giết người của Mễ Tự Lai, anh vừa soi gương vừa nói với Mễ Thanh: “Anh đã nói là mèo sẽ trở về rồi mà, em coi em lo lắng từ qua tới giờ có đáng không.”
Mễ Thanh nhẹ nhàng đánh một cái lên bả vai Tiếu Lượng: “Tối qua đều tại anh… Cục cưng chắc chắn có gọi ở ngoài cửa.”
“Không phải giờ nó về rồi sao? Mèo cũng biết nhà của mình mà. Sau này chú ý là được.”
Nghe Tiếu Lượng hời hợt nói, Mễ Tự Lai âm thầm nguyền rủa anh ra đường bị người ta xối nước bẩn lên đầu.
Có điều, tối qua nó có thể cùng Tiểu Hắc… Cũng coi như là nhờ Tiếu Lượng thành toàn. Mễ Tự Lai âm thầm quyết định nếu từ giờ Tiếu Lượng lại muốn ôm thì nó sẽ không dùng móng vuốt cào anh ta nữa.
Tối hôm đó, Tiểu Hắc lại tới tìm Mễ Tự Lai. Với tình cảm hiện giờ mà cứ phải tạm xa cách thế này khiến hai con mèo cảm thấy khó chịu.
[Có muốn tới chỗ yêm không?] Tiểu Hắc mong chờ hỏi.
[Hôm nay không được rồi, nếu như lại ngủ ở ngoài nữa thì chủ nhân sẽ rất lo lắng đó.]Mễ Tự Lai nhã nhặn từ chối.
Thấy Tiểu Hắc cúi đầu, Mễ Tự Lai duỗi chân cưng chiều vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó: [Mấy ngày nữa lại đi.]
Tiểu Hắc vốn đang thất vọng lại trở nên vui vẻ.
Ngày qua ngày, hai con mèo ước hẹn càng nhiều, tình cảm càng thêm sâu đậm.
Chỉ chớp mắt đã vào thu.
Hôm nọ, vốn là ngày mà Mễ Tự Lai và Tiểu Hắc hẹn gặp nhau. Khi màn đêm buông xuống, ngoài trời chợt nổi lên một trận mưa rả rích. Mễ Tự Lai như thường lệ nhảy tới nhảy lui trên tủ giày nhìn chủ nhân nũng nịu kêu meo meo đòi đi chơi, nhưng Mễ Thanh lại ôm nó xuống.
“Cục cưng, trời mưa rồi, hôm nay không được ra ngoài.”
Mễ Tự Lai giãy dụa, liên tục kêu meo meo, giương vuốt cào cào vạt áo Mễ Thanh.
Chủ nhân, em có hẹn với Tiểu Hắc mà, nếu như không đi thì cậu ấy sẽ lo lắng lắm đó.
Đương nhiên Mễ Thanh làm sao biết được Mễ Tự Lai đang muốn nói cái gì, cậu thấy Mễ Tự Lai không ngừng giãy dụa trong ***g ngực mình, bèn ôm nó chặt hơn rồi ngồi xuống ghế sô pha. Mễ Tự Lai mấy lần muốn thoát khỏi cái ôm của chủ nhân nhưng không được, nó lo lắng không thôi. Sau đó, mặc dù Mễ Thanh đã buông Mễ Tự Lai ra nhưng vẫn không có ý định mở cửa cho nó.
Mễ Tự Lai sốt ruột lắm rồi nha.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, Mễ Thanh chậm rãi ra mở cửa. Mễ Tự Lai lặng lẽ bám theo phía sau chủ nhân. Cửa mở ra, là Tiếu Lượng. Chớp lấy khoảng thời gian anh ta bước vào, Mễ Tự Lai tựa như một tia chớp trắng nhanh chóng vọt ra ngoài.
“A, cục cưng, cục cưng, chạy, mau đuổi theo…”
Nghe thấy giọng nói của Mễ Thanh vang lên từ phía sau nhưng Mễ Tự Lai không dừng lại. Nó biết chủ nhân biết cách tự chăm sóc mình nên sẽ không sao, hơn nữa bây giờ còn có Tiếu Lượng. Mà Tiểu Hắc, cậu ấy cũng chỉ có mình Mễ Tự Lai mà thôi.
Từ cửa thang lầu chạy xuống, Mễ Tự Lai một mạch vọt xuống 12 tầng lầu rồi chạy vào trong làn mưa.
Vừa chạy ra khỏi chung cư Vui Vẻ không lâu, Mễ Tự Lai nhìn thấy Tiểu Hắc đang đứng bên kia đường. Nhất định là Tiểu Hắc đến tìm nó nhưng đợi mãi không thấy nên mới quanh quẩn ở đó không nỡ rời đi.
Mễ Tự Lai kêu meo meo một tiếng rồi nhanh chóng chạy về phía Tiểu Hắc.
Hai con mèo lặng lẽ ôm nhau trong mưa.
[Yêm cứ nghĩ là chú sẽ không tới…]
[Chủ nhân mãi mới thả tôi ra ngoài.] Mễ Tự Lai hổn hển nói.
Phát hiện bộ lông của Tiểu Hắc đã ướt sũng, Mễ Tự Lai vội vàng kéo nó: [Chúng ta tìm chỗ tránh mưa đã.]
Dưới mái hiên cong cong của tòa nhà nào đó, hai con mèo chui vào tránh mưa, liếm bộ lông bị mưa làm ướt của đối phương rồi rúc vào nhau sưởi ấm.
[Cậu nhìn mình coi, sao lại đứng giữa mưa, nhỡ bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ?] Mễ Tự Lai lên tiếng trách cứ Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc biết Mễ Tự Lai không thật sự tức giận: [Yêm đến tìm chú nhưng mà không gặp, nếu như tìm chỗ trú mưa, yêm sợ nhỡ chú đến thì sẽ không tìm được…]
Mễ Tự Lai nhìn Tiểu Hắc, không nhịn được mà cọ đầu vào người nó. Trái tim chợt cảm thấy thật ấm áp.
Mưa vẫn rơi.
Hai con mèo rúc vào nhau, nhìn ngắm cơn mưa mỗi lúc mỗi lớn, nhìn bước chân vội vã của người đi đường. Mễ Tự Lai nghiêng đầu dựa vào bả vai Tiểu Hắc, Tiểu Hắc duỗi chân ôm lấy vai Mễ Tự Lai.
Thế giới, bỗng nhiên trở nên nhỏ thật nhỏ, chỉ có tôi, và cậu.
Xa xa, không biết tiếng nhạc nhà ai khe khẽ len lỏi trong làn mưa, giọng hát ngọt ngào vang lên quẩn quanh đôi tai hai con mèo.
“♪♫… Em nhớ một mùa hè năm kia, cơn mưa lớn đã mang anh đến bên em. Nhìn từng giọt nước thấm ướt gương mặt anh, chiếc lá nhỏ vô tình vương trên tóc. Khi ấy chúng ta bị mắc lại ven đường, thế giới chỉ là một mái hiên nho nhỏ. Anh nói nếu ngày mai mưa vẫn rơi, chúng mình sẽ mãi nắm tay nhau như thế nhé…♪♫”
“♪♫… rain falling in my heart … rain falling in my heart …♪♫”
Mễ Tự Lai nguyện ý nắm tay Tiểu Hắc đi tới vĩnh viễn.
Tôi yêu cậu, đó là một khoảng thời gian dài thật dài.
Trong lòng vẫn lo lắng cho chủ nhân, chờ tới kia mưa tạnh hơn một chút, Mễ Tự Lai và Tiểu Hắc quyết định mỗi đứa sẽ về nhà riêng của mình, hơn nữa đã hẹn nhau lần tới.
Vừa đứng trước cửa kêu meo meo một tiếng, Mễ Tự Lai lập tức thấy cửa mở, Mễ Thanh bổ nhào ra ngoài.
“Cục cưng.”
Ôm Mễ Tự Lai vào nhà, Mễ Thanh thấy lông trên người nó đã ướt sũng bèn lập tức mang nó đi tắm.
Lúc ngâm mình trong chậu nước ấm, Mễ Tự Lai nghe Mễ Thanh yêu thương nói với nó: “Cục cưng, em muốn ra ngoài chơi anh không có ý kiến, nhưng mà phải cẩn thận, đừng chạy quá xa, anh sợ em không về được…”
Mễ Tự Lai đang đắc ý trước tình yêu thương mà chủ nhân dành cho mình, chợt Tiếu Lượng xuất hiện trước cửa phòng tắm.
Meo meo~, chú đây đang tắm, bị tên kia xem mất rồi! Không cho ngươi nhìn!
Mễ Tự Lai trong lòng không vui, nhăn nhó quay mặt đi.
Tiếu Lượng đứng một bên nói: “Con mèo của em rất thông minh, lần nào cũng có thể về nhà.”
Mễ Thanh trả lời: “Anh đừng nói vậy chứ, em chỉ sợ ngộ nhỡ xảy ra chuyện.”
“Em nuôi nó mấy năm rồi mà, không phải lần nào nó cũng về được sao. Em coi lần trước đó, ở ngoài một đêm mà nó vẫn tìm được đường về.”
Mễ Thanh lắc đầu: “Nhưng em vẫn thấy lo.”
Biết chủ nhân rất yêu thương mình, Mễ Tự Lai thật cảm động, lè lưỡi liếm liếm tay Mễ Thanh. Mễ Thanh âu yếm xoa xoa đầu nó.
Hừ, tên nhóc kia, chủ nhân vẫn là yêu chú đây hơn, ngươi, dạt sang một bên! Tranh giành tình cảm với chú hả, ngươi còn kém xa lắm!
Mễ Tự Lai bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về việc nó với Tiểu Hắc muốn sống cùng nhau, nghĩ tới nghĩ lui, nó cảm thấy khó mà vẹn cả đôi đường.
Bỏ trốn cùng Tiểu Hắc? Bây giờ trái tim Mễ Tự Lai đã thay đổi rất nhiều rồi, nó cảm thấy nó có thể từ bỏ cuộc sống sung sướng được chủ nhân nuôi dưỡng. Tiểu Hắc có thể sống tự lập, Mễ Tự Lai cảm thấy nó cũng làm được. Nó có lòng tin có thể tự lực cánh sinh, hơn nữa sẽ không làm gánh nặng của Tiểu Hắc.
Song… Giờ không phải là vấn đề có bỏ được cuộc sống có chủ nhân nuôi dưỡng hay không, mà là không thể bỏ được người chủ nhân này. Mễ Tự Lai đã sống cùng Mễ Thanh hơn sáu năm, cả hai đều dành cho nhau rất nhiều tình cảm. Có lẽ người ngoài nhìn vào sẽ thấy nó là được Mễ Thanh nuôi, cũng không biết cuộc sống giữa thú cưng và chủ nhân, cũng không biết ai chăm sóc ai, hay ai làm việc kiếm tiền mua thức ăn. Thú cưng thì vẫn chỉ là thú cưng, nhưng cũng là một phần của cái gia đình này, sẻ chia niềm vui, sớt chia nồi buồn. Mễ Tự Lai biết hết mọi tâm sự của Mễ Thanh. Tình cảm là thứ đã ràng buộc một người một mèo ở chung một chỗ.
Mễ Tự Lai thầm nghĩ, nếu như nó muốn đi thì sẽ phải từ biệt Mễ Thanh như thế nào? Mễ Thanh nghe không hiểu tiếng mèo, không hiểu ý của nó, không biết là nó muốn sống chung với người yêu. Nếu như Mễ Tự Lai đột nhiên biến mất, Mễ Thanh nhất định sẽ lo lắng và đau lòng thật nhiều. Đó là điều mà Mễ Tự Lai không hề muốn. Hơn nữa, chính nó cũng sẽ mãi nhớ tới chủ nhân của mình.
Phải làm sao bây giờ?
Trước mắt cách giải quyết tối nhất chính là để cho Tiểu Hắc vào cửa.
Nhưng mà làm sao để nói rõ với Mễ Thanh giờ? Meo meo meo meo nói với chủ nhân sao? Lại còn nói thế nào với Tiểu Hắc? Tiểu Hắc có để bụng không? Tiểu Hắc có nguyện ý làm mèo nhà không?
Trong lòng Mễ Tự Lai lại có thêm một mối băn khoăn lớn: nhỡ Tiểu Hắc và Mễ Thanh không thích nhau thì phải làm thế nào bây giờ? Nếu thế… Tiểu Hắc không vui, Mễ Thanh không vui, nó bị kẹp ở giữa lại càng không vui.
Nhất định phải tìm được biện pháp thỏa đáng nhất.
Mễ Tự Lai ai oán gục đầu trên ghế sô pha. Aizz, chú buồn phiền quá, tâm sự của chú nào ai biết?
Suy đi tính lại, Mễ Tự Lau quyết định trước tiên vẫn là tìm cơ hội thích hợp mang Tiểu Hắc tới đây, để cho chủ nhân của mình làm quen, đồng thời cũng để cho Tiểu Hắc trông thấy Mễ Thanh. Nếu như lúc ấy cả hai có thể ở chung thì vui vẻ cả làng rồi, Tiểu Hắc lập tức có thể ở lại, tất cả đồ dùng cho mèo trong nhà đã có sẵn. Còn nếu như hai bên không ưa nhau, vậy thì tạm thời trì hoãn một bước, Mễ Tự Lai sẽ gắng làm công tác tư tưởng cho cả hai bên.
Sau khi suy tính kỹ càng, Mễ Tự Lai quyết định sẽ đi tìm Tiểu Hắc nói chuyện trước.