Khoái Nhạc Tiểu Khu Nhất Hào Lâu

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 10: Chủ nhân đi công tác, xa nhau hai tháng

Biên tập: Namichan

Sau khi suy tính kỹ càng, Mễ Tự Lai quyết định sẽ đi tìm Tiểu Hắc nói chuyện trước.

[Cậu không ngại chứ…] Sau khi chậm rãi nói xong, Mễ Tự Lai cẩn thận quan sát vẻ mặt của Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc liếm liếm lỗ mũi, lại gãi gãi lỗ tai: [Yêm… Chú thích cậu chủ của chú như vậy, thì yêm cũng nên thích anh ta mới phải.]

[Cậu chủ là người tốt.] Mễ Tự Lai lập tức nói.

[Yêm…] Tiểu Hắc đung đưa cái đuôi, [Yêm không ngại, yêm sống ở đâu cũng được. Hơn nữa yêm có thể tự mình tìm thức ăn, sẽ không gây thêm phiền toái cho cậu chủ của chú. Cơ mà, ngộ nhỡ anh ta không thích yêm…]

Đây cũng là tâm sự của Mễ Tự Lai. Tuy Mễ Thanh là một người rất yêu mèo nhưng ai dám chắc là anh ấy sẽ chấp nhận Tiểu Hắc đâu.

[Tìm một lúc nào đó thích hợp rồi theo tôi về nhà đi. Cậu tới cho biết nhà, tôi cũng giới thiệu cậu chủ cho cậu biết.]

Đây gọi là đi gặp phụ huynh đúng không? Tiểu Hắc nhất thời khẩn trương lên, cái đuôi cũng dựng thẳng tưng: [Gì á?? Để cho yêm biết người nhà…]

Thấy Tiểu Hắc lộ ra bộ dáng ngượng ngùng, Mễ Tự Lai duỗi chân vuốt ve đầu nó: [Tôi đi theo cậu, cậu đi theo tôi. Vậy thì cũng phải ra mắt cậu chủ của tôi chứ sao.]

[Yêm, yêm biết mà.]

[Vậy để tôi xem lúc nào thì thích hợp.] Mễ Tự Lai nghĩ, chắc là phải tìm một ngày chủ nhật nào đó, tốt nhất là khi Tiếu Lượng không tới chơi. Thứ nhất, thông thường vào chủ nhật tâm tình của cậu chủ sẽ không tệ. Thứ hai, bớt đi một người thì bớt đi một cái miệng lắm chuyện ý kiến ý cò.

Sau khi bàn bạc xong với Tiểu Hắc, Mễ Tự Lai cảm thấy thật nhẹ nhõm.

Trong khoảng thời gian Mễ Tự Lai âm thầm quan sát thời cơ để mang Tiểu Hắc tới nhà, bỗng có một chuyện xảy ra khiến cho kế hoạch của Mễ Tự Lai rối lên như mớ bòng bong.

Mễ Thanh phải ra nước ngoài bồi dưỡng hai tháng.

Hai tháng!

Tới khi Mễ Tự Lai biết tin thì cũng là lúc Mễ Thanh sắp đi rồi.

Chú cáu rồi nha! Tại sao không ai nói cho chú biết sớm hơn một chút chứ!

Trước khi đi công tác, Mễ Thanh có nhờ Tiếu Lượng chăm sóc Mễ Tự Lai. Mà kiểu chăm sóc của Tiếu Lượng chính là mỗi ngày tới nhà Mễ Thanh một lần, cho Mễ Tự Lai ăn, thêm nước và quét dọn chuồng mèo. Mễ Tự Lai muốn ra cửa á? Đừng có mơ!

Mễ Tự Lai sốt ruột lắm rồi nha, nó muốn gặp Tiểu Hắc, muốn báo với Tiểu Hắc cậu chủ tạm thời ra nước ngoài, thế nhưng Tiếu Lượng kiên quyết không cho nó ra khỏi cửa. Mặc cho Mễ Tự Lai làm nũng, uy hiếp, đá đánh, cắn xé, rống giận và vô số thủ đoạn khác, Tiếu Lượng vẫn kiên trì giữ vững nguyên tắc. Hơn nữa, bây giờ Tiếu Lượng vẫn chưa chính thức dọn tới ở chung với Mễ Thanh, cho nên mỗi ngày anh chỉ tới để cho mèo ăn, ngay cả cửa ban công cũng không thèm mở. Vì thế, dù Mễ Tự Lai muốn nhảy lên bệ cửa sổ của ban công để cho Tiểu Hắc nhìn thấy cũng không được.

Nhưng cho dù có ra được ngoài ban công, đứng từ trên tầng 12 kêu xuống thì sao mà Tiểu Hắc nghe được chứ.

Mễ Tự Lai từng thử rình lúc Tiếu Lượng đến, trong khoảnh khắc cửa mở thì nó sẽ nhanh chóng vọt ra, thế nhưng động tác của Tiếu Lượng còn nhanh hơn, một tay bắt lấy nó bế lên. Mễ Tự Lai giãy giụa trong ***g ngực Tiếu Lượng, meo meo kêu to.

Buông chú ra! Tên nhóc ngươi buông ra! Không cho ôm ta!

Mễ Tự Lai hung hăng cào Tiếu Lượng, lại còn cắn nữa nhưng anh vẫn ôm chặt lấy nó không buông, mang vào trong ổ. Hơn nữa kể từ khi kế hoạch lén chuồn bất thành, Tiếu Lượng đã cảnh giác, lúc mở cửa cũng rất cẩn thận khiến Mễ Tự Lai không còn thời cơ để mà lợi dụng.

Mễ Tự Lai cáu lắm rồi nha, hận hận hận!

Chú đây muốn đánh ngươi, chú tuyệt đối muốn đánh chết ngươi, ngươi, ngươi, ngươi! Ngươi là đồ xấu xa!

Sau khi đập vỡ một cái cốc thủy tinh cho hả giận, Mễ Tự Lai đã bình tĩnh hơn. Chung quy chuyện này cũng không thể trách Tiếu Lượng được. Tiếu Lượng làm như vậy cũng vì lo cho nó, dù sao anh ta cũng không hiểu Mễ Tự Lai, lại càng không biết chuyện quan trọng mà nó muốn làm. Tiếu Lượng chẳng qua là sợ ngộ nhỡ mèo của người yêu chạy ra ngoài rồi không tìm được đường về, không muốn người yêu vì mất đi mèo cưng mà thương tâm khổ sở.

Sau khi âm thầm nguyền rủa Tiếu Lượng hết một trăm lần này rồi một trăm lần khác, Mễ Tự Lai quyết định bỏ qua, ngoan ngoãn nằm cuộn tròn trên ghế sô pha ngủ ngon lành, đếm đầu ngón mèo tính toán ngày Mễ Thanh trở về.

Tiếu Lượng thấy mèo cưng đã biết nghe lời, yên lòng rồi.

Trông thấy Tiếu Lượng vừa huýt sáo vừa quét dọn chỗ đi vệ sinh cho mình, Mễ Tự Lai hung hăng lườm bóng lưng của anh.

Tên nhóc kia! Đừng tưởng rằng ngươi chăm sóc chú đây mấy ngày thì chú sẽ tha thứ cho ngươi nhá! Đừng tưởng rằng chú không cào ngươi nữa thì đã tha thứ cho ngươi rồi nhá! Chú nói cho mà biết, đừng hòng chú cho ngươi thấy gương mặt hòa nhã dễ gần! Ngươi là đồ xấu xa!

Thật vất vả mới chờ tới ngày Mễ Thanh trở về. Cậu chủ vừa vào cửa, Mễ Tự Lai liền kêu meo meo một tiếng rồi nhào tới, bám dính lấy Mễ Thanh không rời.                                                                                                                    

Cậu chủ ới ời! Rốt cuộc anh đã về, em muốn chết tới nơi rồi… Huhu… Cậu chủ…

Mễ Thanh ôm lấy Mễ Tự Lai rồi ngồi xuống ghế sô pha, vừa vuốt ve vừa vỗ về, chơi đùa với mèo cưng của mình, sau đó quay sang phân phó Tiếu Lượng giúp mình sắp xếp hành lý. Tiếu Lượng ủy khuất bĩu môi xách cái vali vào, không nhịn được mà lườm Mễ Tự Lai đang nằm trong lòng Mễ Thanh một cái.

Sau khi làm nũng với cậu chủ xong, Mễ Tự Lai kêu meo meo meo meo, tuy biết Mễ Thanh nghe không hiểu. Nó là muốn nói: cậu chủ, anh đã về rồi, thả em ra ngoài đi, em muốn đi tìm Tiểu Hắc. Cậu chủ, anh chừng nào thì nghỉ ngơi? Em mang Tiểu Hắc tới gặp anh.

Mễ Thanh hoàn toàn không hiểu những tiếng kêu meo meo của Mễ Tự Lai có ý gì, cậu chỉ cho rằng mèo cưng nhà mình đang bày tỏ tình cảm.

“Tiếu Lượng, anh xem mèo cưng của em này.”

“Thấy rồi thấy rồi. Hừ.”

“Có nhớ anh không, cục cưng, anh rất nhớ em đó.” Mễ Thanh ôm Mễ Tự Lai lên cọ cọ vào gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nó, khiến cho Tiếu Lượng đứng một bên trông thấy mà phát thèm.

“Anh nói, em có thể đừng có bám dính lấy con mèo như vậy được không.”

“Đây là mèo của em mà.” Mễ Thanh cười nói.

Sắp xếp hành lý xong, Tiếu Lượng bưng một cốc nước tới đưa cho Mễ Thanh, đồng thời ôm lấy Mễ Tự Lai đặt lên đùi mình. Mễ Tự Lai cực kỳ bất mãn vung chân ra, Tiếu Lượng hiển nhiên đã có cách, nhấc tay lên đè Mễ Tự Lai xuống.

Có cậu chủ trước mặt, Mễ Tự Lai không muốn làm quá với Tiếu Lượng, trong cổ họng khò khè mấy tiếng rồi rầu rĩ gục trên đùi anh.

Một tay đang vuốt ve lưng Mễ Tự Lai, Tiếu Lượng vòng cái tay còn lại qua ôm lấy bả vai Mễ Thanh.

“Em có mệt không?”

“Hơi mệt.”

Mễ Thanh nắm lấy tay Tiếu Lượng đang đặt trên vai mình, hai người nhích lại càng gần, đầu dựa vào nhau.

Thấy cậu chủ và người yêu thân thiết, trong lòng Mễ Tự Lai vừa hận vừa hâm mộ. Nó nhớ Tiểu Hắc.

“Miao miao~” Mễ Tự Lai kêu một tiếng.

Đặt Mễ Tự Lai xuống, Tiếu Lượng vòng cả hai tay ôm lấy eo Mễ Thanh, “Đi tắm cho thoải mái, anh nấu vài món cho em, ăn xong rồi nghỉ ngơi cho khỏe.”

“Ừm.”

Thấy Mễ Thanh định đi tắm, Mễ Tự Lai vội vàng nhảy tới trước mặt cậu ngăn cản, “Miao miao~”

Cậu chủ, cho em ra ngoài đi, em muốn đi tìm Tiểu Hắc. Lâu lắm rồi em không được ra khỏi cửa, cậu chủ, xin anh đó.

Mễ Thanh đương nhiên không hiểu được ý của Mễ Tự Lai, cậu cười nói với Tiếu Lượng: “Mèo thường sợ nước. Mỗi lần em tắm, cục cưng đều đứng ngoài cửa canh chừng dùm.”

Tiếu Lượng cười một tiếng: “Nó canh dùm em, chứ không phải muốn coi trộm hả.”

“Coi anh nói kìa.”

Mắt thấy cậu chủ đi phía trước, Tiếu Lượng đi theo sau đó kéo tay cậu ấy lại, Mễ Tự Lai ở phía sau kêu meo meo ầm ĩ, sốt ruột đến độ xoay vòng vòng.

Thả ta ra ngoài đi! Tên nhóc xấu xa, ngươi muốn làm gì hả! Mau buông tay ngươi ra!

Mễ Thanh và Tiếu Lượng một trước một sau vào phòng tắm, đóng cửa. Mễ Tự Lai đứng bên ngoài tiếp tục xoay vòng vòng.

Cậu chủ! Cậu chủ! Thả em ra ngoài! Tiếu Lượng ngươi là tên nhóc xấu xa hư hỏng, không phải bảo là đi nấu đồ ăn cho cậu chủ sao! Ở trong phòng tắm làm cái khỉ gì thế hả? Có lửa mà nấu sao?

Không biết qua bao lâu, Mễ Thanh và Tiếu Lượng rốt cuộc cũng ra khỏi phòng tắm. Mễ Thanh nửa nằm nửa ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi, Tiếu Lượng vào bếp nấu cơm. Mễ Tự Lai nhảy lên chân Mễ Thanh, kêu meo meo meo meo, hi vọng cậu có thể cho nó ra ngoài, kết quả là bị ôm lấy, thậm chí Mễ Thanh còn không có đứng lên.

Mắt thấy cậu chủ và người yêu tay trong tay vào phòng ngủ, Mễ Tự Lai biết, đêm hôm nay muốn ra ngoài là không có cửa rồi, đành phải chờ đến ngày mai thôi.

Đêm đã khuya, mang theo tâm trạng không cam lòng, Mễ Tự Lai đứng ở trước phòng ngủ của cậu chủ, loáng thoáng nghe được vài câu hai người nói chuyện.

“…Anh chuyển tới đây đi.”

“Ừ.”

“Mèo của em cũng thích anh.”

“…Nói đến mèo, anh…”

“…Có thể cho chúng làm bạn với nhau, bình thường chúng ta không ở nhà, cục cưng cũng cần có bạn.”

‘’…Có được không?”

“Không biết chúng có sống với nhau được không nhỉ.”

“Hi vọng có thể.”

Mễ Tự Lai không biết bọn họ đang bàn bạc chuyện gì, mà nó cũng chẳng còn tâm trí nào để bận tâm.  Lúc này, trong trái tim của nó chỉ ngập tràn hình bóng của một con mèo—— Tiểu Hắc.

Ngày hôm sau, vất vả lắm mới chờ được tới khi xong bữa cơm chiều, Tiếu Lượng không biết bận việc gì mà ra ngoài, Mễ Tự Lai lại nhảy tới nhảy lui trên tủ giày, nhìn Mễ Thanh kêu meo meo mấy tiếng.

“Muốn ra ngoài chơi sao?” Mễ Thanh đi tới bế Mễ Tự Lai lên, “Cục cưng, hay là đừng ra ngoài, ở nhà đi, ngoan.”

Mễ Tự Lai mở to đôi  mắt chớp chớp nhìn chủ nhân, ánh mắt cầu khẩn. Cậu chủ, em chỉ muốn ra ngoài một lát thôi, em đi tìm Tiểu Hắc, em sẽ không chạy lung tung, em sẽ không chạy xa đâu. Cậu chủ, cho em ra ngoài đi mà.

Mễ Thanh bế Mễ Tự Lai một hồi, rốt cuộc buông tay, mở cửa cho nó ra ngoài. Mễ Tự Lai không lập tức chạy đi mà quanh quẩn ở cửa, kêu meo meo vài tiếng ý nói cho Mễ Thanh là nó sẽ nhanh chóng trở về.

Đi xuống lầu, Mễ Tự Lai nhanh chóng chạy thẳng tới chỗ ở của Tiểu Hắc. Lần này, tự nó băng qua đường cái. Ngay cả Mễ Tự Lai cũng cảm thấy thật là bội phục chính mình.

Chú đã trở nên dũng cảm!

Vẫn chạy tới công viên trước kia, Mễ Tự Lai nhẹ giọng kêu meo meo mấy tiếng nhưng không nhìn thấy Tiểu Hắc. Nó nhảy lên hòn non bộ tìm một hồi, lại chạy vòng quanh hồ một vòng nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Tiểu Hắc đâu.

Tiểu Hắc đi đâu rồi?

Mễ Tự Lai mang tâm sự nặng nề nên ngủ không yên giấc. Nó tự an ủi mình, chắc là Tiểu Hắc lại đi “làm thuê” rồi. Mễ Tự Lai quyết định, ngày mai lại tới công viên, chờ cho tới khi gặp được Tiểu Hắc mới thôi.

Ngày kế, sau bữa cơm chiều Mễ Tự Lai lại chạy ra công viên nhưng vẫn không gặp Tiểu Hắc. Lúc đi ngang qua chợ bán thức ăn, Mễ Tự Lai trông thấy một con mèo hoang bèn chạy lại hỏi thăm, được nó cho biết: [Tiểu Hắc á, mấy ngày liền không thấy tăm hơi cậu ta, không biết chạy đi đâu rồi.]

Lần này, Mễ Tự Lai thật sự nóng ruột. Không phải là Tiểu Hắc đã xảy ra chuyện gì rồi chứ. Trong đầu Mễ Tự Lai hiện lên vô số hình ảnh khiến cho nó lo lắng không nguôi, nó gãi gãi lỗ tai, không dám nghĩ tiếp.

Cảm giác bồn chồn lo lắng này kéo dài tới ngày thứ tư.

Tiểu Hắc xuất hiện.

Mễ Tự Lai vừa ra khỏi chung cư đã thấy Tiểu Hắc đang đứng ven đường. Nó mừng như điên, vội vã chạy băng băng qua đó. Tiểu Hắc cũng chạy tới đón Mễ Tự Lai.

Hai con mèo ôm nhau thật chặt.

[Mấy ngày rồi cậu chạy đi đâu, làm tôi lo muốn chết.]

Mễ Tự Lai thấy Tiểu Hắc vẫn bình yên vô sự, tâm trạng căn thẳng mấy hôm rốt cuộc cũng thả lỏng. Nghĩ tới bao nỗi nhớ thương lo lắng chồng chất trong khoảng thời gian qua, nó không nhịn được mà giương vuốt bám lấy lỗ tai Tiểu Hắc.

[Nếu như cậu đi đâu thì phải nói cho mấy bạn mèo hoang ở chợ hoặc công viên biết chứ, làm tôi nóng ruột muốn chết rồi, biết không?]

Tiểu Hắc ngoan ngoãn để Mễ Tự Lai nhéo tai liếm mũi mình, không có phản kháng. Quở trách xong, Mễ Tự Lai quyết định sẽ mang Tiểu Hắc tới nhà mình.

Mặc kệ, hôm nay được rồi, chú không thể đợi thêm nữa.

Lúc này, Tiểu Hắc chợt dừng bước.

Mễ Tự Lai quay đầu lại nhìn nó: [Đi nào, cứ hôm nay đi. Cậu đừng ngượng, cậu chủ tôi là người tốt, nhất định sẽ thích cậu.]

Tiểu Hắc ngồi xổm xuống đất, đôi mắt to màu vàng khẽ chớp: [Chú, yêm có chuyện muốn nói với chú.]

[Cái gì?]

[Yêm, yêm đã có gia đình…]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.