Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

Chương 48: Chương 48




Kỳ thực Trầm Đình Quân không phải không biết chuyện về Thanh Linh, hắn chỉ làm bộ không biết mà thôi, trên thực tế là chẳng muốn quản.

Tuy rằng hắn đem Thanh Linh nhét vào bên cạnh mình, nhưng chỉ xuất phát từ sự trả thù, không thể để Thanh Linh thuận buồm xuôi gió, thuận thuận lợi lợi lớn lên.

Lục Lê phẫn nộ phải giáo huấn nó vài câu, nâng chum trà lên uống một hớp, đột nhiên quăng xuống mặt đất, chén sứ vỡ tan tành.

Hắn trách cứ: “Dám châm trà lạnh cho bản tọa, ngươi muốn chết sao?”

Thanh Linh lập tức rót một chén trà ấm dâng cho hắn.

Nhìn nam nhân đem chén trà uống hết, Thanh Linh mới yên lặng ngồi chồm hỗm xuống dọn dẹp chén sứ vỡ nát ở dưới đất.

Tầm mắt Lục Lê kỳ thực vẫn dính ở trên người Thanh Linh, nhìn thấy vết thương lộ ra trên mặt cùng cánh tay, hắn không hề phát ra tiếng động thở một hơi, sau đó đem chén trà đặt xuống.

Lục Lê chỉ huy nó: “Đi, đến bên trái hàng thứ hai trong ngăn kéo, nắm lấy cái bình dược lam hồng mang lại đây.”

Nhìn thấy hắn mở miệng nói chuyện, trên tay Thanh Linh liền run lên, trong lúc lơ đãng bị mảnh sứ cắt một đường vết thương, Lục Lê cảm giác tội nghiệt của chính mình càng thêm sâu nặng.

Thanh Linh đem mảnh vỡ xử lý sạch sẽ, sau đó dùng khăn lau sơ tay, mới đi đến ngăn kéo, đem bình dược mà Lục Lê nói lấy ra.

Nó nhìn thấy bình dược này cùng bình dược ngày hôm qua giống y như đúc.

Ngày hôm qua sau khi bình dược bị cướp đi, Lục Lê thu về trực tiếp ném ra phía bên ngoài.

Trong chốn võ lâm bao nhiêu người tha thiết ước mơ Ngọc Cốt sinh cơ cao, liền như thế bị hắn phung phí của trời ném ra ngoài vỡ nát, nếu để cho những người kia biết chắc chắn sẽ tức khí dậm chân nện đầu xuống đất.

Đem ngăn kéo đóng lại, trong mắt Thanh Linh mang theo ngạc nhiên nghi ngờ.

Lục Lê thúc giục: “Nhanh lên một chút! Phiền phiền nhiễu nhiễu, bản tọa cần ngươi làm gì?”

Thanh Linh lúc này mới tiến lại trước mặt hắn, đem cái bình nhỏ kia đưa cho hắn.

Lục Lê nhận lấy, trong lỗ mũi phát sinh một tiếng hừ nhẹ, biểu hiện kiêu căng ra lệnh: “Cởi quần áo.”

Thanh Linh do dự một chút, tựa hồ biết hắn sẽ làm gì, sau đó chậm rãi cởi vạt áo chính mình.

Lục Lê nhìn động tác nó chậm chạp, ở trong lòng khống chế tính khí bạo phát, hòa hoãn tâm tình chính mình, ngón tay hắn thon dài gõ nhịp từng hồi lên mặt bàn.

Đợi đến khi Thanh Linh đem áo cởi ra, lúc này Lục Lê mới nhìn thấy trên người nó từng mảnh xanh xanh tím tím, vết roi đan xen, trên lưng máu huyết ứ đọng, khiến hắn không khỏi giật mình.

Xem ra vết thương trên người nó so với dự đoán của hắn nhiều hơn, còn nghiêm trọng hơn.

Thanh Linh cúi đầu, tóc dài nhu thuận buông xuống, che kín vẻ mặt nó.

Lục Lê vặn nắp bình ra, đem mỡ cao trong suốt quệt lên tay, sau đó chạm vào vết thương đầy rẫy trên lưng nó.

Thời điểm hắn đụng vào người nó, Thanh Linh thân thể nho nhỏ bởi vì đau đớn đột nhiên run lên, lưng đứng thẳng, nhẫn nại cắn răng chịu đau không nói một lời.

May là Thanh Linh không lên tiếng, bằng không Lục Lê cảm giác mình xức thuốc không thể xuống tay được.

Mỡ cao mát rượi chậm rãi bôi lên trên vết thương Thanh Linh, đem máu ứ đọng trên người xoa bóp, cuối cùng Lục Lê dùng băng gạc cuộn lại từng vòng tròn, đợi đến khi cuốn nó thành hình nhân mới coi như xong việc.

Xử lý xong vết thương trên người Thanh Linh, Lục Lê dự định chữa vết máu ứ đọng trên mặt nó, liền vỗ vai nó, nói rằng: “Xoay người lại.”

Nghe vậy, Thanh Linh cúi đầu lau mặt, mới chậm rãi quay người sang.

Lúc này Lục Lê mới phát hiện nó vừa khóc, viền mắt cùng chóp mũi đỏ hồng, chỉ là Thanh Linh cố nén tiếng khóc thút thít, yên lặng rơi nước mắt.

Lục Lê không nhịn được điểm vào trán nó, ghét bỏ nói: “Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc thôi, đau cũng phải nhịn.”

Thanh Linh lại cúi đầu, nước mắt trong suốt như không khống chế được liền như thế chảy xuống.

Lục Lê giơ cằm của nó lên, cẩn thận ngắm nghía vết thương trên mặt nó, cau mày nói: “Được rồi được rồi, ngươi còn khóc nữa bản tọa rất phiền lòng.”

Hắn cầm lấy khăn lụa mềm mại lau chùi lên mặt Thanh Linh, tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, động tác lại phi thường khinh nhu.

Thanh Linh trừng mắt nhìn, nước mắt nóng rực nhỏ xuống trên tay Lục Lê.

Ngón tay Lục Lê dính mỡ cao, cẩn thận chạm nhẹ lên mặt Thanh Linh.

Đầu ngón tay mới vừa đụng tới khóe miệng rạn nứt, khuôn mặt nhỏ Thanh Linh cau lại, thế nhưng nó không trốn tránh, nước mắt thấm vào con ngươi như trân châu đen, sáng lấp lánh nhìn hắn.

Cuối cùng Lục Lê đem bình sứ rỗng tiện tay ném lên bàn, hắn không nghĩ tới vết thương trên người Thanh Linh lại nhiều đến như vậy, dùng hết cả một bình dược của hắn.

Vừa nghĩ tới chính mình còn muốn đối với Thanh Linh quyền đấm cước đá, Lục Lê liền cảm thấy Alexander.

Hệ thống muốn biết Lục Lê giờ khắc này nghĩ gì, nói rằng: “Nếu như anh không muốn ngược thân, cũng có thể ngược tâm nha.”

Lục Lê dừng một chút, sau đó nói: “Còn có thể chơi như thế?”

Hệ thống: “Ngược lại đều là ngược.”

Lục Lê: “… À.”

Thanh Linh đã mặc áo vào, hai tay luống cuống, cùng nhau nắm lấy, bong bóng trên tay nó được Lục Lê dùng ngân châm đâm thủng, xoa dược sau đó dùng băng gạc quấn lại.

Trầm Đình Quân tuy rằng rất ít bị thương, thế nhưng hắn lại hết sức tinh thông y thuật, Thập Lục Dạ có đầy đủ các loại thực vật kịch độc, đều là hắn một tay chăm bón nuôi trồng lên.

Lục Lê ở thế giới này cũng không tiếp tục sợ bị độc dược tổn hại chính mình, bởi vì mũi của hắn hiện tại so với chó còn thính hơn, chỉ cần một loại không đúng hắn đều có thể đoán được.

Lục Lê liếc mắt câu nệ Thanh Linh, đối với nó lại là một trận chê cười: “Hừ, làm nhi tử của bản tọa, còn có thể làm cho hạ nhân bắt nạt hay sao? Còn không phải đều do chính ngươi vô dụng.”

Lúc hắn nói ra lời nói này tầm mắt hướng về cửa sổ phía ngoài, bằng không nếu hướng về một đứa trẻ bảy tuổi nói câu nói như thế này, Lục Lê cảm giác mình khác nào như chứng bệnh chậm phát triển.

Đầu Thanh Linh đã thấp không thể thấp hơn.

Lục Lê làm bộ trầm ngâm một chút, còn nói: “Ngươi hôm nay liền chuyển đến nơi này, thuận tiện còn có thể hầu hạ bản tọa.”

Thanh Linh vẫn là cúi đầu, nhưng trong miệng rất nhanh liền đáp: “Dạ được, thưa cha.”

Lục Lê một trận thẹn thùng, hắn phải tìm mọi cách làm cho đứa trẻ cao hứng, mà Thanh Linh bao dung nhẫn nại lại cảnh giác với người lạ.

Lục Lê phái hai hạ nhân đi giúp Thanh Linh thu dọn đồ đạc, từ khi hắn đem hai người hầu điêu ngoa bên người Thanh Linh giải quyết, bên trong Phong Nhã Các bọn hạ nhân đối với Thanh Linh thái độ đều một mực cung kính.

Dù sao trước đó Trầm Đình Quân tuy rằng xem Thanh Linh như con mình, nhưng cũng hết sức sai khiến cùng dung túng thủ hạ tùy ý bắt nạt nó.

Nếu như không có sự cho phép của hắn, ai lại dám ngồi lên đầu hắn đây.

Có điều Lục Lê cảm thán chính là, tuy rằng có rất nhiều người không thể đếm xuể quỳ gối trước trường bào Trầm Đình Quân, thế nhưng hắn nhìn không thuận mắt, một mực vất vả coi trọng người kia, khi chiếm được chân tâm từ hắn sau đó liền bỏ đi ly biệt.

Người kia chính là mẫu thân Thanh Linh.

Bên trong Phong Nhã Các Trầm Đình Quân không có cơ thiếp xinh đẹp, chỉ có vô số người hầu và còn có con trai ngoan hắn kiếm về được kia.

Biệt viện Thanh Linh ở vắng vẻ nằm ở bên trong góc phủ, Lục Lê đợi nửa ngày mới đợi được Thanh Linh trở về.

Kỳ thực căn bản không cần người tháp tùng đi theo Thanh Linh, bởi vì đồ vật của nó ít đến mức đáng thương, chỉ có một tay nải làm hành trang.

Lục Lê liếc nhìn y phục nghèo nàn của nó, ghét bỏ liếc Thanh Linh một cái, tiếp theo liền hạ lệnh kêu vi nương vì nó may thêm vài bộ y phục mang đến đây.

Hắn thu xếp một phòng ở phía ngoài cho Thanh Linh, Lục Lê liền thoải mái nằm ở trên nhuyễn tháp đọc sách. Hắn phát hiện chữ viết ở thế giới này không giống chữ viết cổ đại, trái lại bút tự đơn giản, giúp hắn xem rất dễ dàng.

Đợi đến thời điểm dùng bữa tối, Thanh Linh mới nhẹ nhàng gõ cửa, muốn Lục Lê ra ngoài ăn cơm.

Cơm nước thế giới này cũng giống như thế giới trước, Lục Lê ăn vô không ra mùi vị gì cả, thực sự ăn không nổi liền để đôi đũa một bên, vênh mặt hất hàm sai khiến nói: “Ngươi đi làm bữa tối cho bản tọa.”

Tuy rằng Thanh Linh nhỏ như thế, nhưng tay nghề nấu ăn rất khá, thế nhưng Trầm Đình Quân lúc đó ăn không quen món ăn nó làm, liền không để nó làm nữa.

Lục Lê có chút bận tâm thân thể nhỏ bé của Thanh Linh, lo lắng nó không với tới được trên kệ bếp, có điều nghĩ lại bên trong phòng bếp có đầu bếp giúp nó, liền an tâm ngồi ở đó chờ.

Thanh Linh đem món ăn tiến vào, Lục Lê ngửi thấy được mùi vị quen thuộc kia nước miếng suýt chút nữa chảy xuống, quả nhiên ngoại trừ gương mặt đó là BUG ở ngoài, còn có cơm nước quen thuộc cũng là BUG.

Lục Lê nhìn tay Thanh Linh băng bó, không thấy vết thương mới nữa mới yên lòng ăn.

Thanh Linh đứng ở bên cạnh hắn trước sau không nói một lời, Lục Lê cũng không nhìn nó nữa, liền tự mình ăn.

Gắp đũa mấy lần cả người Lục Lê cảm thấy không đúng, tuy rằng Thanh Linh cúi đầu tạo cảm giác không hề tồn tại, nhưng vẫn để trong lòng hắn cảm thấy cách ứng.

Lục Lê buông đũa xuống, khụ mấy lần, hướng Thanh Linh ngoắc ngoắc ngón tay, nói rằng: “Lại đây.”

Thanh Linh lúc này mới ngẩng đầu lên, do dự hướng về hắn.

Lục Lê đem một chén cơm đặt tới trước mặt nó, nói ngắn gọn: “Ăn.”

Mỗi lần Thanh Linh phải chờ hắn ăn xong, mới đến phòng bếp tìm chút cơm thừa đến lấp bụng. Lục Lê nhìn một bàn lớn thức ăn cũng ăn không hết, đơn giản liền gọi nó lại đây giải quyết một lượt.

Thằng nhóc này lại giống như bị hắn dọa sợ rồi, nó nhúc nhích vai, không dám chống đối mệnh lệnh của hắn, lại sợ nam nhân lừa nó.

Trầm Đình Quân vẫn luôn tuyên truyền vào tai nó tư tưởng “Ta là chủ nhân ngươi là nô tài”, không trách Thanh Linh hiện tại sợ hắn muốn chết.

Đồng thời tính cách Trầm Đình Quân âm tình bất định*, lúc ôn nhu quả thực có thể đem người chết chìm, tâm tình khó chịu liền trở mặt không quen biết.

*Âm tình bất định: tâm tình không ổn định.

Dựa theo bây giờ nhìn lại, ngày hôm nay Lục Lê biểu hiện tâm tình Trầm Đình Quân thời điểm này rất tốt.

Thanh Linh lén lút xem xét hắn một chút, sau đó lần dò cầm bát sứ cùng đôi đũa bạch ngọc bên cạnh, đôi đũa kia nặng trịch, giống như tâm tình của nó vào lúc này.

Thấy Lục Lê ăn cơm không thèm phản ứng với nó, Thanh Linh mới bắt đầu xới cơm mà ăn.

Lục Lê rất đau đầu.

Đau đầu không phải là làm sao làm cách nào cho độ HE tăng lên, mà là nếu như không ngược thân làm sao ngược tâm đây.

Mọe nó chứ! Muốn hắn ngược tâm một đứa bé thì phải làm cách nào đây?!

Thanh Linh ăn rất cẩn thận, cuối cùng đem bát cơm ăn không còn một hạt cơm.

Lục Lê phát hiện trong lúc nó đang ăn một món đồ ăn đều không đụng đến.

Thanh Linh nâng bát liếc mắt nhìn hắn, Lục Lê ngồi đối diện mắt cũng nhìn sang nó, tay nó run lên, bát sứ suýt chút nữa liền rơi xuống đất.

Lục Lê xì một tiếng, nói rằng: “Tay chân vụng về, không cần ngươi rửa chén.”

Lục Lê ăn rất hài lòng đem đôi đũa đặt xuống bàn, nhẹ nhàng vỗ tay, hai hàng hạ nhân nối đuôi nhau đi vào, đem hết thảy đồ ăn đều xử lý sạch sẽ.

Lục Lê đi vào phòng chính mình, định đem quyển sách kia xem tiếp, lại không nghĩ rằng Thanh Linh một đường theo đuôi hắn đi vào.

Thanh Linh nói: “Cha, Linh Nhi thế ngài thay y phục.”

Thanh Linh thân cao chỉ đến eo hắn, còn muốn vì hắn mà thay y phục?

Hắn lại không phải vô dụng đến nỗi phải nhờ vào người khác.

Lục Lê phất tay nói: “Ngươi cút đi, bản tọa không cần ngươi.”

Thanh Linh đứng ở một bên do dự một hồi, ngày đó nó quá mức ung dung, không biết nam nhân đang có ý đồ gì.

Lục Lê thấy nó còn chưa đi, liền bắt đầu hướng ra phía ngoài đuổi nó: “Cút mau, nếu ngươi còn ở đây thì quỳ dưới giường một đêm cho bản tọa.”

Trên mặt Thanh Linh kinh hoảng tột độ, liền nói “Cha ngủ ngon” liền vội vội vàng vàng rời đi.

Lục Lê nhìn bóng lưng thằng nhóc này, vẫn cảm thấy rất đau đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.