Thời điểm buổi tối, Lục Lê nằm mơ thấy ác mộng.
Giấc mộng diễn ra không ngừng nghỉ, có người đàn ông quỳ gối trước người hắn, không để ý chút nào trên người hắn chảy đầy máu tươi, chăm chú ôm Lục Lê mất đi sự sống. Cậu lộ ra biểu tình tuyệt vọng như đất trời sụp đổ, khóc không thành tiếng.
Nước mắt nóng rực nhỏ xuống mặt Lục Lê, rõ ràng hắn lúc đó không cảm giác được, thế nhưng Lục Lê vẫn cảm thấy như bị phỏng đau rát đến như thế.
Lục Lê đầu đầy mồ hôi từ trong mộng tỉnh dậy, hắn thở hổn hển, hai tay bất chợt nắm thành quyền.
Ngọn nến thắp sáng đặt ở trên bàn tắt lúc nào không hay, trước mắt hắn là một vùng tối tăm.
Lục Lê cự kỳ ghét tối tăm.
Đi tới thế giới này hai ngày liên tiếp đều nằm mộng giống như vậy, trong mộng là hồi ức hắn không muốn nhớ tới, tan nát cả cõi lòng.
Bây giờ Lục Lê không dám lại đi ngủ nữa.
Ánh trăng ngoài cửa sổ đặc biệt sáng tỏ, Lục Lê ngồi ở trên bệ cửa sổ nhìn ngó ra ngoài, khẽ mở cửa gỗ chạm trổ, từ cửa sổ nhảy ra.
Ở thế giới trước khi làm Quốc Sư, bởi vì đôi mắt không nhìn thấy, Lục Lê vẫn chưa trải qua dùng khinh công bay lên sẽ như thế nào.
Hắn ngốc nghếch chạy ở trên nóc nhà một đường, gió đêm mát mẻ lướt nhẹ qua mặt, Lục Lê nguyên bản tâm tình phiền muộn phút chốc liền trở nên thoải mái.
Nếu như hiện tại có người đánh với hắn một trận, Lục Lê sẽ càng thoải mái hơn.
Đang nghĩ, trước mắt hắn đột nhiên hiện ra một bóng đen, thân ảnh kia đặc biệt nhỏ nhắn mềm mại, nhìn tới hồng y nam tử trước mắt bước chân liền dừng lại, cảnh giác nhìn hắn.
Ây chà, đúng là mới vừa nghĩ đến thì có người lại đây đánh nhau với hắn rồi.
Người mặc áo đen giọng nói trầm thấp, nói rằng: “Xin hỏi cô nương là?”
Tuy rằng nàng nói hết sức nhỏ tiếng, Lục Lê vẫn có thể nghe ra nàng chỉ là một tiểu cô nương. Chỉ là… Nàng gọi mình là cô nương?
Lông mày Lục Lê vừa kéo, khó chịu liền phất tay áo, chưởng phong ác liệt khiến người bận áo đen không khỏi lùi lại mấy bước, suýt chút nữa ngã thẳng xuống nóc nhà.
Lục Lê hỏi nàng: “Ngươi là người nào?”
Tiểu cô nương không trả lời, chỉ nói câu: “Đắc tội rồi.” Liền bắt đầu công kích Lục Lê.
Nàng chỉ có mấy đường võ mèo quào, Lục Lê chỉ dùng một chiêu liền đem nàng quy phục, sau đó không chút thương hương tiếc ngọc nào đem tiểu cô nương ném xuống đất, thuận tiện lột mặt nạ của nàng ra.
Kỳ thực cho dù nàng không che đậy, Lục Lê cũng không nhận ra nàng là ai.
Lục Lê điểm huyệt nàng hai lần, hỏi: “Ngươi đêm khuya xông vào Phong Nhã Các của bản tọa, đến cùng là có ý gì?”
Tiểu cô nương trừng lớn hai mắt, phẫn hận nói: “Phi, hóa ra ngươi chính là ma đầu người người phải diệt trừ kia.”
Chỉ là tầm mắt của nàng như có như không bay tới trên người hồng y mỹ nhân trước mắt, nhìn thấy dung mạo mỹ lệ kiều diễm căn bản mắt không dời nổi.
Mái tóc đen dài chưa buộc lên, cổ áo bào lỏng lẻo, coi như hắn không làm động tác gì, nhưng vẫn mang theo mùi vị sắc khí.
Da trắng, đôi mi thanh tú, đôi môi khúm núm thiên thành.
Cơn gió thổi đến mang theo mị hương mơ hồ, lại như xuân dược cao cấp nhất, giống như rượu ngon được ủ nhiều năm.
Nhìn tiểu cô nương ánh mắt dại ra theo dõi hắn, cả người Lục Lê không dễ chịu, cau mày nói: “Ngươi từ nơi nào đến?”
Tiểu cô nương lúc này như vừa tỉnh giấc chiêm bao, bất đắc dĩ nói rằng: “Tại hạ Nam Đô Tần Thủy Nguyệt, tới đây để hướng về giáo chủ cầu Ngọc Cốt sinh cơ cao cứu phu quân ta.”
Tần! Thủy! Nguyệt! Nam Đô Vương Thành công chúa, cuối cùng bị Trầm Đình Quân nhìn hợp mắt, đoạt tới chiếm lấy nữ nhân.
Trong kết cục Thanh Linh bị đưa vào Câu Lan viện, Trầm Đình Quân liền bắt đầu cùng Tần Thủy Nguyệt sinh hoạt qua lại không biết xấu hổ.
Trầm Đình Quân cũng thực sự là khổ bức, người bình thường không lọt nổi vào mắt hắn, phải là người đã có một nửa kia.
Vẻ mặt Lục Lê có chút phức tạp nhìn nàng, theo nội dung vở kịch bọn họ nên quen biết ở nơi thanh lâu phồn hoa, tuyệt nhiên không phải hiện tại giương cung bạt kiếm kết bạn như thế này.
Nhìn nàng hóa trang dự định ngày hôm nay vào phòng trộm cướp, nếu không làm sao sẽ chọn nửa đêm mà tới chơi.
Lục Lê đem huyệt đạo của nàng khai mở, nói rằng: “Bản tọa hôm nay tâm tình tốt, lập tức cút ngay, bằng không tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha ngươi.”
Nhưng Tần Thủy Nguyệt không đi, biết mình khẳng định đánh không lại hắn, tư thái hòa hoãn lại nói: “Thỉnh giáo chủ cứu phu quân ta!”
Lúc này Lục Lê quay lưng muốn rời khỏi nàng, nghe được lời nàng liền nghiêng thân đi nói: “Sinh tử phu quân ngươi cùng bản tọa có quan hệ gì?”
Tần Thủy Nguyệt cắn răng nói: “Muốn như thế nào mới có thể làm cho giáo chủ thi cứu? Chỉ cần Nam Đô ta có báu vật, liền đem đến cho ngươi.”
Câu này cũng không phải nói mạnh miệng, toàn bộ Nam Đô người nào không biết hoàng đế yêu thích nhất chính là công chúa hắn, đối với vị công chúa này bất kỳ yêu cầu gì đều muốn gì được đó.
Lục Lê còn đang do dự, hay là nói cho Tần Thủy Nguyệt đem trượng phu nàng đá đi, sau đó ở cùng với chính mình.
Chỉ là còn chưa nghĩ xong, hắn liền nghe tiếng cửa mở ra, hài đồng mềm mại sợ hãi kêu một tiếng: “Cha…”
Lục Lê chưa kịp phản ứng, Tần Thủy Nguyệt liều mạng nhào tới nắm lấy Thanh Linh, cánh tay kẹp lại cổ nó.
Thằng nhóc bị dọa sợ rồi, trong ánh mắt nó còn mang theo cơn buồn ngủ, lông mi màu đen run rẩy, hơi nước ở trong mắt ngưng tụ.
“Giáo chủ, ngươi sẽ không vì một bình dược mà chôn vùi tính mạng của nó chứ?” Tần Thủy Nguyệt một tay nâng Thanh Linh, một tay bóp cổ nó nâng lên.
Thanh Linh ở trong lòng nàng không ngừng giãy dụa, đáng tiếc nó quá nhỏ không có sức mạnh, căn bản không tránh thoát được.
Thanh Linh khóc lóc nói: “Cha, Linh Nhi sai rồi…”
Lục Lê cau mày nói: “Câm miệng, đồ vô dụng.” Tầm mắt hắn âm trầm đánh giá Tần Thủy Nguyệt, nói rằng: “Ngươi hiện tại giết nó, ta sẽ đem ngươi rút gân lột da, băm thành thịt vụn vứt cho chó hoang.”
Hiện tại thế lực ma giáo tua vòi thâm nhập bên trong triều đình, hoàng đế kỳ thực hữu danh vô thực*, Trầm Đình Quân giết chết Tần Thủy Nguyệt, giống như bóp chết một con kiến đơn giản như vậy.
*Hữu danh vô thực: Chỉ có tiếng nhưng trong thực tế lại không có gì.
Tần Thủy Nguyệt nghe hắn thật lòng không giống nói dối, thầm nghĩ hổ dữ đều không ăn thịt con mình, người này dĩ nhiên hung tàn như vậy.
Thanh Linh nghe được lời hắn, mím môi lại không tiếp tục nói nữa.
Tần Thủy Nguyệt lui về phía sau một chút, sức mạnh trên cánh tay lại một lần nữa nắm chặt, Thanh Linh bởi vì nghẹt thở khuôn mặt nhỏ trướng đến đỏ chót, chỉ là nó cắn răng không rên một tí nào.
Trong lòng Lục Lê kỳ thực rất gấp, trên mặt lại lộ ra nụ cười ngả ngớn.
Tần Thủy Nguyệt mềm không được cứng không xong khiến nàng vô cùng tức giận, đợi đến khi nàng lùi vào trong góc tường không thể lùi đi được nữa, nhìn Lục Lê còn đứng tại chỗ, liền định đem hài đồng trong lòng cướp đi.
Nhìn nàng căng thẳng chảy đầy đầu mồ hôi, Lục Lê lúc này mới lơ đãng nói: “Ngươi đứng lại.”
Tần Thủy Nguyệt cảnh giác nhìn về phía hắn.
Lục Lê nói: “Bản tọa có thể cho thứ ngươi muốn, sau khi ngươi cứu phu quân, liền phải trở lại Phong Nhã Các làm nô tỳ cho bản tọa.”
Tần Thủy Nguyệt tức giận chỉ muốn nhào vào ăn thịt hắn, có điều trải qua một phen đấu tranh tâm lý, nàng vẫn là thỏa hiệp.
Lục Lê đứng chắp tay, nói rằng: “Thả nó, bản tọa liền cho ngươi.”
Hắn từ bên trong vạt áo lấy ra một bình sứ, hướng về Tần Thủy Nguyệt lắc lắc.
Ngọc Cốt sinh cơ cao là Trầm Đình Quân nghiên cứu chế ra, bí phương cũng chỉ có Trầm Đình Quân biết, điều này làm cho người trong thiên hạ đều đổ xô tới tìm bài thuốc quý bị hắn nắm trong lòng bàn tay.
Tần Thủy Nguyệt tuy rằng cầu hắn, thế nhưng nàng sợ nếu thả hài đồng trong lồng ngực ra sau đó Lục Lê sẽ trở mặt coi như không quen biết.
Ngay thời điểm nàng đang do dự, Lục Lê nắm bình dược ném về hướng Tần Thủy Nguyệt.
Tần Thủy Nguyệt lập tức đem Thanh Linh trong lồng ngực ném về hướng Lục Lê, vươn mình bắt lấy bình dược trân quý kia.
Lục Lê tiếp được Thanh Linh thân thể mềm mại nho nhỏ.
Cái mỡ cao kia dùng thật tốt, ít nhất hiện tại trên mặt Thanh Linh vết thương cũng bắt đầu kết vảy, phỏng chừng ngày mai sẽ tróc ra, mọc ra da dẻ hồng hào láng mịn.
Lục Lê ôm hài tử trở nên thất thần, trong ấn tượng hắn cũng thường ôm một đứa nhỏ như thế, cùng hương sữa ngọt ngào trên đầu môi.
Lúc này Thanh Linh che lại cổ mạnh mẽ ho khan vài tiếng, khuôn mặt nhỏ đỏ lên mới từ từ hòa hoãn lại, chỉ là nước mắt kia lại ào ào chảy xuống.
Lục Lê một tay nâng mông một tay vỗ lưng giúp nó thuận khí, thằng nhóc này khóc toàn thân đều co giật lên.
Tần Thủy Nguyệt nắm lấy bình sứ vặn ra ngửi mùi, liếc mắt nhìn Lục Lê, không nói thêm gì nữa, tiếp theo xoay người liền nhảy lên nóc nhà.
Lục Lê vốn muốn đem Thanh Linh buông ra, nhìn thấy thằng nhóc này giơ lên cặp mắt vô cùng đáng thương nhìn hắn, tâm Lục Lê lập tức liền mềm nhũn như nước.
Trong miệng lại nói: “Khóc, chỉ biết khóc, bản tọa cần ngươi làm gì?”
Thế nhưng động tác hắn khinh nhu để tay Thanh Linh vờn quanh ở sau gáy chính mình, bước chân nhảy một cái, tư thái duyên dáng bay lên nóc nhà.
Thanh Linh trừng mắt nhìn, tầm mắt loáng một cái bay lên nóc nhà, thằng nhóc kinh ngạc nhìn ánh trăng màu bạc chiếu rọi cảnh sắc, trong lúc nhất thời quên luôn việc khóc.
Lục Lê đem tay Thanh Linh nắm chặt mình giải đi, Thanh Linh bé ngoan vây quanh cánh tay của chính mình, ngồi vào bên người hắn, tầm nhìn trống trải nhất thời khiến người thanh tĩnh lại.
Lục Lê cảm thấy nếu như hiện tại có thêm rượu ngon cùng đồ nhắm liền tốt hơn rồi.
Trên bầu trời đêm đầy sao dày đặc “chúng tinh củng nguyệt”*, Lục Lê ngẩng đầu lên, gió đêm lạnh lẽo thổi tản đi tóc dài của hắn, hắn giơ lên ngón tay thon dài đem tóc che đi tầm mắt kia, thu gọn lại vén qua sau tai.
*Chúng tinh củng nguyệt: Trăng sao vây quanh.
Lục Lê vừa quay đầu lại, liền phát hiện Thanh Linh ngơ ngác nhìn hắn. Hắn nhíu mày nhìn: “Là ánh trăng đẹp đẽ vô biên này hay vẫn là bản tọa đẹp hơn?”
Đúng rồi, Trầm Đình Quân người này còn có đặc điểm, chính là đặc biệt yêu thích người khác khen hắn.
Ngươi càng dùng sức phóng đại, hắn càng cao hứng, càng tự yêu mình.
Thanh Linh hiển nhiên biết Trầm Đình Quân niệu tính, hồi đáp: “Cha đẹp hơn.”
Lục Lê không nhẹ không nặng nhéo khuôn mặt nhỏ Thanh Linh, lại trên dưới đánh giá thân thể nhỏ bé gầy yếu kia, đối với nó nói: “Ngày mai đưa ngươi đi đến chỗ Tam Nương học tập võ công, đợi ngươi trở về lại hầu hạ bản tọa.”
Thanh Linh chớp chớp lông mi, không lên tiếng.
Lục Lê tìm cho mình cái lý do: “Làm nhi tử của bản tọa, liền phải hiểu thân phận của chính mình, không thể tùy ý bị người bắt nạt.”
Thanh Linh đưa tay sờ hồng ngân trên cổ, thấp giọng nói: “Con đã biết, thưa cha.”
Ánh mắt Lục Lê nhìn nó mang theo chút thương hại, kỳ thực Thanh Linh còn không biết Trầm Đình Quân đã đem cả nhà của nó giết sạch, chính mình hiện tại lại nhận kẻ thù làm cha.
Tuy rằng không biết Trầm Đình Quân tại sao đối với nó làm ra chuyện như vậy, Thanh Linh nho nhỏ nhưng vẫn nhẫn nại, muốn Trầm Đình Quân tiếp nhận nó.
Lục Lê lại thở dài, hắn đưa ánh mắt lại lần nữa nhìn lên ngôi sao trên cao, nhìn bầu trời rộng lớn, phảng phất đem tất cả chuyện không vui đều quên hết.
Qua một lát, Lục Lê quay đầu nhìn về phía Thanh Linh, mới phát hiện Thanh Linh đem thân thể của chính mình cuộn lại, hô hấp đều đặn liền ngủ.
Lục Lê dùng ngón tay đâm mặt nó một hồi, muốn đem nó đánh thức.
Thanh Linh bị quấy nhiễu giấc ngủ liền nhíu mày lại, trong miệng phát sinh một tiếng ưm, nước mắt trong suốt từ trong mắt đang đóng chặt chảy xuống.
Nhìn dáng dấp nó đáng thương, Lục Lê không nhẫn tâm đi đánh thức nó, liền ôm hài đồng nho nhỏ vào trong lòng, để đầu nó tựa ở trước ngực mình.
Ôm nó như vậy, Lục Lê lại cảm thán một tiếng thân thể này thật nhỏ.
Lục Lê ôm nó từ trên nóc nhà bay đi, hắn muốn đem Thanh Linh đặt xuống gian phòng bên ngoài, thế nhưng thằng nhóc này khi ngủ và khi thức thời điểm không giống nhau, hai cái tay nhỏ bé vẫn nắm y phục hắn không buông tay, Lục Lê muốn đặt xuống liền lộ ra dáng vẻ muốn khóc không thành tiếng.
Lục Lê vốn nên quyết tâm đem nó đặt xuống, nhìn chằm chằm Thanh Linh một lát, vẫn là chịu thua.
Tiếp theo để đầu Thanh Linh khoát lên trên vai chính mình, Lục Lê lại ôm nó đi tới phòng của mình, cởi giầy cùng áo khoác lỏng lẻo của mình ra, dứt khoát ôm nó nằm lên trên giường.
Thằng nhóc này tay vẫn còn xiết chặt vạt áo của hắn, cau mày không biết mơ tới cái gì, trong mắt chảy ra nước mắt càng ngày càng nhiều.
Trong miệng lầm bầm thanh âm nói mớ, Lục Lê tiến sát vào lắng nghe, hóa ra là “Mẫu thân”.
Lục Lê suy nghĩ nó chưa từng thấy diện mạo mẫu thân.
Là bởi vì Trầm Đình Quân thân là phụ thân làm không xứng chức, cho nên mới để nó nhớ nhung mẫu thân chưa bao giờ gặp qua sao?
Lục Lê vừa nghĩ tới đó, trong lòng dâng lên một trận bi thương khó nói nên lời.
Lục Lê vươn ngón tay nhẹ nhàng phủ đi khóe mắt đầy nước mắt, một tay nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng Thanh Linh.
Ký ức rất xa xưa trở về, hắn thật giống như đã từng vô số lần từng làm như thế.
Ôm ấp thân thể nho nhỏ, thời điểm bé con không ngủ được, hắn liền sẽ như vậy nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên lưng nó, để nó mau chóng ngủ yên.
Chiêu này mười lần như một.
Quả nhiên, nguyên bản Thanh Linh nhíu chặt lông mày trở nên thanh tĩnh lại, tay cầm lấy vạt áo Lục Lê không còn dùng sức nữa.
Thanh Linh trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang theo dáng vẻ vô cùng đáng thương, Lục Lê cẩn thận đụng vào nó, nó sẽ giận hờn lắc lắc đầu, môi hồng hào phiết đi, nhưng vẫn như một cái đuôi sói dính ở trên người Lục Lê.
Lục Lê nhìn nó dính người như vậy, dự định chờ trời sắp sáng sẽ đem nó trả về.
Không biết qua bao lâu, hắn cảm giác được cơn buồn ngủ, mí mắt tựa như nặng ngàn cân, cuối cùng Lục Lê không kháng cự nổi liền ngủ thiếp đi.
Trước khi ngủ Lục Lê còn giãy dụa, lo lắng mình lại bị ác mộng làm cho tỉnh giấc.
Ai biết mãi đến tận ánh mặt trời tờ mờ sáng, Lục Lê mới tỉnh lại.
Hắn híp híp mắt, phát hiện mình ngủ thẳng đến hừng đông.
Lục Lê nghe được trong lòng hắn thằng nhóc phát sinh âm thanh sợ hãi, nó nói: “Cha thần an.”
Tầm mắt Lục Lê hướng phía dưới vừa nhìn, khi thấy cặp mắt Thanh Linh tựa như trân châu đen đẹp đẽ. Thanh Linh thấy hắn nhìn sang, vội vã tránh thoát tầm mắt của hắn.
Lục Lê khụ một tiếng, buông ra cánh tay bị gối đầu lên, nói rằng: “Đêm qua ngươi ngủ kéo y phục bản tọa, xuất phát từ lòng nhân từ bản tọa mới chưa ném ngươi đi.”
Đứa bé từ trên giường ngồi dậy, cúi đầu nói: “Tạ ơn cha.”
Lục Lê nhìn nó xuống giường, mang giầy liền chạy ra ngoài, không lâu lắm liền mang trở về một thau nước lớn, loạng chòa loạng choạng hướng về hắn đi tới.
Lục Lê sợ thau nước sóng sánh sẽ làm nó ngã xuống đất.
Hắn từ trong lỗ mũi phát sinh một tiếng hừ nhẹ, nói rằng: “Tay chân vụng về, bản tọa thấy rất phiền lòng, loại chuyện này ngươi không cần phải làm.”
Lục Lê vỗ tay, hai hạ nhân giữ ngoài cửa lập tức đẩy cửa đi vào, hướng về hắn hành lễ.
Tổng chưởng sự chính là Tam Nương, năm đó Trầm Đình Quân đem nàng từ trong chiến loạn cứu ra, từ đó nàng là thuộc hạ đắc lực nhất của hắn.
Luận võ công, Tam Nương xếp hạng thứ mười trong bảng xếp hạng mười vị trí đầu, thừa sức dạy dỗ một đứa bé như Thanh Linh.
Đây là lần đầu tiên giáo chủ ở trước mặt bọn họ thừa nhận thân phận Thanh Linh, khiến hai hạ nhân kia rất kinh ngạc, không dám thất lễ đối với Thanh Linh nói: “Mời, tiểu công tử.”
Thanh Linh hiển nhiên cũng rất kinh ngạc, hắn xem xét Lục Lê một chút, nhưng Lục Lê không hề liếc mắt nhìn nó, thẳng lưng ngồi trở lại trước bàn đọc sách.