Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

Chương 90: Chương 90




Nhân ngư sau khi nói xong câu “Trở về”, liền không để ý Lục Lê nữa, nó nhẹ nhàng vẩy vẩy đuôi cá, lại trở về nơi tầm mắt Lục Lê không nhìn thấy.

Lục Lê ngược lại thở phào nhẹ nhõm, kỳ thực trong lòng hắn đang sợ hãi sinh vật thần bí có giống như lần trước, đem thủy tinh kiên cố đập cho vỡ nát.

Lục Lê biết nhân ngư có năng lực làm được.

Tuy rằng nó sẽ không làm, nhưng không biết tại sao, Lục Lê trong lòng lại lo sợ bất an.

Luôn cảm thấy có chuyện gì đó sẽ phát sinh.

… Lục Lê mỗi lần linh cảm đều đặc biệt chuẩn xác, hắn hi vọng lần này linh cảm sẽ không thành hiện thực.

Thuyền trên biển nhanh chóng rẽ sóng đi, tất cả mọi người, bất kể là thủy thủ, thuyền trưởng, hay là học sinh của hắn đều không thể chờ đợi được nữa muốn kết thúc chuyến du hành dài lâu này, trở lại đất liền.

Lục Lê cũng vậy.

Thuyền trên biển phiêu bạt nửa tháng, cuối cùng từ biển Erfene đến chỗ cần đến, thuyền cặp bờ. Bồn chứa thủy tinh từ trên thuyền vận chuyển đến trong phòng thí nghiệm, mặt trên phủ một tấm vải đen, tài xế lái xe di chuyển đến phòng thí nghiệm trong lòng đất do chính Bùi Nhan thành lập.

Bồn thủy tinh to lớn kia phải một nửa thủy thủ trên tàu xuất lực mới có thể vác nổi, Lục Lê chỉ huy bọn họ đem bồn chứa đưa tới phòng thí nghiệm, đợi khi toàn bộ mọi người đi ra ngoài, mới đem tấm vải đen đắp ở phía trên xốc lên.

Nhân ngư trôi nổi ở trong nước màu lam nhạt, bồn thủy tinh chứa ngoại trừ nước biển ở ngoài, còn truyền vào những thứ khác. Cho tới khi nhân ngư khép hờ nhắm hai mắt lại, xem ra đã ngủ say. Tóc dài như hải tảo trôi nổi ở bên trong nước, như mạng nhện màu đen, vây đuôi màu bạc kia dưới ánh đèn lóe lên ánh sáng chói mắt.

Đẹp mắt lại kinh ngạc đến khó mà tin nổi.

Nhẹ nhàng đẩy ra phòng thí nghiệm, đem tình cảnh này thu hết vào trong đáy mắt nữ nhân tóc vàng kinh ngạc “A” kêu lên một tiếng, lập tức bước nhanh về phía trước, không dám tin tưởng thở dài nói: “Trời, trời đất ơi… Một con nhân ngư!”

Lục Lê nhìn người tiến vào một chút.

Cô là Vivian trợ thủ Bùi Nhan, tướng mạo luôn vui vẻ, dáng người tiền đột hậu kiều*. Nói đơn giản, khuôn mặt là thiên thần vóc dáng là nữ quỷ, cũng là người điên cuồng sùng bái cùng thầm mến Bùi Nhan.

*Tiền đột hậu kiều: ngực nở mông to.

Lục Lê cho rằng, vốn có người ái mộ thì sẽ rất tốt đẹp.

Bất quá nghĩ đến nội dung nguyên tác, Lục Lê nhìn đến phía nhân ngư trong mắt có mấy phần thương hại.

Sau khi Bùi Nhan mang nhân ngư tới phòng thí nghiệm, Vivian vốn rất hào hứng, cũng rất hoan nghênh nó —— thế nhưng ở sau lưng cô phát hiện Bùi Nhan cùng nhân ngư có mối quan hệ không đứng đắn, liền đố kỵ mà trở nên nham hiểm vạn phần.

Nghĩ tới em gái này đã từng giúp Bùi Nhan, đem hết tất cả thủ đoạn đến dằn vặt nhân ngư, Lục Lê không khỏi cảm thán lòng dạ đàn bà là độc ác nhất.

Vivian nằm nhoài trên vách thủy tinh nhìn một lát, trêu đùa một lát, cũng không đợi được nhân ngư tỉnh lại, không khỏi thất vọng tầm mắt nhìn sang hướng khác. Tiếp đó cô nhìn về phía Lục Lê, mỉm cười nói: “Thầy Bùi, hoan nghênh thầy trở về.”

Khi Bùi Nhan ra ngoài lùng bắt sinh vật quý hiếm, Vivian luôn luôn quản lý phòng thí nghiệm của hắn, đã từng là học sinh thân tín nhất của hắn, Bùi nhan cũng cực kỳ tín nhiệm nàng.

Theo lý thuyết Vivian là nữ nhân hào phóng lại ngay thẳng, nếu như Bùi Nhan sắc mặt không chút biến sắc từ chối cô, quan hệ của hai người không chỉ thuộc về cấp trên với cấp dưới.

Kỳ thực xét cho cùng là bởi vì, Bùi Nhan không chỉ đối với nghiên cứu ôm thái độ cuồng nhiệt, còn là một quái thai yêu thích dị chủng.

Nói cách khác, hắn không thích nữ nhân, cũng không thích nam nhân.

Nếu có yêu thích thì chính là nhân ngư sinh vật thần bí này.

Quả nhiên Lục Lê không hiểu trình độ biến thái loại này.

Lục Lê bên môi nâng lên một nụ cười yếu ớt, đối với Vivian nói rằng: “Khổ cực cho em rồi.”

Vivian nói: “Việc phải làm mà.” Nói xong, tầm mắt cô nhìn về hướng bồn thủy tinh bên trong có nhân ngư, nữ nhân đều thích đồ vật xinh đẹp, cô khen không dứt miệng về nhân ngư, thân thể, còn có vây đuôi mỹ lệ.

Lục Lê lia ánh mắt nhìn sang, nhân ngư từ cơn ngủ mê man chợt tỉnh lại.

Nó chậm rãi mở mắt ra, màu sắc con ngươi như bảo thạch lam tận biển sâu, đen tối lại thâm thúy, hoàn toàn không phải từ trong giấc mộng tỉnh lại mịt mờ mông lung. Sống mũi cao thước bạc, môi đỏ mọng, lúc này mân thành độ cong lạnh lẽo cứng rắn.

Lục Lê biết, cái tên này đang nhìn mình.

Nhân ngư ánh mắt tràn ngập cướp đoạt ở trên người hắn quét một lần, như tia X-Quang, muốn đem Lục Lê từ bên trong nhìn ra đến bên ngoài. Khi Lục Lê nhìn sang, tầm mắt nó từ trên người Lục Lê dời đi, nhìn về phía nữ nhân tóc vàng kích động kia.

Vivian cả kinh kêu lên: “Trời ạ, nó đang nhìn em! Nhìn màu sắc ánh mắt nó kìa, thật mê người!”

Lục Lê nhìn nó.

Hắn phát hiện nhân ngư nhìn về hướng Vivian, trong mắt chợt lóe lên hung tàn cùng thô bạo.

Tuy rằng nhân ngư che giấu rất tốt, nhưng đối với hắn quen thuộc nó rõ như lòng bàn tay mà nói Lục Lê liếc mắt liền nhìn xuyên thấu nó.

Lục Lê trong lòng dâng lên một ý nghĩ khó mà tin nổi.

Trải qua thế giới trước, Lục Lê liền cảm thấy ở những thế giới này bên trong không có gì là “Không thể”.

Nhân ngư nhếch môi cười cợt, hàm răng nó như vỏ sò trắng nõn, thế nhưng Lục Lê biết, thứ vũ khí sắc bén này có thể trực tiếp cắn đứt yết hầu. Môi đỏ mọng vung lên, lộ ra nụ cười mê hoặc lòng người, Lục Lê nhìn thấy trên mặt Vivian xuất hiện biểu hiện hoảng hốt, nhìn nhân ngư trong mắt không có thần thái, chỉ còn lại nét mặt si dại.

Thấy cảnh này Lục Lê sởn cả tóc gáy.

Mặc dù biết thế giới này cho nhân ngư vô số phần mềm hack, Lục Lê vẫn không thể tiếp thu hắn cùng nguyên tác đi ngược lại cách làm.

Lục Lê không nhịn được co rụt về đằng sau một bước, nhân ngư nhìn về phía hắn, ánh mắt như rắn độc nhìn Lục Lê lạnh lẽo vô tình, rồi lại lộ ra mấy phần cân nhắc nên đối xử với con mồi như thế nào?

Chỉ là cái nhìn này, khiến Lục Lê khắp cả người phát lạnh, biết mình khẳng định trốn không thoát lòng bàn tay của nó.

Thế nhưng mẹ nó chứ, Lục Lê căn bản không biết nhân ngư có tình cảm từ khi nào với hắn.

Nó dựa vào cái gì muốn chính mình chịu đựng những tâm tình mặt trái này chứ.

Mới nghĩ đến điểm này, Lục Lê bất chợt tránh né ánh mắt nhân ngư một lần nữa nhìn về phía thủy tinh đối diện hắn.

Lục Lê truy hỏi nó: “Tại sao cậu hận ta? Dựa vào cái gì cậu đối với ta như thế? Ta đến cùng, nợ cậu cái gì?”

Mặc dù Bùi Nhan dẫn dắt đội lùng bắt đem nhân ngư mang về, nhưng Lục Lê không có chân chính làm theo hướng đi nguyên tác. Nhân ngư đối với hắn không có lòng cảm kích Lục Lê có thể lý giải, nhưng sự thù hận này, hầu như muốn đem hắn hòa tan —— Lục Lê không hiểu là từ đâu đến.

Nhân ngư cũng thẳng tắp nhìn Lục Lê, tâm tình trong mắt nó Lục Lê vĩnh viễn xem không hiểu, không bi thương cũng không giống tuyệt vọng, nếu như không nhìn lầm, vậy hẳn là tình cảm mất mát đi.

Chỉ nhìn nhau vài giây, nhưng Lục Lê cảm thấy như trải qua mấy thế kỷ vô tận. Trước mắt hắn hiện lên vẻ mặt nhân ngư thống khổ đến vặn vẹo, trong ống chích chứa máu màu xanh lam, bên tai từng tiếng rên rỉ xưa nay chưa từng gián đoạn.

Lục Lê trơ mắt nhìn nhân ngư bị điện giật run rẩy co giật cả thân thể, hắn muốn đưa tay ra giải cứu nhân ngư thống khổ, nhưng nhìn thấy hai ngón tay của chính mình cầm một ống tiêm, kim tiêm sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Không… Dừng lại…

Lục Lê muốn dừng lại động tác, nhưng cứ như mình bị điều khiển không thể làm được.

Hắn đem kim tiêm đâm vào cánh tay nhân ngư dày đặc dấu vết mũi kim, lấy ra máu tươi gần như sắp cạn kiệt, nếu như là người thường từ lâu đã bất tỉnh nhân sự.

Trải qua một lần lại một lần cực hình nhân ngư không có ngất đi, nó chỉ có thể tỉnh táo hoàn thành mỗi một hạng mục, đối với nó mà nói đều đau đến không thể sống nổi.

Nhân ngư da thịt vốn trắng xám nay càng tồi tệ thêm, trên người nó chảy đầy mồ hôi lạnh, tóc dài như hải tảo thỉnh thoảng nhiễu nước xuống đất. Trong mắt nó không có dáng vẻ thấp kém cầu xin, mà là mất cảm giác đối với cuộc sống.

Lục Lê đồng dạng cũng bị dằn vặt.

Hắn không muốn nhìn, không muốn nghe, không muốn tiếp tục nghĩ đến nữa.

Nhưng không được.

Hắn phải nhìn, phải nghe, nhất định phải tiếp tục. Bởi vì hắn nghiên cứu thí nghiệm này, cũng là người thống trị sinh mệnh nhân ngư.

Lưỡi dao cắt xuống trên lớp vảy mềm mại, sau đó, lưỡi dao sắc bén cắt ra vảy cứng rắn, lượng lớn máu xanh lam tràn ra, nhuộm đầy trên găng tay trắng của hắn.

Không tiêm thuốc mê, vì lẽ đó quá trình sẽ rất thống khổ.

Lục Lê cảm nhận được trên tay đuôi cá nhẹ nhàng lay động, giãy dụa, nhân ngư gân bì lực kiệt âm thanh thở hổn hển, bắp thịt phồng lên, trong mắt che kín tơ máu.

Nó hẳn sẽ rất tuyệt vọng.

Nhưng không, trong mắt nó không nhìn ra cảm giác gì, đen tối không rõ.

Nếu như có cơ hội, nó sẽ đem những nhân loại đáng chết này, dùng hết thủ đoạn tàn nhẫn giết chết từng người một.

Lục Lê cảm nhận được, nhân ngư đối với hắn hận thấu xương.

“Không!”

Từ trong ảo giác thoát ra ngoài Lục Lê ôm lấy đầu, hắn không ngừng lắc đầu, không ngừng phủ nhận, lại giống như điên gõ lên bồn thủy tinh, chất vấn: “Cậu cho ta nhìn những thứ này là có ý gì? Những điều đó là ta làm sao? Đó là trí nhớ của ta ư? Buồn cười! Ta căn bản không nhớ gì hết!”

Nhân ngư bình tĩnh nhìn nam nhân rơi vào điên cuồng, nó nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nhưng không hề nói gì.

Lục Lê dần dần bình tĩnh lại, hắn run cầm cập ngồi xổm xuống, trong miệng tràn ra nỉ non: “Ta chưa từng làm, cậu dựa vào cái gì nói ta từng làm…”

Đột nhiên, đầu hắn bắt đầu đau đớn lên, Lục Lê không chống đỡ nổi ngã trên mặt đất, chật vật ôm đầu phát sinh tiếng rên.

Lục Lê đau đến nỗi hai mắt nhắm nghiền, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đau đớn thấu xương khiến hắn không nhịn được phải rên rỉ lên.

Thời điểm thần trí hắn rối loạn, lại nghe được âm thanh rõ ràng: “Thầy Bùi! Mau tỉnh dậy!”

Lục Lê hoảng hốt mở mắt ra.

Vivian như trút được gánh nặng nói: “Thầy tỉnh rồi, quá tốt rồi! Đột nhiên thầy ngất đi, làm hại em không biết làm thế nào mới tốt.”

Lục Lê giật mình, hỏi cô: “Đây là nơi nào?”

Vivian nói: “Dạ, là phòng nghỉ ngơi.”

Trong phòng thí nghiệm có phòng nghỉ ngơi, cùng phòng thí nghiệm khoảng cách cách biệt một căn phòng riêng.

Lục Lê uể oải nhắm mắt lại, làm bộ không nhìn tới cô ánh mắt nóng bỏng, nói rằng: “Vivian, giờ trễ rồi, em đi nghỉ trước đi.”

Vivian có chút thất vọng cụp mắt xuống, dạ một tiếng, liền xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.

Lục Lê hồi tưởng giấc mộng vừa nãy, hoặc phải nói là ảo giác.

Những ký ức ấy đều quá chân thực.

Thế nhưng, nếu đây là sự thật… Vậy thì thật đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.