Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

Chương 91: Chương 91




Trong lòng biết hỏi hệ thống cũng không có được kết quả gì, Lục Lê phiền muộn không đi lại phòng thí nghiệm nữa, mà trở lại phòng chính mình, tắt đèn sau đó ở trên giường trằn trọc trở mình hồi lâu, cuối cùng không chống đỡ được cơn buồn ngủ mãnh liệt liền ngủ say đi.

Trong giấc mộng Lục Lê cảm thấy hô hấp một trận áp bức, hắn cực lực ngẩng đầu lên, hơi thở ẩm ướt hạ xuống hôn lên bên gáy hắn, thân thể Lục Lê không nhịn được nhẹ nhàng run rẩy. Nụ hôn nhỏ vụn theo cổ áo hắn uốn lượn xuống phía dưới, tiếng xé rách vang lên lanh lảnh, Lục Lê trên người mát lạnh, tiếp đó động tác càng trêu chọc hắn.

Có thứ gì ẩm ướt bá đạo hung hăng chen vào giữa hai chân hắn, dây dưa, áp chế lại hai chân hắn, Lục Lê nỗ lực phản kháng động tác hóa thành hư không.

Lục Lê mờ mịt mở hai mắt ra, mặt hắn đỏ chót, miệng nhẫn nại sắp đến rên rỉ, hướng phía dưới vừa nhìn, liền nhìn thấy nhân ngư tóc đen dài ướt sũng.

Từng giọt nước lạnh lẽo nhỏ xuống trên người Lục Lê, nước thấm ướt lên cả lòng ngực trần của hắn.

Lục Lê đưa tay đẩy nhân ngư trên người ra, nổi giận nói: “Vô liêm sỉ cậu —— thả ta ra!”

Nhân ngư dừng lại động tác hôn lưu lại trên da, ngược lại cùng Lục Lê bốn mắt đối diện, môi mỏng hơi cong lên, sóng âm quái dị truyền tới trong tai Lục Lê.

Nguyên bản Lục Lê nghe không hiểu, nhưng hắn hiện tại không chỉ có thể nghe hiểu, còn có thể suy nghĩ nhân ngư nói như vậy có hàm nghĩa gì.

Tiếng nói nhân ngư ma mị mê hoặc, nó nhẹ giọng nói: “Không bao giờ, là anh, nợ ta. Tất cả mọi thứ, hãy dùng thân thể của anh đến trả lại.”

Lục Lê trong lòng đột nhiên bay lên một tia hoảng sợ, hắn hoảng hốt đưa tay tay đẩy ra nhân ngư, dỡ xuống lớp vải trắng gác lên cánh tay phải lúc này không làm được gì. Lục Lê chậm rãi hiểu được, bất luận hắn chống cự như thế nào, vẫn không có cách nào thay đổi sự thật sắp phát sinh này, tâm tình chỉ cảm thấy ghê tởm khi thú tính sắp sửa phát sinh trên giường.

Lục Lê sức mạnh càng ngày càng nhỏ, cho đến cuối cùng yếu ớt nện đánh nó.

Lục Lê thở hổn hển nhẹ mấy hơi, hắn nâng lên mặt nhân ngư, nói rằng: “Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, ta không biết —— cậu không thể đối với ta như vậy, ta đối với sự việc trước đó không biết gì cả! Vô liêm sỉ! Cậu nhìn ta!”

Hắn có thể cảm nhận được đầu ngón tay mát mẻ, xúc cảm bóng loáng. Hắn vốn tưởng rằng lỗ tai nhân ngư màu bạc sẽ cứng rắn, lại không nghĩ rằng lơ đãng chạm được, cảm giác rất là mềm mại.

Nhân ngư nhìn hắn, không một chút nào né tránh.

Lục Lê nhìn chằm chằm con mắt của nó, thật lòng nói: “Bất luận đã từng xảy ra chuyện gì, cậu trải qua điều chi, những điều đó không phải ta làm! Cậu không thể đem tình cảm đối với hắn áp đặt trên người ta, cậu nghe hiểu chưa?”

Nhân ngư hai con mắt trầm xuống nhìn hắn.

Lục Lê biết hắn đang hoài nghi, tìm tòi nghiên cứu, hay là còn cảm thấy không dám tin tưởng.

Nhưng điều này là sự thật.

Lục Lê không biết tại sao mình vội vã hướng về nhân ngư thẳng thắn nói lên tất cả, thế nhưng trong lòng hắn đúng là cấp thiết muốn cho nó hiểu, hắn không phải vương giả tàn nhẫn ác độc.

Lục Lê cảm thấy, có thứ gì đó từ từ biến chất, lên men.

Bỗng nhiên, nhân ngư buông con ngươi xuống, bờ môi vô vị phiết lên. Tiếp đó nó lại nứt miệng ra, lộ ra nụ cười âm trầm, nói rằng: “Ta tin tưởng anh không phải là Bùi Nhan thật sự.”

Lục Lê lẳng lặng nghe nó nói.

Nhân ngư nói tiếp: “Vì lẽ đó cái con nhỏ trợ thủ kia, anh sẽ không lưu ý tới ả chứ?”

Lục Lê sửng sốt một hồi, mới phản ứng được lời nói của nó là có ý gì. Lục Lê chần chờ nói: “Cậu muốn đối với cô ta làm gì?”

Nhân ngư nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Trả thù.”

Lục Lê hít sâu một hơi, nói rằng: “Cậu cho ta nhìn thấy ảo giác, nhưng tất cả những chuyện này cùng cô ta không có quan hệ!”

Nhân ngư bên môi còn treo nụ cười như có như không, nhìn vẻ mặt của nó, Lục Lê đột nhiên biết một sự thật.

Cái tên này dọc theo đường đi không phản kháng, thậm chí hành vi còn thuận theo đến mức quái dị, rốt cục đã có lời giải thích. Hóa ra nó muốn trở lại phòng thí nghiệm, trả thù Bùi Nhan, trả thù Vivian, trả thù mỗi người đã từng hành hạ nó khốn khổ.

Thừa dịp Lục Lê ngớ người, nhân ngư lần thứ hai cúi đầu, hôn lên môi của hắn.

Lục Lê kịch liệt giãy dụa.

Nhân ngư một tay chạm vào eo mẫn cảm của hắn, Lục Lê lung lay đầu, muốn né tránh nó hôn môi mình.

Lại không nghĩ rằng phần eo bị đâm đau nhói đến mất cảm giác, tựa hồ có chất lỏng lạnh lẽo nào đó, từ trong kim tiêm sắc bén hướng về hắn tiêm vào.

Ý thức được chất tiêm vào chính là cái gì, Lục Lê quát mắng: “Không! Mẹ mày!”

Đó là chất gây tê trong phòng thí nghiệm, cái tên biến thái chết tiệt này dĩ nhiên có được nó, còn dùng ở trên người hắn.

Dược hiệu gây tê phát huy rất nhanh, trong khoảnh khắc Lục Lê toàn thân vô lực, cánh tay nâng lên cũng suy yếu rơi xuống bên người, không có một tia cơ hội phản kháng.

Lục Lê căm tức nhìn nó, nhân ngư nhưng chỉ nhàn nhã, dùng ánh mắt cân nhắc đánh giá nam nhân dưới thân, ánh mắt nóng rực khiến Lục Lê lúng túng không ngớt.

Trong ánh mắt nhân ngư, dưới ánh trăng thân thể nam nhân đặc biệt mê người, khiến nó dâng lên dục vọng chinh phục mạnh mẽ, để nhân loại yếu đuối ở dưới thân nó phát sinh tiếng rên rỉ thống khổ lại vui sướng.

Dương vật dưới thân nhẹ nhàng ma sát lên bắp đùi nam nhân, Lục Lê cảm nhận được dưới lớp vảy nhô ra một vật nóng rực, vật kia chống đỡ dưới người hắn, Lục Lê cảm giác mình đang gặp nguy hiểm.

Lục Lê hãm sâu trên giường lớn mềm mại, tay vô lực nắm lấy dra trải giường. Hắn nhìn nhân ngư, đầu nhẹ nhàng lay động, trong mắt dẫn theo một chút cầu xin.

Lục Lê nói: “Lần này cậu nhẹ chút, ta không muốn bị đau.”

Sau khi Lục Lê nói xong câu đó, nhân ngư ngẩng đầu nhìn hắn, đối đầu cặp mắt nam nhân đào hoa, trong mắt hắn hiện ra nước mắt, lúc này lại không có biểu hiện chống cự cùng căm ghét.

Hoặc phải nói hắn chưa từng căm ghét, nam nhân chống cự chỉ là do nó dùng động tác thô bạo, còn có thái độ không thương tiếc.

Nhân ngư đang rất do dự, động tác dưới tay nó xác thực thả lỏng xuống.

Kịch liệt dây dưa khiến Lục Lê nhăn lại lông mày, lại giống như lần trước, sau khi hôn môi xong, bụng dưới Lục Lê dâng lên một luồng nhiệt, thiêu đốt thần trí tỉnh táo của hắn.

Được nhân ngư ôn nhu đối xử, sau khi trải qua giai đoạn mở rộng, lúc tiến vào không có sưng lên đau đớn, như khoái cảm thấu vào tận xương.

Lục Lê cật lực nhẫn nại thở dốc không cách nào kiềm chế, trên mặt hắn bay lên tình dục thiêu đốt, thân thể căng thẳng sau khi được nhân ngư âu yếm từ từ thả lỏng xuống.

Hắn thỏa hiệp bao phủ chính mình bên trong tình dục.



Lục Lê toàn thân uể oải kêu gào đau đớn, hắn gian nan mở mắt ra, nắng sớm mờ mờ soi sáng lại đây, ở trên người lưu lại một vệt sáng chiếu xuống qua làn da ấm áp.

Hắn nheo mắt nhìn về hướng cửa sổ, vẻ mặt hốt hoảng vài giây, mới bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua phát sinh chuyện gì.

Lục Lê từ trên giường ngồi dậy, đầu mê muội không ổn tí nào, đây là di chứng do sử dụng thuốc. Hắn tựa đầu vào giường hòa hoãn một hồi, mới chậm rãi đứng lên, hướng về phòng thí nghiệm đi đến.

Hắn phải biết tên kia có còn ở trong phòng thí nghiệm hay không.

Lục Lê đẩy cửa tiến vào phòng thí nghiệm, nhìn thấy bên trong khắp nơi bừa bộn, hầu như không tìm ra được chỗ đặt chân. Nhân ngư công khai nằm nhoài trên bàn thí nghiệm kim loại, cánh tay đem dao giải phẫu đi một đường nhẹ nhàng, dao găm sắc bén liền gập lại.

Mà ở đối diện hắn, ngoại trừ bị đập ra một vết nứt, bồn thủy tinh xung quanh hiện ra mạng nhện giống như hoa văn, bên cạnh đặt sinh vật thí nghiệm trong lọ chứa thủy tinh, nữ nhân tóc vàng quỳ trên mặt đất, cực lực gõ lên vách thủy tinh, môi cô mở ra, Lục Lê chỉ có thể nghe được âm tiết mơ hồ.

Trên người cô vẫn chưa cởi ra áo blouse trắng, tóc dài ngổn ngang, trang điểm trên mặt bị nhòe đi, nữ nhân chuyên nghiệp lúc này trở nên vô cùng chật vật.

Lục Lê ánh mắt chạm tới Vivian, ánh mắt nữ nhân như nhìn thấy cứu tinh liền sáng lên, trên tay kích động nổi đầy gân xanh, sức mạnh đánh lên thủy tinh càng tăng lên một bậc.

Lục Lê bước nhanh chạy tới, hắn mở van trong bồn thủy tinh ra, ra sức mở ra nút vặn, ý đồ đem nữ nhân nhốt bên trong giải cứu ra ngoài.

Lục Lê anh hùng cứu mỹ nhân cứu được Vivian còn đang nỗ lực đánh lên thành thủy tinh, ánh mắt cô xanh thẳm trong suốt, trong thời gian này lại chứa đựng đầy sợ hãi.

Cô lướt qua Lục Lê, nhìn về phía sau hắn.

Lục Lê động tác tay dừng lại, hắn còn chưa kịp theo tầm mắt Vivian nhìn về phía sau, trên vai bỗng dưng ghìm xuống, tóc đen dài buông xuống trên người hắn, hơi thở ám muội thổi bên tai hắn.

Lục Lê nỗ lực để chính mình bình tĩnh lại, hỏi: “Sao cậu đem cô ta nhốt lại, muốn đối với cô ta làm gì?”

Nhân ngư dùng tiếng nói trầm thấp đến từ biển sâu nói: “Anh lo lắng cho ả sao?”

Lục Lê nỗ lực hướng về nó giải thích: “Ta không quan tâm đến vấn đề cô ta làm gì, cậu làm như thế, là không đúng.”

Nhân ngư thật giống như nghe không hiểu, hoặc là nó nghe hiểu, nhưng làm bộ không nghe thấy, nó dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn vành tai nam nhân, mãi đến tận nổi lên màu hồng nhạt đáng yêu thì mới thôi.

Lục Lê lúng túng tránh né Vivian quái đản nhìn hai người bọn họ động tác thân mật, tối hôm qua yêu thương mạnh mẽ thân thể lại một lần nữa phản ứng. Lục Lê mặt đỏ lên, tay nhân ngư gác bên hông hắn, nâng đỡ hắn vì đi đứng bất tiện mà cả người nhũn ra không đứng thẳng được.

Lục Lê buông xuống con ngươi, thở dốc từng hơi lấy cùi chỏ đẩy nhân ngư ra, trên eo không còn chống đỡ, hắn lảo đảo xoay người, phẫn nộ giơ cánh tay lên, cho nhân ngư một cú tát.

Nhân ngư gương mặt mỹ lệ lập tức hiện lên dấu bàn tay hồng ngân, nhưng nó không để ý chút nào liếm khóe môi, duỗi ra cánh tay mạnh mẽ, đem Lục Lê nhấc lên, để phía sau lưng hắn kề sát trên vách thủy tinh lạnh lẽo.

Lục Lê hai chân bị nhấc bổng, hắn chỉ có thể dùng hai chân cuốn lấy đuôi nhân ngư bóng loáng, mới có thể duy trì cân bằng.

Vừa nghĩ tới Vivian đem tất cả thu hết vào trong đáy mắt, Lục Lê trong lòng trở nên càng thêm khó xử cùng phẫn nộ, hắn nện đánh lên vai nhân ngư, lớn tiếng nói: “Cậu điên rồi?! Thả ta xuống! Súc sinh chết tiệt!”

Nhân ngư mắt sắc sâu thẳm, nó nhìn con mồi gần trong gang tấc, môi tàn nhẫn nâng lên, “Ta muốn ở trước mặt ả,” Nó dừng một chút, cho Lục Lê thời gian phản ứng, “Giữ lấy anh.”

(Hết chương 91)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.