Khoái Xuyên Chi Vai Ác Bệnh Kiều, Cường Thế Sủng!

Chương 25: Chương 25: Giáo thảo bệnh kiều chỉ sủng ta!(25)




- -------

Biết mình đã phản ứng quá mức, Lâm Thanh sờ sờ chóp mũi có chút xấu hổ.

Trên thực tế, hắn cũng không đáng trách như vậy.

Tư Minh thực sự là...

Cậu không biết liệu đêm nay có thể...

Thôi đi, vẫn chỉ là một giấc mơ!

Cảm thấy trong đầu mình lại loé lên vài hình ảnh, mặt cậu đỏ bừng nhịp tim đập có chút loạn xạ, Lâm Thanh vội vàng kêu mình dừng lại.

“khụ khụ.”

Cậu khẽ ho khan hai tiếng, sự ngượng ngùng giảm bớt đi chút, Lâm Thanh nói: “Tôi đến quán Nhất Phẩm trước đây. Trương ca, ở lại đây đi cùng Lưu gia gia đi, đợi thêm lát nữa tới Nhất Phẩm tìm tôi.”

Nói xong, Lâm Thanh hướng Lưu An gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Lưu An nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của Lâm Thanh, trong lòng khẽ động.

Lâm thiếu gia thật sự tốt bụng, thiện lương mà ngây thơ, cư nhiên lưu lại vệ sĩ để chiếu cố mình?

Thật ngọt ngào.

Mãi cho đến khi bóng dáng Lâm Thanh khuất ở đầu ngõ, Lưu An mới nhìn lại.

Người này thực sự đối với anh rất hợp khẩu vị.

Kỳ thật Lưu An hoàn toàn hiểu lầm Lâm Thanh, sở dĩ Lâm Thanh rời đi và lưu lại Tiểu Trương ở đó là bởi để nam nữ chủ không thể ở một mình, miễn không sinh ra những con thiêu thân khác.

Lưu An lấy điện thoại di động ra, gọi cho những thuộc hạ trung thành nhất của mình nhờ họ đến đón.

Cuối cùng khi Lưu An gọi xong, Tô Bạch Nhi cảm thấy cô không thể buông tha cơ hội này, thận trọng cúi người, lộ ra vẻ mặt đáng thương “Lưu tiên sinh...”

Lưu An nhìn cô, một khuôn mặt thuần khiết được thu vào mắt anh.

Cô gái này lớn lên thật không tồi.

Chỉ là......

Hình ảnh khuôn mặt ửng hồng của Lâm Thanh xẹt qua trong óc Lưu An, một màn thẹn thùng động lòng người.

Có Lâm Thanh trước mặt ngọc bội, những thứ khác đều là đờ đẫn, vô vị.

Nhất là khi người phụ nữ này muốn lợi dụng thương thế để trèo lên người anh, trong lòng Lưu An cảm thấy chán ghét.

“Cút!” Lưu An lạnh lùng nói, thấy thuộc hạ của mình cuối cùng cũng tới, anh mở lời cảm ơn Tiểu Trương, nhờ hắn truyền đạt lại cho Lâm Thanh, nhờ thuộc hạ đơ lên xe.

Sau khi lên xe, Lưu An phân phó xong việc xử lý kẻ phản bội, anh nói với thuộc hạ: “Thu thập thông tin về Lâm Thanh, Lâm thiếu gia. Bất kể sở thích hay kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn, phải xong hết trong vòng hai ngày. “

“Rõ.” Thuộc hạ cung kính đáp.

Trên mặt Lưu An hiện lên một nụ cười rằng anh ta quyết tâm giành lấy, ở thành phố A, chỉ cần anh muốn thứ Lưu An muốn, thì bất kể là ai cũng đừng mong mà dành lấy được, kể cả thiếu gia nhà họ Lâm!

...

Sau khi Lưu An và Tiểu Trương đều rời đi, Tống Thanh Thanh cuối cùng cũng chạy tới hẻm ngõ.

“Thanh Thanh, tại sao cậu lại đến muốn như thế!?” Tô Bạch Nhi một đêm khí huyết nhịn nhịn được oán trách.

“A, Bạch Nhi, đừng nóng giận...” Tống Thanh Thanh vội vàng nở nụ cười, nói vài câu lấy lòng Tô Bạch Nhi: “Cha mẹ tớ đêm nay ở nhà, cửa biệt thự bị khóa rồi. Nên tớ phải trèo ra ngoài bằng cửa sổ... “

Sự ghen tị lóe lên trong mắt Tô Bạch Nhi khi cô nghe thấy hai từ “biệt thự“. Tống Thanh Thanh là con gái nhà họ Tống, Tống gia tuy không giàu bằng Lâm gia nhưng cũng rất không tệ.

Nghĩ đến Tống gia, Tô Mạt lại nghĩ đến vị hôn phu của Tống Thanh Thanh là Trình Gia Trình Xa (?-?).

“ Thanh Thanh, Trình Xa có phải là bạn tốt của Lâm Thành anh trai của Lâm Thanh không?” Tô Bạch Nhi vừa nghĩ đến điều gì, đã gấp gáp nóng lòng hỏi.

“Đúng vậy, hai người là bạn thân với nhau.”

Nghe được Tống Thanh Thanh nói vây, ánh mắt Tô Bạch Nhi lóe lên vẻ sắc bén.

Lâm Thanh, nếu đêm nay mày dám như thế mà nhục nhã tao, tao liền sẽ đi dụ dỗ Lâm Trừng đại ca của mày!

Chờ cho đến khi tao trở thành chị dâu của mày, không biết tới lúc đó vẻ mặt của mày sẽ như thế nào còn tự đắc!

Cũng đến lúc đó, tao muốn mày quỳ xuống bồi tội cho tao, bằng không thì chờ bị đuổi khỏi nhà đi.

Tuy nhiên, quyến rũ Lâm Trừng một mình cũng không đủ bảo hiểm.

Nghĩ đến đêm nay ở cùng Lưu An thất bại, Tô Bạch Nhi cảm thấy cần phải tăng thêm tiền bảo hiểm.

“Thanh Thanh, cậu đã nói, tôi là bạn tốt nhất của cậu. Bất kể tôi muốn gì, cậu đều sẽ đưa cho tôi, đúng không?” Tô Mạt nhẹ giọng hỏi.

“Đúng vậy.” Tống Thanh Thanh khẳng định.

“Cậu thật tốt!” Tô Bạch Nhi đột nhiên ôm lấy Tống Thanh Thanh.

Cái gì điều nhường cho tôi, vậy thì cậu cũng nhường luôn vị hôn phu Trình Xa của cậu, cho tôi... được không. ( ủa...chụy?)

Thanh Thanh, tôi làm điều này cũng chỉ muốn tốt cho cậu mà thôi.

Trình Xa là một tay ăn chơi trác táng, Thanh Thanh, gã đúng là đồ nam nhân như vậy, cậu không thể nào mà dắt tâm được Trình Xa, vậy không bằng nhường lại anh ấy cho tôi đi.

- -----

Ulatr...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.