- -------
Sau khi uống xong hai bát canh nóng ở “Nhất Phẩm”, Lâm Thanh yêu cầu Tiểu Trương đưa về nhà.
Trong xe, Lâm Thanh hỏi tình hình sau khi cậu rời đi, mới biết được Lưu An cư nhiên hướng Tô Bạch Nhi kêu “cút”, hơn hết, hai người hoàn toàn không hề diễn trò, cậu không khỏi thở dài một hơi, không uổng công tối nay cậu nhập vai lâu rồi.
Nữ chủ Tô Bạch Nhi được một nam chính và ba nam phụ sau lưng hỗ trợ.
Bây giờ nam chính Lưu An và nhân phụ Trần Khải đã được giải quyết, chỉ còn lại hai nam phụ nữa, lẽ ra cậu đã phải rất cao hứng, nhưng niềm cao hứng không được dài lâu khi cậu nghĩ đến Tư Minh.
Tư Minh thật sự đã đến thế giới này, hay là hắn ta chưa hề đến đây?
Liệu rằng... Tư Minh bây giờ.. đang ở nhà chờ cậu?
Hai người trở về nhà, Lâm Thanh lươn theo cánh cửa mở ra, nhìn biệt thự đèn đuốc sáng trưng, có chút do dự.
“Có chuyện gì vậy?” Tiểu Trương nghi hoặc hỏi.
“Không có gì.” Lâm Thanh lắc đầu, nhìn xung quanh rồi bước vào biệt thự.
Tiểu Trương và quản gia ở tầng một của biệt thự, và tầng ba của biệt thự là nơi ở của cậu.
Hai người cùng nhau đi tới đầu cầu thang, mắt thấy bọn họ sắp phải chia tay, Lâm Thanh liền gọi Tiểu Trương lại.
“Trương ca, đợi đã...”
“Thiếu gia, có chuyện gì sao?” Tiểu Trương khó hiểu hỏi. Anh luôn cho rằng đêm nay cậu chủ nhỏ thật kỳ lạ.
“Không có chuyện gì, Trương ca, anh nghỉ ngơi đi.” Lâm Thanh suy nghĩ một chút, chung quy vẫn không thể kêu Tiểu Trương vào giúp được.
Vì nó thực sự vô ích.
Mặc dù Tiểu Trương là một lính đánh thuê cừ khôi được Lâm phụ thuê với giá cao.
Nhưng với dị năng tinh thần của Tư Minh, chỉ sợ một cái liếc mắt của hắn, Tiểu Trương sẽ chết.
Vì vậy, cậu không muốn làm hại người vô tội.
“ Được rồi, thiếu gia, cậu nghỉ ngơi sớm chút đi. Tuy nhiên thiếu gia, việc tối nay cậu cứu giúp Lưu An tôi sợ rằng đây không phải là chuyện nhỏ, bởi nên tôi sẽ báo cáo với Lâm lão gia.” Tiểu Trương nói.
“Báo cáo, cứ tự nhiên.” Lâm Thanh không quan tâm nhiều đến vấn đề này, vẫy tay với Tiểu Trương, nặng nề đi lên lầu.
Tiểu Trương lại rất khó hiểu nhìn cậu, sao lại cảm thấy bộ dáng thiếu gia quay lưng bước đi có chút giống hệt cái loại “gió lạnh nước lạnh, kẻ mạnh một đi không trở lại”?
Tiểu Trương lập tức cười ngây ra, anh nghĩ nhiều rồi đúng không? Không phải chỉ lên lầu ngủ thôi à, còn có thể xảy ra chuyện gì sao?
Tiểu Trương không nghĩ ngợi nhiều nữa, mà coi như đây chỉ là cơn động kinh thỉnh thoảng lại tái phát của thiếu gia.
Lâm Thanh với vẻ mặt nghiêm trọng lên lầu, trở về phòng của mình, đột nhiên hô to: “Tư Minh, tôi biết anh ở đây, mau đi ra!”
[ Ký chủ, cậu làm gì vậy? Tư Minh hoàn toàn không có ở đó. ] Hệ thống 333 nghi hoặc hỏi.
“Không, hắn ở đây, ta cảm nhận được hơi thở của hắn.” Lâm Thanh nghiêm mặt nói. Nhưng trong lòng thầm nghĩ, cậu chỉ nói chơi thôi, có phải cún đâu mà đánh hơi được. Lâm Thanh muốn đánh lạc hướng để xem xét Tư Minh có ở đây không.
[ Thật? ] Hệ thống 333 do dự một hồi, kiểm tra đi kiểm tra lại, phát hiện trong phòng không có ai ngoại trừ Lâm Thanh.
Đặc biệt là thời gian trôi qua từng chút một.
Ba phút, năm phút, mười phút... Tuy nhiên, vẫn chưa có gì xảy ra, Tư Minh... đang ở đâu?
[Ký chủ, cậu lại chơi gì vậy? ] Hệ thống 333 không thể không hỏi.
Lâm Thanh không trả lời, câụ đảo mắt kiểm tra phòng từ trong ra ngoài, sau đó liền vỗ ngực thở ra, “ Thật tốt! Tư Minh không có ở đây, không cần phải đề phòng nữa, ta đi tắm đây.“. “
[...] Hệ thống 333 không nói nên lời.
Khi Lâm Thanh vào phòng tắm, hệ thống 333 phát hiện cậu lại bắt đầu giở trò.
Chỉ cởi quần áo vẫn là chỉ cởi quần áo, nhưng Lâm Thanh lại cố tình cởi chậm đến nỗi khiến người ta phải quạo điên, đặc biệt là từng động tác lại có sức cám dỗ không nói nên lời.
[ Ký chủ, cậu giở trò khỉ gió gì quài vậy? ] Hệ thống 333 tức giận kêu.
“ Thống ca, ngươi đừng có mà nhìn lén!” Lâm Thanh trong lòng xấu hổ nói.
[Nhìn cái gì mà nhìn? Cậu chẳng phải biết rõ mà, cứ đến mấy lúc như này trước mắt ta toàn là *mosaic còn gì. ] Hệ thống 333 tức đến nỗi hít thở không thông.
* Ảnh nhoè(?-?)
“Uh, tôi quên mất.” Lâm Thanh lúng túng sờ sờ chóp mũi, sau đó thận trọng nói, “ Thống ca, ta đang muốn dụ Tư Minh lộ mặt, ta...”
Lâm Thanh còn chưa kịp nói xong, liền phát hiện kết nối của mình với hệ thống đã bị cắt đứt.
“A.” một tiếng cười khẽ vang lên, Lâm Thanh liền nghe được một đạo thanh âm dịu dàng quen thuộc “ Mỹ nhân cởi đồ, A Thanh, em đang muốn câu dẫn tôi sao?”
Cậu không phải, cậu không có, anh đừng có nói bừa!
Nội tâm cậu vang lên ba tràng phủ nhận, nhưng Lâm Thanh lập tức cúi đầu nhìn xuống chiếc quần đang lỏng lẻo trên mình, một đoạn vòng eo trắng nõn hiện ra, không tiếng động mà quyến rũ người ta.
Lâm Thanh khóc không ra nước mắt, cậu cảm thấy được chính mình đang tự tìm đường chết!
- --------
..,