Cô uống say, gục đầu lên bàn. Gọi mấy tiếng mà không thấy cô trả lời,
Trọng Tuyên mới yên tâm bước đến bàn bên cạnh, nói với Hải Ninh rằng anh có việc bận, nhờ cậu ta đưa Ngọc về. Hải Ninh đương nhiên không phải
tên ngốc, chuyện này rõ ràng không bình thường chút nào.
-Rốt cuộc thì anh đang làm gì vậy?
-Tôi đang bận, không rảnh nói chuyện với cậu!
-Anh không nói rõ thì đừng hòng đi đâu hết!
Trọng Tuyên gạt tay Hải Ninh ra, lạnh lùng nói:
-Cậu biết vì sao tôi phải đi mà, đúng không? Chăm sóc tốt cho cô ấy!
Hải Ninh sững người, anh ta nói như vậy nghĩa là sao chứ? Anh không hiểu gì hết.
Anh chưa kịp định thần lại, Trọng Tuyên đã biến mất ở cửa sau.
Hải Ninh đành quay lại, cúi người xuống lay Ngọc dậy. Cô vẫn đang ngủ ngon lành, khóe môi còn vương nụ cười.
Thôi thì gọi taxi đưa cô về vậy. Vừa quay lại bàn lấy áo khoác, anh liền trông thấy hai tên du côn nghênh ngang đi vào. Bọn chúng dừng trước bàn của Ngọc, đập mạnh vào bàn. Ngọc giật mình ngẩng đầu lên, ngơ ngác
không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Một tên tóc đỏ ngồi xuống đối diện cô, càn rỡ nói:
-Cô em, sao ngồi đây một mình vậy? A, đang uống rượu sao? Để bọn anh uống cùng cho vui nhé!
Và hắn tự rót cho mình một li, thản nhiên uống rồi đặt mạnh li xuống
bàn. Ngọc mơ hồ nhìn quanh, không thấy sư huynh cô ở đâu cả, cảm thấy vô cùng lo lắng.
Tên đầu trọc còn lại nắm lấy tay cô, kéo cô đứng dậy.
-Em không thích uống à? Hay là mình đến chỗ khác vui hơn nhé! Nào đi với bọn anh!
Cô hoảng sợ đẩy hắn ra rồi la lên:
-Sư huynh, anh đâu rồi? Sư huynh!
Hải Ninh đứng một bên giống như người tàng hình, trong mắt cô lúc nào
cũng chỉ có sư huynh. Hắn đã bỏ rơi cô ở đây vậy mà cô còn ngu ngốc gọi
tên hắn.
Anh càng nhìn càng thấy mấy tên này ngứa mắt, liền cho mỗi thằng một
đấm. Tên tóc đỏ tức giận vung tay lên liền bị anh nắm lấy, bẻ ra sau
lưng rồi đẩy hắn sang một bên. Tên đầu trọc chạy đến thì bị anh đá vào
mặt, gãy hai cái răng. Tên tóc đỏ lồm cồm bò dậy đỡ lấy tên đầu trọc
chạy ra ngoài. Hải Ninh thật không hiểu nổi, trình độ như bọn chúng mà
cũng đòi làm xã hội đen sao?
Hai tên côn đồ dắt nhau chạy đi, tên tóc đỏ bực mình chửi thề một tiếng:
-Mẹ kiếp! Hôm nay là cái ngày chó má nào mà xui xẻo quá vậy! Số tiền mà
lúc nãy thằng nhóc kia đưa chỉ đủ để cho mày đi trồng lại răng thôi! Mẹ
nó!
Ngọc giơ hai tay lên dụi mắt, sư huynh nói đi một lúc sẽ quay lại nhưng
rồi chẳng thấy đâu. Lúc nãy, hình như cô mơ thấy có mấy tên côn đồ đến
đòi nợ cô, nhưng mà cô đâu có vay tiền tụi nó đâu nhỉ? Lại nhìn người
con trai trước mặt, sư huynh quay lại rồi! Cô vui vẻ nói một câu khiến
người ta cũng vui không kém:
-Sư huynh, anh đẹp trai như vậy từ bao giờ?
Hải Ninh không nói gì, anh dìu cô đi ra ngoài đợi taxi. Chẳng hiểu tên
sư huynh thối của cô moi đâu ra cái quán rượu trong cái hẻm chết tiệt
này, chẳng có cái taxi nào đi qua đây cả. Anh cũng không yên tâm để cô
đi xe ôm về, đành dìu cô ra đường lớn, ở đó dễ bắt xe hơn.
Đường phố rộn ràng tấp nập, chẳng có chiếc xe nào dừng lại. Một lúc sau
cuối cùng cũng có một chiếc, nhưng tài xế thấy cô say xỉn như vậy liền
lái xe đi luôn.
Cô đứng không vững, phải dựa vào người anh để anh dìu đi. Hải Ninh thầm
nguyền rủa tên sư huynh thối của cô cả ngàn lần, đã biết là cô không
uống được rượu mà còn rót rượu cho cô. Hắn ta có ý đồ xấu nên mới chuốc
rượu cho cô đúng không? Lúc đó lẽ ra anh phải đấm cho hắn một cái.
Cái gì mà yêu thương, chăm sóc, bảo vệ em,…cuối cùng cũng chỉ là một thằng vô lại vô trách nhiệm!