Khói Bếp Ven Hồ

Chương 21: Chương 21: Chương 21.




Mùng một mở cửa sớm, mùng hai về thăm nhà, mùng ba chẳng qua là trùng hợp, mùng bốn bỗng tạm ngừng no bụng. Mãi cho đến mùng năm, Thương gia nghênh xong thần tài, mới bắt đầu khai trương làm ăn.

Trong một tiệm bán son phấn trấn Tây Hà, bà chủ kia đã bị người khách này giày vò đến hoàn toàn không duy trì nổi khuôn mặt tươi cười, “Tiểu thư, rốt cuộc ngươi muốn màu gì? Tất cả màu sắc son phấn của ta đã đều ở chỗ này.”

Trên cả mu bàn tay trái Mai Sóc thoa đầy các loại phấn, “Đừng tươi đẹp quá.”

“Cho nên, ta đây cũng lấy ra màu nhạt.” Bà chủ kia mở ra mấy hộp phấn, “Cái này là màu đỏ tía, với màu đàn hương này, đều thuộc về tương đối tối.”

“Quá chán chường rồi.”

“Nếu không ngươi hãy thử xem màu vàng? Gần đây màu vàng phớt đỏ cũng bán được rất nhiều.”

Mai Sóc lắc đầu liên tục, thân thể bà chủ kia khom xuống, “Tiểu thư à, ngươi đã mè nheo nửa giờ, chỗ này của ta thật sự là không tìm được màu sắc ngươi muốn.”

Trong cửa hàng, màn cửa trước mặt đột nhiên bị vén lên, một người làm đi ra, trong tay đang cầm một chiếc hộp gỗ, phía trên bày chừng mười hộp phấn thật ngay ngắn, “Bà chủ, một nhóm điều chỉnh đẹp lắm.”

“Để nơi này đi.”

Mai Sóc đột nhiên xông về phía bà chủ kia nói: “Ta tự đi điều có được hay không?”

Nàng đi theo người làm kia vào hậu viện, trong xưởng nho nhỏ, trên đài dài bày đầy chất lỏng các loại hoa và loại hạt mài thành phấn, còn có phấn hạt dẻ mịn và bột tan cơ bản nhất, người làm kia dẫn theo nàng ngồi xuống, “Tiểu thư, đại khái là ngươi muốn màu sắc nào?”

“Ta cũng không biết.” Mai Sóc thở dài, “Ta chỉ là không thấy thích.”

“Vậy thì ngươi muốn cho hắn thoa lên nơi nào?”

“Điều này cũng có khác nhau?”

“Dĩ nhiên.”

“Lông mày.”

Người làm kia trầm ngâm một chút, “Lông mày? Vậy ngươi muốn không phải là phấn, ngươi là muốn nhuộm vẽ ở lông mày hắn, là muốn vẽ đúng chứ?”

Mai Sóc gật đầu, người làm kia tiếp tục nói, “Thật ra thì lông mày, hoa lửa (hóa vàng dán) sẽ thích hợp hơn.” Nàng ta đứng lên, đi tới một ô trên giá gỗ bên cạnh, lấy xuống một cái hộp nhỏ.

“Chẳng qua nếu muốn điều thật, cũng được, nhưng phải nhiều dùng chút bạch chi (mỡ trắng), nếu là phấn bình thường, ngươi cũng vẽ không lên nổi, sẽ tan ra ngay.”

Mai Sóc cúi đầu nhìn bên trong hộp, “Những thứ này chính là hoa điền?”

“Ừ.”

Mai Sóc đưa tay cầm lên một cái xanh biếc nho nhỏ, giống như là lông chim, chạm khắc mang theo cảm giác mơ hồ, nhìn qua thì không tệ. Có điều, nàng tưởng tượng lông mày Lâm Xước dán lên tươi đẹp như vậy . . . Lắc đầu liên tục, không được không được.

Chọn nửa ngày, chọn trúng hình dáng một đóa hoa sen nho nhỏ, một cái mặt quạt, còn có mấy mảnh tròn đơn giản lớn nhỏ không đều.

“Vậy thì lấy cái gì dán lên đây?”

Người làm kia đưa cho nàng một hộp sứ nhỏ hơn nhiều so với hộp phấn, “Đây là a giao (keo), quẹt lên một chút xíu, miệng hà hơi thở ra làm nóng, liền hòa tan, đè ở sau lưng rồi dán lên. Về phần lúc lấy xuống, dễ dàng hơn, tắm nước nóng một chút là được.”

“Đa tạ. Chẳng qua ta vẫn suy nghĩ muốn điều.”

“Vậy ta giúp ngươi, ngươi nghĩ xem muốn màu sắc gì.”

***

Nến đỏ đã mua xong, rượu và hoa quả khô đều có sẵn, giá y đi tìm Phong đại thúc chuyên môn khâu vá sửa đồ cho người ta ở thôn trên kia làm, có lẽ ngày mai sẽ có thể xong rồi.

Lục đạo sính, đạo thứ nhất trao cho nhà mẹ chàng trai, đồng thời đặt thư mời, đạo thứ hai trao cho nhà cha chàng trai, đạo thứ ba trao cho dì thím bác chồng, đạo thứ tư trao cho thân quyến lớn tuổi hơn, đệ ngũ đạo vẫn như cũ là trao cho nhà mẹ chàng trai. Có điều là một đạo chính thức nhất trong lục đạo, nhiều đồ nhất, đồng thời trao Lễ Thư, đạo thứ sáu còn lại là lễ ra mắt cho chàng trai, tiếp theo nên trao nghênh thư định ra ngày thành thân.

Nhưng mà đây chỉ là quy củ mới bắt đầu, thông thường gia đình cửa nhỏ cũng không còn nhiều thân thích như vậy, dần dần, thật ra thì lục đạo sính đã biến thành ba đạo sính, lúc trao thư mời một đạo, trao Lễ Thư một đạo, cuối cùng lễ ra mắt và nghênh thư cho chàng trai lại một đạo.

Một đạo sính phức tạp nhất cũng từ đạo thứ năm biến thành đạo thứ nhất, đạo thứ nhất này, đối với người phụ nữ muốn cưới danh môn khuê tú mà nói, có đủ nở mày nở mặt hay không, trực tiếp liên quan sính thư có sẽ được tiếp nhận hay không.

Chỉ là cái này cũng không có quan hệ với nàng, trong ngực Mai Sóc giấu lại hộp phấn lông mày kia, trong lòng không ngừng suy nghĩ, sính thư không có người nào có thể trao, Lễ Thư không người nào có thể nhận, nghênh thư không người nào có thể đưa. Nàng vốn không quan tâm những thứ này, nhưng nếu ba thư sáu sính không kết thúc được, không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào.

Sắc trời đã tối, tuyết đọng dưới ánh trăng phản xạ ánh sáng bạc nhàn nhạt, nàng đi ở trong tuyết, trên đất tuyết đọng bị giẫm đầy phát ra tiếng xào xạc, ngước mắt nhìn nhà bên cạnh trong cửa sổ lộ ra ánh nến màu quất ấm áp, trong lúc bất chợt nàng cảm thấy nóng lòng trở về nhà.

***

Đẩy cửa ra, Lâm Xước đang đứng ở trước giường, trang@d#d#l#q#d@bubble giống như là đang nhét thứ gì vào phía dưới gối đầu, nghe được tiếng động đột nhiên xoay người lại, “Ngươi...ngươi trở lại.”

Mai Sóc nhếch nhếch khóe môi, đi tới trước người hắn, “Ta đột nhiên nhớ tới, tiền lì xì áp tuổi kia của ngươi đã đè rất nhiều ngày, cũng nên lấy ra rồi.”

Giấy đỏ bao lại, thật ra thì chỉ có mấy văn tiền, Mai Sóc ngồi ở trên giường, lấy tay muốn kéo gối đầu lên.

“Không muốn.” Hắn đột nhiên vội vàng nhào tới một tay đè lại gối đầu, thân thể nửa ngã ở trên giường, trên mặt đỏ bừng bừng, cũng không dám nhìn nàng.

Mai Sóc càng thêm khó hiểu, càng muốn biết rốt cuộc là phía dưới gối đầu này cất giấu cái gì.

“Vậy chính ngươi lấy ra.” Nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, bộ dạng giống như là muốn tránh ra. Lâm Xước không nghi ngờ có lừa gạt, buông lỏng tay đặt ở trên gối đầu. Ngay trong nháy mắt hai tay hắn rời khỏi gối, Mai Sóc đã chặn ngang mở ra, xách gối đầu lên.

Khăn đỏ thêu uyên ương, Mai Sóc nhẹ nhàng cầm lên, khóe miệng vẽ ra nụ cười thật sâu, một tay mơn trớn, “Tiểu Xước Nhi, ngươi thật là đủ thiên vị.” Nàng lại nắm gối đầu nhỏ bên giường kia đặt dựa vào tường, phía trên thêu trúc xanh, chính là cái đầu tiên hắn thêu.

“Lần này đường may lại chỉnh tề hơn nhiều.”

Sớm thêu khăn đỏ còn giấu ở phía dưới gối đầu như vậy, kết quả lại bị nàng phát hiện, hắn giống như là làm việc gì sai bị bắt cái bao, cúi đầu, ấp úng nhẹ giọng nói, “Thêu nhiều hơn, thì chỉnh tề.”

Nàng đặt khăn đỏ lại dưới cái gối đè xong, ôm eo ếch hắn, “Ta nghĩ, ta đều trao ba thư tới trong nhà Vu An nhé, lại từ nhà nàng ấy cưới ngươi tới đây.”

“Chúng ta là cách không xa, đến lúc đó sáng sớm ta có thể đưa ngươi đi, giữa trưa lại đón ngươi trở về rồi.” Như vậy, qua một hồi ở trong thôn xóm, tất cả mọi người sẽ biết, hắn là chính quân mà nàng chính đáng hợp tình cưới về.

Mai Sóc một tay ôm đầu hắn càng chôn càng rơi xuống vào trong ngực, “Ngươi cứ nói xem?”

Hắn dựa vào trên vạt áo nàng, Mai Sóc cúi đầu, thấy đầu đen nhánh này đi xuống thấp lại thấp, khẽ cười buông hắn ra, “Vậy thì tốt, ta thật đói, cơm tối đâu?”

***

Hai ngày sau, là một ngày trời trong, ánh nắng khi có khi không, cũng không biết tuyết có phải sắp ngừng thật vậy hay không, Lâm Xước đứng ở trước mặt chuồng gà, thân thể nửa ngồi. Mùa đông, bản thân bọn nó không tìm được cái gì ăn, mỗi ngày đều phải cho ăn thêm một lần.

“Lâm công tử.” Sau lưng truyền đến từ một giọng nữ thật thấp, thân thể hắn run lên, thiếu chút nữa hạt bắp khô trong tay cho gà ăn đều rải ra.

Mẹ luôn gọi hắn là lão nhị, cha gọi hắn là Xước Nhi, Mai Sóc gọi hắn là Tiểu Xước Nhi, người trong thôn không phải gọi hắn là lão Nhị Lâm gia, chính là trực tiếp gọi Lâm Xước, lần đầu tiên, có người gọi hắn với vẻ nho nhã như vậy.

“Ngươi... Ngươi tìm A Sóc sao?”

Mai Sóc còn ỳ ở trên giường, ngày hôm qua vì chuẩn bị thành thân bận bịu đến rất khuya, có lẽ là nàng mệt mỏi. Hắn để lại điểm tâm ở trên bàn, cũng không biết trước khi nguội thì nàng có thể thức dậy hay không.

“Ta nghe nói các ngươi sắp thành thân rồi hả?” Tề Minh đứng ở sau lưng hắn, nhìn động tác hắn rải hạt bắp. Mai Tam thiếu này, d!^Nd+n(#Q%*d@n thật đúng là dám tự quyết định cưới chính quân như vậy, xem ra phân lượng chàng trai này trong lòng nàng rất nặng.

Lâm Xước duỗi ra một tay gãi gãi lỗ tai, gật đầu một cái, rãi xong hạt bắp trong tay, hắn quay người lại, “Ấy, ngươi muốn vào nhà không? A Sóc có thể còn chưa dậy.”

“Không cần... không cần, ta chỉ là tới chúc mừng các ngươi.” Có thể, muốn cầu xin điêu khắc, nàng nên xuống tay từ trên người hắn.

Tề Minh đi không bao lâu, Lâm Xước đi tới trước nhà, vừa lúc cửa bị đẩy ra, Mai Sóc ngáp, “Nói chuyện với người nào đấy?”

“Thím Tề.” Hắn đi tới trước người của nàng, Mai Sóc híp mắt, cúi đầu gác cằm lên trên vai hắn, dáng vẻ uể oải.

“Sao ngươi không ngủ thêm một lúc?”

“Đói bụng.” Thật ra thì, nếu không phải là nghe được ngoài phòng truyền đến tiếng hắn và người ta nói chuyện, nàng cũng sẽ không dậy.

“À, điểm tâm đã sắp nguội rồi.” Hắn chạy thật nhanh vào trong nhà, cằm Mai Sóc không có sức, hắn đột nhiên lấy vai ra, thân thể nàng loạng choạng về phía trước một chút, một tay vịn khung cửa, thẳng người lên lắc đầu khẽ cười nhìn hắn đi thử nhiệt độ trong chén cháo nhỏ.

Tương lên men nổi lên, dùng để xào đậu nành, lại thêm một chút xíu thịt thái hạt lựu, hương mặn đậm đà, kèm với cháo thì không có gì thích hợp hơn, Mai Sóc uống xong một ngụm cuối cùng, “Canh giờ cũng xấp xỉ rồi, ta đưa ngươi đi qua.”

***

Trà lài, bánh đoàn viên, hoa quả khô dùng vỏ đậu phộng và quả nhãn, ba thư cùng trao, có lẽ cũng rất ít thấy rồi. Gia súc tiết kiệm, vải vóc tiết kiệm, đồ trang sức tiết kiệm, tiền sính cũng cùng tiết kiệm, Mai Sóc nhìn vệt màu đỏ cực kỳ chói mắt cách đó không xa trong tuyết, nhớ lại trước kia mình đã từng thấy sính lễ, từ gạo và mì, trà lài đến hải vị tam sinh (hải sản, ba loại heo, bò, dê), quả lạnh màu đường càng thêm tràn đầy mấy hộp Bát Bảo lớn, bánh hỉ trên gánh, vải vóc tơ lụa thành đống, càng không cần phải nói hương pháo, vòng vàng, viên châu ngọc bích.

Thật ra thì nàng biết hắn sẽ không để ý những thứ này, có điều trong lòng cũng sẽ muốn cho hắn tốt nhất, bởi vì, hắn đáng giá.

Trước cửa nhà Vu An quấn lên lụa đỏ, rõ ràng sáng sớm mới đưa hắn đi qua, hiện tại, cũng đã bắt đầu nhớ hắn. Nàng phát hiện tim mình đập mãnh liệt, mọi người nói Cận Hương Tình Khiếp (người xa quê lâu ngày sẽ thấy sợ hãi một cách khó hiểu), bây giờ nàng coi như là cận nhân tình khiếp sao?

Mai Sóc dùng sức nhéo một cái ở trên cánh tay của mình, vỗ vỗ đầu của mình, “Ngươi bình thường một chút có được hay không?” Nàng vừa lầm bầm lầu bầu, đi tới nhà Vu An, chỉ thấy cặp chị em kia cười xấu xa chặn ở cửa.

“Làm gì?” Nàng đề phòng nhìn hai người.

“Tay không mà đến, lại muốn cưới người về? Ngươi đúng là nghĩ khá lắm.”

“Ta đã trao sính rồi.”

“Ngươi không biết, còn phải điềm tốt sao?”

“Không có.”

“Không có thì không cho vào, không cho.. không cho.” Hai tay Vu Ninh mở ra, như Môn Thần (thần giữ cửa) ngăn cản, Vu An cười ôm con gái nhỏ lên chạy đến, cô bé kia đầu tiên là nhìn mẹ, tiếp đó quay đầu nhìn về phía Mai Sóc, “Dì à, chú đang khóc đấy.”

Mai Sóc bèn một phát kéo Vu Ninh ra, đẩy cửa bèn vọt vào, Lâm Xước đã đổi lại giá y đỏ thẫm cả người, đang ngồi ở bên cạnh chính quân Vu An, chính quân này bèn tung mở khăn đỏ trong tay đội lên cho hắn, “Ơ kìa này, sao ngươi lại xông vào?”

“Ngươi...ngươi không có khóc.”

Từ sau lưng truyền đến tiếng cười của Vu An, “Mai Sóc, Tiểu Bảo nhà ta rớt răng rồi, nói chuyện lọt gió. Ta nghĩ bé muốn nói là chú ở trong phòng.”

Mai Sóc chỉ ngây ngốc nhận lấy tay Lâm Xước, Vu An ở phía sau nàng đẩy nàng, “Tốt lắm, mau chóng đến nhà ngươi vái trời đất đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.