Khói Bếp Ven Hồ

Chương 22: Chương 22: Chương 22.




Nến dầu đỏ giống như nước mắt nhỏ từng giọt rơi xuống ở trên bàn, tay nàng run run vén lên khăn đỏ đội đầu của hắn, dưới ánh nến chiếu hàng mi nét mày rũ xuống của hắn làm cho nàng hầu như không thể nói.

Duy nhất một chút lý trí còn sót lại đang nói cho nàng biết, rượu hợp cẩn còn chưa có uống..., nàng đi xuống giường, rót hai ly rượu trong, đưa một chén cho hắn, “Uống một hớp nhỏ là đựơc rồi.”

Lâm Xước ngửa đầu uống một hớp nho nhỏ, trong miệng cay thật khó chịu, Mai Sóc cầm lấy ly rượu kia của hắn uống một hơi cạn sạch, lại nhét ly rượu mình uống chỉ còn lại đáy vào trong tay hắn.

Hắn hơi nhíu lông mày thanh tú lên, bưng ly rượu uống xong, mở rộng miệng nhỏ nhắn thở ra, Mai Sóc lấy ly rượu đi, trở lại xoa trán của hắn, “Ngày đại hỉ, không cho cau mày.”

Hắn thả lỏng lông mày, ngước mắt nhìn nàng, chỉ liếc mắt một cái, lại rụt trở về. Ngồi ở trên giường, một cái chân trên mặt đất ma sát biên độ nhỏ trước sau.

Rượu giống như là một luồng nhiệt tinh tế chảy xuống từ cổ họng kéo dài suốt đến bụng. Mai Sóc đứng ở trước người hắn, đưa tay bắt đầu cởi áo ngoài của hắn, gỡ bỏ cái nút buộc không tính là phức tạp, giá y màu đỏ sậm bị để qua chân giường. Nàng đưa tay vuốt cổ của hắn, cúi người dán vào bên tai hắn khàn khàn hỏi, “Biết ta muốn làm cái gì không?”

Hắn run lên một cái, há mồm muốn nói, lại phát ra một tiếng rên rỉ thật thấp, “Ừm.”

Mai Sóc ngồi vào trên giường, kéo hắn qua dựa vào trước người mình, “Ngươi biết?” Tay phải dò vào bên hông hắn, từ từ cởi vạt áo. . . . . .

***

“Tiểu Quai, Tiểu Xước Nhi, đừng như vậy, ra ngoài có được hay không?” Mai Sóc ngồi ở trên giường, trong ngực ôm tới một đoàn kén dùng chăn bao lấy, đưa tay muốn kéo chăn xuống, mới nhúc nhích chút ít, hắn lại lập tức kéo lên thật nhanh, chính là vùi mình ở bên trong không chịu ra ngoài.

“Rốt cuộc là sao hả?” Nàng quay đầu lại nhìn về phía ga giường, tuy nói nàng không biết lần đầu tiên chàng trai phá thân rốt cuộc sẽ chảy bao nhiêu máu tanh, máu tanh bày ra trên giường này, hình như là hơi nhiều một chút.”Ngươi...ngươi rất đau sao?”

Không ai để ý nàng, nàng vò vò đầu,  tối hôm qua làm xong thì hắn ngủ thiếp đi, sáng nay nàng tỉnh lại bèn dậy nấu nước muốn thay hắn mát xa, trở lại chỉ thấy hắn bao bọc mình thành con nhộng, làm sao cũng không chịu ra ngoài.

“Vậy, cái kia rất đau xót sao?”

Trong đoàn chăn truyền ra một tiếng nói thật thấp, nàng nghe không rõ ràng, lỗ tai sáp đến gần, “Ngươi nói cái gì?”

Lần này lại không tiếng động, “Vậy ít nhất để cho ta bưng nước nóng cho ngươi dùng một chút.”

Mai Sóc chờ cả ngày, đột nhiên tiếng nói trở nên vô cùng bi thương, “Ngươi, cứ như vậy không cần ta nữa sao?”

Đoàn chăn bỗng nhúc nhích, đầu Lâm Xước rốt cuộc ló ra, “Không, không phải.” Suy nghĩ hắn kết lại, lời này, sao sẽ trở thành đi ra từ trong miệng nàng?

Mai Sóc thuận thế kéo chăn xuống, “Rốt cuộc ngươi chịu đi ra rồi.”

Lâm Xước chống lại tầm mắt của nàng, lập tức lại muốn vùi đầu trở về, một tay Mai Sóc nắm cằm của hắn, “Nhìn ta.” Ánh mắt hắn né tránh, trên gương mặt bay qua hai áng mây hồng.

“Tiểu Xước Nhi, ngươi là đang xấu hổ, hay là,“ Một ý nghĩ nảy lên, khiến trong lòng nàng lạnh một mảng lớn, “Ngươi...ngươi không thoải mái? Không thích?”

Hắn không biết trả lời nàng như thế nào, hắn cảm thấy đây là chuyện không nên làm, nhưng hết lần này tới lần khác, không phải là hắn không thích, mà là rất thích, hắn không lừa được mình, rõ ràng là thích nụ hôn của nàng như vậy, tất cả mọi chuyện tối hôm qua nàng làm.

Hắn ấp úng, trong miệng không phát ra được âm tiết từ đơn của câu, Mai Sóc nghe xong nửa buổi, rốt cuộc mơ hồ đoán được chút. “Ngươi cảm thấy đây là chuyện không sạch sẽ?” Nàng nheo mắt lại, Lâm Xước cho là nàng tức giận, thân thể co rút, vừa động, mới phát hiện ra giữa hai chân mình thật sự có chút đau nhức.

“Tiểu Xước Nhi,“ nàng thở dài, “Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ là e thẹn, không ngờ ngươi lại cho rằng đây là chuyện cẩu thả.” Nàng dừng một chút, “Mẹ ngươi và Hà Nguyệt gì đó, họ không phải thê phu, cho nên mới phải bị người nói là gian phụ dâm phu.”

Nàng chỉ chỉ mũi của hắn, “Đây là chuyện chỉ có thể làm cùng thê chủ mình, biết không? Là chuyện thân mật nhất, đừng cảm thấy nó không sạch sẽ.”

Chờ một lát, hình như hắn từ từ hòa hoãn lại, nàng lại nói, “Ngươi thật sự cảm thấy không thoải mái sao?”

Cả đầu hắn vùi vào trong ngực nàng, cảm thấy trước ngực nàng mềm mại ma sát mặt của mình, lại đỏ mặt nâng đầu lên, nhỏ giọng mở miệng, “Không, không biết.”

Mai Sóc thở phào nhẹ nhõm, “Được rồi, nước đã sắp lạnh, ta xoa cho ngươi một chút.”

Mặc dù tối hôm qua nàng đã đè nén mình làm hết sức dịu dàng, hắn vẫn là mệt mỏi một lúc bèn ngủ thiếp đi. Mai Sóc hôn trán của hắn một cái, “Tiểu Xước Nhi, mau mau dưỡng tốt thân thể nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.