Khói Bụi Hầm Tử Diệp

Chương 5: Chương 5: Anh Hùng Kiểm Ca




Buổi tối, Nghê Tử đang xem phim truyền hình trong phòng khách thì rất phấn khích khi tiếng chuông cửa vang lên.

Cô nhìn qua mắt mèo, rồi mở cửa, quay vào phòng hét lên: “Ba, mẹ khách không mời mà đến giá lâm.”

Đường Thơ đi theo cô phía sau, đóng cửa lại, liền cáo trạng: “Dì hai, chị họ lại bắt nạt con.”

Mẹ Nghê đang lau bàn ăn, cũng không quay đầu lại liền nói: “Đừng bắt nạt em họ.”

Nghê Tử ngồi trở lại sô pha, thuận tiện cầm lấy quả táo “Ngày thường con giúp em ấy làm bao nhiêu việc, sau khi thành công lại không biết phân chia chiến lợi phẩm, bắt nạt em ấy sẽ khiến lòng con cân bằng hơn.”

Đường Thơ ăn một miếng táo, kém chút nữa bị nghẹn “Con nhờ chị ấy giúp con đưa một bức thư tình, phân chia chiến lợi phẩm như thế nào đây? Chẳng lẽ để cậu ấy hẹn hò với chị?” Nói xong, chính mình nhịn không được cười.

Ba Nghê cũng cười “Hắc hắc” vài tiếng, nói với Nghê Tử: “Con cũng không có tiền đồ, không đi tìm bạn trai mà lại đi giúp em gái tìm bạn trai.”

Mẹ Nghê đi tới cầm khăn lông đánh ông một cái “Ông muốn con có bạn trai? Hả? Nó còn nhỏ?Học tập còn không nên hồn còn muốn tìm bạn trai? Đến lúc đó đừng để người khác bị thành tích của con dọa chạy.”

Vừa dứt lời, tất cả mọi người ngoại trừ Nghê Tử dường như đã đạt được nhất trí cao, che miệng cười trộm.

Nghê Tử nuốt ngụm không nổi quả táo nữa, đứng lên nói: “Nhìn sắc mặt hiện tại của mọi người đi, thật thô bỉ, đánh giá con người không thể chỉ dựa vào điểm số, mà phải dựa vào thế tục [1].”

“Xin lỗi” Mẹ Nghê đem khăn lông để trên bàn trà, ngồi xuống nói: “Con được hai vị tài đức vẹn toàn hạ sinh, cho nên con...”

Nghê Tử đoạt nói: “double tài đức vẹn toàn.”

Mẹ Nghê sửa đúng: “double thế tục [1].”

[1] Thế tục = Trần tục: Sống đối lập với đời sống tu hành.

“Yên lặng” ba Nghê bỗng nhiên nói: “Vì sự hòa thuận của gia đình, với tư cách là chủ gia đình, tôi xin chính thức thông báo Giải vô địch thế giới tự cao đến đây kết thúc, tình cảm gia đình là thứ nhất, thứ hai là trò chơi, mong hai bên bắt tay giảng hòa.”

Mẹ con Nghê gia bắt tay nhau, xóa sạch ân oán.

Tối nay mẹ Nghê muốn đưa Nghê Tử đi xem múa ở quảng trường, nhưng trùng hợp Đường Thơ lại đến đây tìm cô, mẹ Nghê liền thả ngựa, kéo ba Nghê ra ngoài.

Phim truyền hình vẫn đang chiếu, Nghê Tử vừa mở một gói khoai tây chiên vừa xem TV.

“Chị họ” Đường Thơ đi tới, cầm lấy gói khoai tây chiên “Chị họ, ở trường chị có biết người nào tên Kiểm Diệc không?”

“Không quen.” Nghê Tử giật lại gói khoai tây chiên.

“Sao lại không quen? Chị với anh ấy không phải học chung một ban hay sao?”

“Trường học cũng không yêu cầu huynh đệ trong ban phải làm quen với nhau.”

Đường Thơ cầm một miếng khoai tây chiên lắc lắc trước mặt cô “Ngày thường cũng không gặp sao?”

“Thỉnh thoảng mới có thể gặp” Nghê Tử nắm lấy khoai tây chiên trong tay Đường Thơ ăn “Nhưng cậu ấy là một học bá, thảo dân như chị chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng.”

Nhớ phúc của Thác Nhiễm tiểu thư, gần đây cô đều nói như vậy, thỉnh thoảng sẽ nói những câu văn chương hài hước.

Đường Thơ chặn không cho cô xem TV “Chị họ, chị không nắm bắt được cơ hội sao?”

Nghê Tử đẩy cô nàng ra, chỉnh lại chỗ ngồi, nói: “Cơ hội gì? Cơ hội bị cậu ấy cầm dao phay đuổi giết sao?”

“Anh ấy đuổi giết chị làm gì? Chị đắc tội anh ấy sao?” Đường Thơ đột nhiên kích thích.

“Chuyện cũ năm xưa, không đề cập tới.” Nghê Tử than thở, ăn một miếng khoai tây chiên an ủi.

“Chị họ, gần quan được ban lộc a.”

“Em rốt cuộc muốn làm gì?” Nghê Tử ngồi tránh xa một chút “Ý đồ bất lương!”

Đường Thơ cười nói: “Em muốn chụp ảnh anh ấy, em có dự cảm tương lai anh ấy nhất định sẽ nổi danh thiên hạ, cho nên chuẩn bị một số thứ trước, nói không chừng về sau có thể sử dụng đến.”

Nghê Tử lười nhác nói: “Có thể có ích lợi gì? Bán đấu giá sao?”

Cô cảm thấy chụp ảnh Kiểm Diệc có tác dụng duy nhất đó là trừ tà.

Tướng mạo mặt mày lãnh đạm so với Hoàng Phu [2] còn đẹp hơn.

[2] Hoàng Phu: một chính khách và nhà ngoại giao đầu thời Dân Quốc.

Anh ấy được coi là người có tài năng đặc biệt.

Kiểm Diệc quả thực rất tài năng, ví dụ như trong việc nấu ăn, theo định giá thị trường, những món ngon được tạo ra có thể bắt kịp với hiệu suất làm mỳ của anh ấy.

Hà Mục Dương thỉnh thoảng đến ăn tối, đồ ăn đều do anh nấu.

Trong nhà Kiểm Diệc phụ trách nấu cơm, Kiểm Từ phụ trách rửa chén và khiêu vũ để tăng thêm sinh lực cho bầu không khí gia đình.

Từ khi có trái thanh long, Kiểm Từ cũng không đi múa ở quảng trường nữa.

Kiểm Diệc xem phim trong phòng, vẫn là phim Âu Mỹ.

Hai nhân vật chính đang chuẩn bị củi khô lửa bốc thì bỗng nhiên Kiểm Từ ôm thanh long chạy tới, anh đành phải ấn tạm dừng, hình ảnh ngừng ở vẻ mặt hừng hực của người đàn ông chiếm trọn màn hình máy tính.

Đây gọi là cách màn hình cũng có thể cảm nhận được sự ngo ngoe rục rịch.

Kiểm Từ đặt tất cả suy nghĩ của mình vào hai quả thanh long trên tay và nói: “Anh ơi, giúp em chụp ảnh với những quả thanh long đi.”

Kiểm Diệc nhìn sang, phát hiện cô bé đã thay váy mới.

Anh không còn cách nào khác phải cầm điện thoại, mở máy ảnh “Đứng xa ra một chút.”

Kiểm Từ lùi lại, nghiêng đầu, đuôi tóc rũ xuống một bên “Tách” một tiếng, bức ảnh đã hoàn thành.

Cô bé chạy lại xem, vô cùng hài lòng, trở về phòng khách.

Khi Hà Mục Dương vào nhà, thấy cô bé ngồi trên sô pha, ôm hai quả thanh long... Trao đổi tình cảm?

Hắn vào phòng Kiểm Diệc, cầm lấy chiếc ghế đẩu nhỏ mà Kiểm Từ dùng để ngồi xuống, nói: “Hôm nay tiểu Từ không đi múa ở quảng trường sao?”

Kiểm Diệc lại phải tạm dừng phim “Không phát hiện thanh long đang được ưu ái sao?”

Hà Mục Dương cảm thấy buồn cười: “Tớ vừa mới thấy, ai mua cho vậy? Tiểu Từ lại không cho ăn, đến lúc đó giải quyết như thế nào?”

Kể từ khi Kiểm Từ yêu thanh long, trong nhà cơ bản không mua thanh long, bởi vì cô bé không cho ăn.

“Giống như trước đây, đắc đạo thành tiên, trở thành hỏa long tiên nữ rồi thăng thiên.” Kiểm Diệc vươn tay lấy điếu thuốc, bỗng nhiên nghĩ đến Kiểm Từ ở phòng khách, đành phải thu tay lại.

Trước khi đi ngủ Kiểm Từ đối với thanh long biểu đạt một chút lưu luyến từ biệt: “Thanh long, chị sẽ rất nhớ em, ngày mai gặp lại, ngủ ngon.” Nói xong liền đem thanh long bỏ vào tủ lạnh.

Hà Mục Dương nghĩ rằng kiếp này Kiểm Từ sẽ không bao giờ gặp lại hai quả thanh long đó nữa, vì thế không đành lòng nói: “Em có muốn hôn chúng không?”

Cậu cầm hai quả thanh long ra, một tay một quả, giơ lên trước mắt cô bé.

Kiểm Từ nghiêng người về phía trước, hôn một cái.

Kiểm Diệc đưa cô bé về phòng ngủ, chờ cô bé bò lên giường nằm xuống thì tắt đèn, đóng cửa lại.

Hà Mục Dương đã lấy thanh long ra, trong tay cầm con dao gọt hoa quả, nói: “Tớ không hạ thủ được.”

Kiểm Diệc cầm lấy con dao gọt trái cây, ngồi xuống, cầm một quả rồi cắt nó ra làm đôi.

Lưỡi dao được bao phủ bởi chất lỏng màu đỏ tươi nhìn thấy ghê người.

“Sao lại lòng đỏ?” Hà Mục Dương bỗng nhiên kinh hãi: “Chẳng lẽ trời cao cảnh cáo chúng ta? Quá tàn nhẫn!“.

“Tớ là người cầm dao, cậu sợ cái gì?” Kiểm Diệc cắt lại, gắp một miếng trong số chúng cắn một miếng.

“Quá máu lạnh, lương tâm của cậu có thanh thản hay không” Hà Mục Dương lắc đầu thở dài, cầm một miếng thanh long cắn một cái “Còn rất ngọt, ai chọn cho con bé vậy?”

“Chị gái kẹo mút.” Kiểm Diệc ném vỏ đi, lại cắt một miếng khác.

“Đume? Chị gái? Kẹo mút? “ Nụ cười của Hà Mục Dương có chút không rõ ràng, suy nghĩ của cậu hẳn đang quanh quẩn ở mười tám khúc quanh trên đường núi.

Kiểm Diệc nhìn cậu ta mấy giây, cuối cùng kết luận: “Dâm đãng.”

Mẹ Kiểm trở về, thấy trên bàn có quả thanh long bị cắt liền biết chuyện gì đang xảy ra.

“Sao không đợi hai ngày nữa? Để Tiểu Từ ở với chúng hai ngày nữa.”

Kiểm Diệc lau ngón tay dính nước thanh long, nói: “Quá hai ngày nữa sẽ hư.”

Mẹ Kiểm mở miệng, không có gì để nói.

Hà Mục Dương lắc đầu thở dài: “Vô nhân tính vô nhân tính a...”

Để giữ lại chút nhân tính cuối cùng, Kiểm Diệc nói: “Tình cảm thâm hậu không dễ dàng chia cắt, đến lúc đó con bé sẽ càng thương tâm hơn, hiện tại là thời điểm tốt nhất.”

Ngày hôm sau, Kiểm Từ thức dậy vào sáng sớm, lập tức đi mở tủ lạnh, nhưng không tìm thấy dấu vết của thanh long.

Kiểm Diệc vừa vào bếp rót nước, liếc nhìn tủ lạnh rồi lẳng lặng đi tới chỗ rót nước.

Kiểm Từ chạy tới, hai tay nhỏ bé bấu lấy thành bàn ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Anh ơi, thanh long của em đâu?”

Kiểm Diệc cầm ly uống hai ngụm, không nhanh không chậm lừa dối: “Biến thành tiên tử hỏa long, bay lên trời cao.”

“Nhanh như vậy a...” Kiểm Từ có chút mất mát.

“Ừ.” Kiểm Diệc uống hết nước mới nói: “Buổi tối dẫn em đi khiêu vũ.”

“Dạ...”

Lúc ăn sáng, Kiểm Từ hỏi: “Chờ Tết Trung Thu, em có thể bái hỏa long tiên tử sao?”

Mẹ Kiểm đổ cho bé ly sữa bò, nói: “Có thể, nhưng phải nhớ đến bái Hằng Nga tiên tử trước, đây là quy tắc.”

Kiểm Từ gật đầu thật mạnh.

...

Sau bữa tối, Kiểm Từnhanh chóng dọn dẹp bát đĩa, về phòng cầm quạt tròn màu hồng phấn của mình, chạy đến cửa phòng của Kiểm Dịch gõ cửa —— “Anh ơi, em xong rồi!!”

Kiểm Diệc mặc áo thể thao vào, sau đó đi mở cửa, đi giày vào.

Kiểm Từ xoay người chạy ra khỏi cửa, đi đến cửa nhà Hà Mục Dương gõ “Anh Mục Dương, anh có ở nhà không!”

Hà Mục Dương mở cửa, sau khi mở cửa ra, hắn lập tức hối hận.

Vừa thấy liền biết là muốn đi đâu!

...

Sau bữa tối, Nghê Tử không nghĩ ra được câu nói nào để thoái thác việc đi quảng trường, vì vậy mẹ Nghê tới kêu cô ra cửa tham gia “Hoạt động giáo hội“.

Cô nằm trên giường giãy giụa hai cái, sau đó đi thay quần áo.

Hôm qua mẹ buông tha cho con, hôm nay con nhất định phải đi với mẹ, thật vất vả có một ngày cuối tuần, còn không nắm chặt thời gian tập thể dục?” Mẹ Nghê nhắc mãi một đường “Mẹ ngày thường bận rộn thế nào đều tranh thủ cuối tuần để tập thể dục, con hiện tại không biết, già rồi mới hiểu “.

“...”

Chỉ cần tưởng tượng đến, Nghê Tử nháy mắt liền héo.

Mẹ Nghê đến sớm, vừa đến đã túm lấy Nghê Tử, nói là phải cho cô truyền thụ hai chiêu.

“Mẹ, con có thể làm sứ giả đứng xem được không?”

“Không thể.”

Mẹ Nghê bắt chéo chân, nhéo cành lan chỉ vào tay phải, không quên thúc giục: “Nhanh lên, làm theo động tác của mẹ.”

Nghê Tử làm theo.

Mẹ Nghê đổi bên và nói bằng miệng: “Nào, tay hướng phía dưới, sau đó hướng tay trái đi lên, da da da.”

Nghê Tử nói theo: “da da da.”

Mẹ Nghê quay lại nói: “Quay đầu mỉm cười.”

Nghê Tử quay đầu theo, nói: “Quay đầu mỉm cười...”

Lần này khi nhìn lại, cách xa năm mét ánh mắt bình tĩnh của cô lập tức hóa đá... Tan nát... Đạp đất thành Phật.

Kiểm Diệc nheo mắt, sau khi xác định danh tính của người phía trước, anh nhướng mày nhìn cô ngạc nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.