Vì mọi người đến với thế giới này một cách vinh quang và tồn tại một cách đẹp đẽ...
Vậy tại sao có thể gặp chuyện xấu hổ như vậy?
Đây là điều Nghê Tử nghĩ ngay lúc này.
Rơi vào tình trạng như này còn có thể vui vẻ sinh hoạt thì thật là...
“Lại xoay một vòng, rồi quay đầu mỉm cười, da da da.” Đây là giọng nói của mẹ Nghê.
“Chị?” Đây là...
Nghê Tử vẫn còn duy trì động tác ngoái đầu nhìn, cúi đầu xem, là nha đầu tiểu Từ.
Cô bé đến đây lúc nào?
“Động tác này em cũng biết.” Kiểm Từ nhìn cô cười lộ ra hai hàm răng, sau đó bày ra tư thế giống cô như đúc... Không, “Động tác này em cũng biết.” Kiểm Từ nhìn cô cười lộ ra hai hàm răng, sau đó bày ra tư thế giống cô như đúc... Không, tư thế “Quay đầu mỉm cười” còn chuẩn hơn cô.
Mẹ Nghê rất hài lòng, hết lời khen ngợi: “Động tác này, thần thái này, rất có tinh thần”
Nghê Tử thấy mình dường như không thể cử động, có lẽ là do thông tin ở não bị gián đoạn... Cho nên cô trơ mắt nhìn Kiểm Diệc đi tới, thể xác và tinh thần không dao động, kiên trì.
“Anh ơi, em nhảy có tốt không?” Kiểm Từ xoay vài vòng.
Kiểm Diệc trả lời: “Ừ.”
Nghê Tử cũng cảm thấy, quả thực là phiên nhược kinh hồng [1].
[1] Phiên nhược kinh hồng: Nhẹ nhàng bay vút như chim hồng khi qua biển, ở đây chỉ một sự bất ngờ.
Chờ một chút, tiểu nha đầu vừa rồi hình như gọi Kiểm Diệc là anh?
Nà ní?
Múa quảng trường, Kiểm Diệc, tiểu Từ, anh?
Giờ lành đã đến, cô có nên ngất hay không?
Cô bảo trì động tác mười giây đồng hồ, giây thứ mười cô đã hồn bơi tứ hải [2].
[2] Hồn bơi tứ hải: đi khắp nơi trên thế giới.
Mẹ Nghê thấy cô bất động, lên tiếng nhắc nhở: “Thất thần cái gì? Đổi động tác, con nhìn xem con bé dẻo chưa kìa.”
Kiểm Từ nhìn mẹ Nghê cười toe toét.
Nghê Tử định thần lại, nhanh chóng dừng động tác lại, đứng nghiêm, dưới ánh mắt của Kiểm Diệc, có một loại cảm giác xúc động “Liều mạng muốn đâm vào tường“.
Nhìn cái gì mà nhìn?
Không biết lúc này nhiều một cái cũng là mạo phạm không thương hương tiếc ngọc! Mạo phạm! Là Mạo phạm!!
Kiểm Từ đi tới kéo Kiểm Diệc lại gần một chút, tâm trạng vô cùng vui vẻ, chỉ vào Nghê Tử nói: “Anh đây là chị gái cho em kẹo mút, ngày hôm qua còn giúp em đuổi bạn học bắt nạt em, anh xem anh xem anh xem.”
“Anh thấy rồi.” Kiểm Diệc ngắt lời cô bé, sau đó lại liếc nhìn qua Nghê Tử một cái.
Cái liếc mắt kia đối với cô giống như một con dao đang bay, cứa vào huyệt Bách Hội của cô.
Xuất phát từ lễ phép, Nghê Tử nhìn cậu cười, khóe miệng run lên, đôi mắt nhìn thẳng cậu, nhưng ánh mắt lại mơ hồ thất thần.
Mẹ Nghê xoay vài vòng, sau đó khởi động tế bào nhảy múa nói: “Ra là bạn của Nghê Tử, tuần trước dì thấy con bé nhảy rất được, tối nay con nhảy với chị Nghê Tử nhé?”
Kiểm Từ phất phất tay quạt tròn “Dạ, con với chị cùng nhau nhảy.”
Mẹ Nghê nhìn Kiểm Diệc, thấy người anh trai này không có vẻ nhiệt tình lắm “Con lớn lên rất đẹp trai, giống em gái vài phần, em gái con rất hoạt bát, nhảy rất đẹp.”
Kiểm Từ cười hì hì hỏi: “Dì là mẹ của chị Nghê Tử ạ?”
Mẹ Nghê cười ha hả nói: “Tiểu nha đầu ánh mắt thật tốt, người bình thường nhìn đều nói dì là chị gái của con bé.”
Nghê Tử: “...”
Kiểm Từ nói: “Bác sĩ nói thị lực của con rất tốt.”
Kiểm Diệc: “...”
Mẹ Nghê và Kiểm Từ nói chuyện vài câu, đặc biệt rất hợp, càng hợp càng nói không ngừng.
Nghê Tử đứng đối mặt với Kiểm Diệc, không nói nên lời hồi lâu.
Nỗi sợ hãi của cô về Kiểm Dịch giờ phút này như bị một cái bóng bao trùm, hiện tại nếu có thể nổ tung tại chỗ...Cô vô cùng cảm kích a.
Mẹ Nghê kích động, kéo Kiểm Từ sang một bên, bắt đầu trao đổi kỹ năng múa.
“Con xem động tác này của dì, tối hôm qua dì mới nghĩ ra, nào làm theo dì một lần.”
“Dạ!!”
Hai cái người này... thật sự cùng chung chí hướng thưởng thức lẫn nhau sau?
Nghê Tử trộm nhìn Kiểm Diệc một cái, vừa lúc cậu cũng nhìn qua -- “Thật ra” cô đan hai lòng bàn tay vào nhau, cười gượng cố gắng giao tiếp với anh: “Tớ ngày thường chỉ biết múa ba lê.”
Là múa ba lê đó, một mỹ nữ múa ba lê rất ưu nhã.
Để chứng minh cho lời nói của mình, cô cân nhắc xem có nên làm vài động tác hay không.
Kiểm Diệc im lặng một lúc trước nụ cười gượng gạo của cô, cậu nói: “Có liên quan tới tôi sao?”
Nghê Tử mỉm cười, cúi mặt xuống vuốt trán, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, khóe miệng mang theo nụ cười gió xuân tháng ba tiêu chuẩn, nói: “Tớ chỉ giải thích một chút, con người của tớ tương đối để ý ánh mắt của người khác...”
Kiểm Diệc trầm ngâm gật đầu “Rất có mặt mũi.”
Nghê Tử cảm thấy họ không thể giao tiếp được nữa, cô chỉ xung quanh và nói: “Có vẻ sắp bắt đầu múa rồi, cậu... Không đi sao?”
Kiểm Diệc đút tay vào túi quần thể thao, vừa mới xoay người,đột nhiên đứng yên quay lại nói: “Nhờ cậu giúp tôi để ý tiểu Từ.”
Nghê Tử còn đang lâm vào tình thế khó xử, không nghe được lời anh nói.
Kiểm Diệc duỗi tay trước mắt cô búng tay một cái, giúp cô lấy lại bình tĩnh, lặp lại: “ Nhờ cậu giúp tôi để ý tiểu Từ.”
Nghê Tử ngơ ngác gật đầu.
...
Kiểm Diệc chạy được hơn mười mét, sau đó ngồi nghỉ ở ghế đá một lúc, Hà Mục Dương liền đi tới.
“Sao lại ngồi ở đây? Không chạy vài vòng nữa sao?” Hà Mục Dương vừa nói vừa đi đến ngồi xuống bên cạnh anh.
“Ngồi một lát.” Kiểm Diệc từ trong túi quần lấy ra điếu thuốc, ngậm vào miệng rồi châm lửa.
Hà Mục Dương chống tay về phía sau, nhìn về phía màn đêm rực rỡ “Cậu đừng để tiểu Từ thấy.”
Kiểm Diệc nói “Ừ” rồi chống khuỷu tay lên đầu gối, nhìn nghiêng về phía quảng trường.
Bên kia đã bắt đầu múa, tầm mắt xuyên thấu qua đám người, loáng thoáng có thể thấy thân ảnh Kiểm Từ, đang vui vẻ như được thoát cương, ở bên cạnh là Nghê Tử, cùng nhảy múa, từ bỏ giãy giụa, vứt lại rụt rè... Tiêu sái.
Hà Mục Dương nhìn theo, trong đám đông, phát hiện hai người như thoát cương giống như con ngựa hoang.
“Đó không phải là Nghê Tử sao?” Hà Mục Dương cả kinh “Uy lực của múa quảng trường đã lan rộng đến mức kinh khủng như vậy rồi sao?”
Vừa mới cậu ta không dám tới gần, đứng ở xa nên không biết chuyện gì đang xảy ra ở đó.
Kiểm Diệc thu hồi tầm mắt, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, tro tàn rơi xuống, cậu niết tàn thuốc xuống đất dập tắt ngọn lửa rồi đi đến thùng rác bên cạnh, ném tàn thuốc vào.
Hà Mục Dương xích một tiếng cười hỏi: “Sao cậu lại có thói quen hút thuốc nửa chừng vậy?”
Kiểm Diệc vặn cổ, làm vài động tác làm nóng người, nói: “Hút một nửa, có thể kiểm soát cơn nghiện thuốc lá, trúng độc không sâu.”
Thể lực của Nghê Tử có chút theo không kịp, chưa từng nhảy qua, ngày thường cũng lười vận động, nhảy được mấy phút liền bắt đầu lực bất tòng tâm [3].
[3] Lực bất tòng tâm: có tâm nhưng không có sức.
Cuối cùng, cô vẫn kiên trì được thêm hai phút, hai phút này được coi là niềm tự hào của cô.
Cô đứng im nghỉ ngơi, bắt đầu cảm thấy đói, bụng một khi đói càng không muốn hoạt động.
Mẹ Nghê đã không biết nhảy chỗ nào.
Nghê Tử vọt tới gần Kiểm Từ, cúi người nói: “Chị cảm thấy không khỏe, đi nghỉ trước.” Vừa nói xong liền nhanh chóng chuồn đi.
Đói bụng có thể tính là không khỏe không?
Sau khi chạy ra ngoài, cô ngồi trên ghế đá cách đó mười mét để nghỉ ngơi.
Lúc này trời không có gió, cô dùng tay để quạt, nhìn về phía trước thấy Kiểm Diệc và Hà Mục Dương đang đi ngang qua đường băng ở rìa quảng trường.
Cô ngồi một lúc, từ từ cảm thấy một cơn gió nhẹ thổi qua, ngồi được hai phút, cô cảm thấy mồ hôi trên trán đã khô.
Cô ngồi khoảng mười lăm phút, Kiểm Diệc chạy qua trước mặt năm sáu vòng.
Thể lực thật tốt, chạy hơn mười phút cũng không cần nghỉ ngơi.
Nghê Tử chậm rãi đếm số vòng anh chạy qua mặt mình.
Sự chuyển động của thời gian không còn dựa vào kim giây và kim phút, mà dựa vào số vòng anh chạy làm chủ, chờ phục hồi lại tinh thần thì đã trôi qua mười phút.
Lúc trước và hiện tại khoảng nửa giờ.
Cô nđã nhảy được năm sáu phút, nếu không đếm số vòng Kiểm Diệc và Hà Mục Dương chạy không chừng đã ngủ sớm rồi.
Sau gần năm sáu phút, Kiểm Diệc và Hà Mục Dương dừng lại sau vòng cuối cùng, hơi thở gấp, cảm thấy mệt, đi về phía ghế đá mà học vừa ngồi.
Nghê Tử thấy bọn họ dừng lại, chuẩn bị đi tới đây, toàn thân chấn động, vội vàng đứng lên, bất chấp mọi thứ chạy về chỗ múa.
Cô chạy vào đoàn người, trở lại vị trí ban đầu, bắt đầu nhảy theo.
Điệu nhảy không biết khi nào mới kết thúc nhưng Kiểm Diệc nói Kiểm Từ chỉ có thể nhảy nửa giờ, mặc kệ hoạt động kết thúc hay chưa.
Cho nên Nghê Tử vừa mới trở lại, Kiểm Từ liền chạy vội lại nói: “Chị, em nhảy xong rồi.”
Nghê Tử sửng sốt một chút: “Nhanh vậy sao?”
Kiểm Từ cầm quạt tròn quạt gió, nói: “Không nhanh, em nhảy được nửa giờ rồi.”
Nghê Tử đành phải đem cô bé ra khỏi nhóm nhảy, chỉ vào phía trước nói: “Em nhìn đi, anh em đang ở bên kia.”
Kiểm Từ phẩy phẩy quạt gió cho cô, hỏi: “Chị, chị có đói bụng không?”
Nghê Tử: “...”
Bị phát hiện rồi!!
Kiểm Từ ra sức mà cho quạt gió cho cô “Em kêu anh đưa em đi ăn cái gì đó, chị cùng đi chứ?”
Một giọt mồ hôi vừa túa ra trên trán Nghê Tử, bị Kiểm Từ quạt giúp, tích cực mà đi rơi xuống.
Kiểm Từ liên tục hỏi: “Được chứ chị?”
Nghê Tử chỉ có thể nói trái với ý muốn của mình: “Chị... Không đói.”
Kiểm Diệc nhìn họ, không biết hai người đang nói gì, do dự có nên đi hay không.
Hà Mục Dương cũng nhìn một lát, hỏi: “Chờ lát nữa ăn cái gì sao?”
Kiểm Diệc cầm nước khoáng, uống xong mới đáp: “Ừ.”
Cậu bóp chai nước khoáng lại rồi ném vào thùng rác, chai nước khoáng ở giữa không trung theo đường parabol phi đến, rất nhẹ rơi vào thùng rác.
Nhưng bị gió thổi bay làm rơi xuống đất, đầu Kiểm Diệc hơi cúi xuống, mái tóc phủ trên trán cũng rũ xuống theo.
Nghê Tử tiến lại gần nhìn kỹ, chỉ thấy mái tóc của của cậu, phía sau có vẻ ngắn, đoản rất có trình tự, phía trước hơi trường, lộ ra hai lỗ tai.
Cô dẫn Kiểm Từ đến, còn chuyện ăn uống chung... Có ăn thịt rồng cô cũng không dám.
Nhưng Kiểm Từ vẫn luôn nắm tay cô không bỏ.
Nghê Tử ngẩng đầu nhìn hai người, tỏ vẻ bất lực.
Hà Mục Dương vui vẻ nói: “Những thứ Tiểu Từ thích rất lộn xộn, lần này khó có thể thích một người, cậu phối hợp một chút.”
Nghê Tử im lặng vài giây rồi nói: “Nhưng mẹ tớ...”
Hà Mục Dương ngắt lời cô, nói: “Sao? Cậu sợ dì đi lạc đường à?”
“Không phải...”
“Chị” Kiểm Từ lắc lắc cánh tay cô “Hôm qua chị đã giúp em, em kêu anh dẫn chị đi ăn để đáp lễ, được không? Những trái thanh long chị dẫn em đi mua chúng nó biến thành Hỏa Long tiên tử bay đi rồi.”
Nghê Tử: “...”
Mời đi ăn với thanh long có liên quan đến nhau sao?
Thanh long có thể thành tiên sao? Cô có thể lựa chọn xem nhẹ chỉ số thông minh mà tin tưởng một chút không.
Kiểm Diệc đứng bên cạnh, đút hai tay vào túi quần, nói: “Có đi không?”
Nghê Tử: “...”
*Tác giả có lời muốn nói: Hãy tính tiến độ đi, haha ~
*Edit có lời muốn nói: Mọi người ơi hiện tại mình vẫn còn đang phân vân không biết nên để xưng hô nhân vật chính là cô - cậu cho có cảm giác thanh xuân vườn trường hay để cô - anh đây. Mọi người giúp mình với huhu =(((