Ban ngày bắt taxi ở đây không dễ dàng như vậy, hai người đứng ở ven đường đợi mười phút, không đợi được taxi nhưng có xe buýt chạy tới.
Nghê Tử quay đầu nhìn lại những tòa nhà đổ nát và bỏ hoang sau lưng, tư nhiên lại sắp xếp trạm dừng xe buýt bên cạnh những tòa nhà này.
Nghê Tử trên người không có tiền lẻ, trước khi lên xe bắt đầu tìm kiếm, chỉ có mười hai mươi tệ.
Kiểm Diệc có khi cậu đi mua bia tối qua, cậu để phần của cô vào cùng nhau, sau đó hướng phía sau đi, sau đó đi về phía chiếc ghế đôi ở phía sau, vào bên trong và ngồi xuống.
Nghê Tử đi theo ngồi xuống bên cạnh cậu.
Sau khi tỉnh dậy, đầu cô vẫn hơi choáng váng, vừa rồi là ngạnh chống, giờ ngồi xuống cô thấy mệt hơn, điện thoại hết pin, cũng không biết hiện tại là mấy giờ.
Bất quá từ vị trí Mặt Trời có lẽ hiện tại hẳn là 6 giờ 7 giờ sáng.
Để tránh cho bản thân ngủ quên, Nghê Tử tùy tiện tìm đề tài, cô chỉ vào hướng mặt trời mọc và nói.: “Đó có phải là hướng Đông không?”
Kiểm Diệc vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ xe “Không.”
Không phải sao?
Không phải Mặt Trời mọc hướng Đông sao?
Kiểm Diệc quay đầu lại nhìn cô, cô nhíu mày, không biết là khó chịu hay là rối rắm.
“Từ Đông sang Bắc, vị trí của Mặt Trời sẽ thay đổi theo vĩ độ và kinh độ, cũng như sự thay đổi của các mùa.” Kiểm Diệc phổ biến khoa học đơn giản cho cô: “Giả sử hiện tại cậu đang ở khu vực Bắc chí tuyến, thì vào mùa hè, cậu sẽ thấy nơi Mặt Trời mọc từ Bắc sang Đông, Mặt Trời lặn từ Bắc sang Tây.”
“Chuyện đó...” Nghê Tử hỏi ra thực sự muốn biết câu trả lời: “Khi nào thì Mặt Trời mọc ở hướng Đông?”
Kiểm Diệc có thể thấy cô lơ đãng hỏi, tựa hồ không có tinh thần.
Câu hỏi này hơi phức tạp để giải thích, cậu trả lời ngắn gọn: “Khi Mặt Trời chiếu thẳng vào đường Xích Đạo.”
Nghê Tử gật đầu dù không hiểu, chợt nhớ lại hình như đây là kiến thức địa lý hồi cấp hai.
Sau đó cô không còn mặt mũi để hỏi nữa, tính toán trở về tìm sách giáo khoa nhìn lại một chút.
Kiểm Diệc nghiêng mặt nhìn cô “Sao cậu không hỏi nữa?”
Hỏi lại tự rước lấy nhục sao.
Nghê Tử làm bộ thản nhiên nói: “Cậu không có tiềm chất làm giáo viên.”
Kiểm Diệc cười như không cười: “Nói cách khác, cậu nghe không hiểu.”
“Tớ nghe hiểu” Nghê Tử nghĩ nghĩ, nói: “Ý của tớ là, ở khu vực Xích Đạo, hướng Mặt Trời mọc đúng là hướng Đông.”
“Xem như vậy” Kiểm Diệc nhìn cô một lúc, sau đó hỏi: “Vậy cậu biết cậu đang ở hướng nào không?”
Nghê Tử một câu hàm hồ khái quát: “Bắc chí tuyến.”
Phần lớn lãnh thổ đất nước ta nằm ở phía Bắc chí tuyến, những lời này cô vẫn còn nhớ rõ.
Nếu muốn đi vào chi tiết các kinh độ và vĩ độ, sẽ liên quan đến vùng mù kiến thức của cô, may mắn thay cậu không hỏi thêm.
Ở vị trí Kiểm Diệc đang ngồi, cửa sổ hướng về phía Mặt Trời, nên phần lớn thời gian xe chạy trên đường, cả người cậu đều bị bao trùm bởi một tia sáng mờ nhạt.
Mỗi lần Nghê Tử nhìn qua đều cảm thấy toàn thân như bị đánh bay, rất chói mắt.
Làn da Kiểm Diệc không phải là ngăm đen, nếu không tiếp xúc nhiều với ánh nắng, mặt sẽ càng trắng hơn, sẽ gióng tiểu bạch kiểm.
Cô nhớ tới chuyện lúc trước gặp cậu trong phòng y tế, lớp bên cạnh là tiết thể dục, từ những gì giáo viên trong phòng y tế nói, có thể đoán ra cậu không thích học thể dục.
...
Mãi cho đến lúc xuống xe, Nghê Tử mới phản ứng lại được, những gì cô đang nghĩ vừa rồi đều liên quan đến tiểu bạch kiểm bên cạnh.
Đại sự này không ổn a!!
Kiểm Dịch nhắc nhở cô “Cửa sắp đóng.”
Nghê Tử đột nhiên bật dậy, vội vàng bước ra khỏi xe.
Kiểm Diệc với phong độ của một quý ông, vốn muốn hỏi cô có đói bụng không, có muốn đi ăn sáng không, nhưng cậu thấy cô một bộ dáng vô cùng lo lắng hận không thể ngồi hỏa tiễn về nhà, vì vậy cũng không nói ra, yên lặng đi theo, tuân theo phép lịch sự cuối cùng, đưa cô về nhà.
Nghê Tử được cậu đưa đến tầng dưới tiểu khu, vội vàng cảm ơn, rồi chạy vào tòa nhà với một bộ dạng có tật giật mình.
Kiểm Diệc còn nghĩ lại có phải mình có chỗ nào mạo phạm cô không, nghĩ tới nghĩ lui, cậu cảm thấy thái độ và hành vi của mình rất hào hiệp quân tử.
...
Nghê Tử mở cửa đi vào, vừa đóng cửa liền quay lại thì thấy mẫu thân vừa đứng dậy đi ra.
Mẹ Nghê quan sát hai giây rồi hỏi: “Con định ra ngoài à? Hay con vừa từ ngoài về?”
Nghê Tử nhớ đến một đoạn ngắn trong《 Tân Bạch nương tử truyền kỳ》, Tiểu Thanh qua đêm ở bên ngoài với Trương công tử, lúc rạng sáng thì trở về, ở cửa bị Hứa Tiên bắt gặp, Hứa Tiên cũng hỏi nàng ấy như vậy.
Vì thế cô mỉm cười, mượn lời của Tiểu Thanh, hỏi ngược lại: “Định ra ngoài thì sao? Vừa mới từ bên ngoài về thì sao?”
Mẹ Nghê vừa rót nước vừa nói: “Nếu con định ra ngoài thì hơi sớm, vừa từ bên ngoài trở về, vậy quá muộn, hơn nữa mẹ sẽ đánh gãy chân con.”
Nghê Tử cười gượng hai tiếng, nói: “Con vừa mới trở về từ bên ngoài.”
Mẹ Nghê cầm lấy cốc nước nhìn chằm chằm!!
Nghê Tử nói thêm: “Sáng 6 giờ ra khỏi cửa, chạy bộ.”
Mẹ Nghê nghe xong trợn tròn mắt ngạc nhiên “Con có thể rời giường lúc 6 giờ để chạy bộ sao?”
Nghê Tử cảm thấy đã qua mặt được liền thả lỏng người, bước tới nói: “Con đã đổi ý, vì sức khỏe! Vì bộ tộc! Hừ!”
“Chờ đã!” Mẹ Nghê nghiêng người ngửi: “Trên người con có mùi gì vậy?”
“Mồ hôi, cẩn thận đừng hửi” Nghê Tử lui ra sau vài bước “Chạy bộ không được ra mồ hôi sao? Con đi tắm đây.”
Mẹ Nghê cũng không nghĩ nhiều, thấy cô không dám làm càn, thì đặt ly xuống đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng.
Nghê Tử trở về phòng, lấy quần áo sạch sẽ đi vào phòng tắm, thuận tiện gội đầu, giặt sạch đầu lúc sau, gội xong đầu càng thêm chóng mặt, khó chiụ, chân tay càng yếu ớt, đợi tóc khô một nửa, cô lên giường nằm, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mẹ Nghê qua gọi cô ăn sáng, kêu thế nào cô cũng không dậy, cô trở mình tiếp tục ngủ, mẹ Nghê cũng chỉ nghĩ do con gái dậy sớm chạy bộ nên hơi mệt.
Đến gần 12 giờ trưa mà cô vẫn chưa dậy, mẹ Nghê đi gọi cô, dù gọi thế nào cô vẫn không dậy nên đưa tay ra sờ vào tay cô, cảm nhận được lòng bàn tay nóng bỏng của cô.
Mẹ Nghê cả kinh, đưa tay sờ trán, phát sốt.
Bà vội vàng chạy ra phòng khách lấy hòm thuốc, nhìn qua một hồi lâu cũng không thấy thuốc hạ sốt.
Ba Nghê bắt chéo chân, đọc một tờ báo trên tay nhiều lần, sau khi nghe thấy động tĩnh, ông cầm tờ báo nói: “Em vội cái gì?”
Mẹ Nghê đóng hòm thuốc, nói: “Con gái bị sốt, sao ở nhà không có thuốc hạ sốt“.
“Đã nhiều năm rồi không bị sốt, có thuốc hạ sốt cũng đã hết hạn, đưa con đến phòng khám gần đó đi.” Ba Nghê đặt tờ báo xuống, đứng dậy đi vào phòng của Nghê Tử.
“Đừng gọi con nữa, con bé không dậy nổi, trán nóng lắm rồi!” Mẹ Nghê cũng đứng dậy đi theo.
Ba Nghê sờ đầu, gật đầu nói: “Khá là nóng, nha đầu này thật lợi hại a...” Ông quay người lại, bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của mẹ Nghê, sửa miệng nói: “Nóng quá...”
Cuối cùng Nghê Tử cũng bị đánh thức, chỉ ăn được nửa bát cháo rồi bị ba Nghê đưa đến phòng khám gần đó.
Ba Nghê thú nhận nói: “Chỉ cần một mũi tiêm là đủ, con lớn rồi, đừng sợ đau.”
Nghê Tử cảm thấy đầu óc nặng nề, đi hai bước là có thể cắm đầu xuống đất, cho nên cũng chỉ cầu nhanh chóng hạ sốt.
Tới rồi phòng khám, cô vừa đi vào, bị khí lạnh bên trong thổi qua, run lập cập.
Ba Nghê đỡ cô ngồi xuống, nói: “Bác sĩ, con gái tôi bị sốt, cô khám xem.”
Bác sĩ đưa tay sờ trán Nghê Tử, sau đó lấy nhiệt kế đo nhiệt độ dưới cánh tay của cô, rồi chỉ vào chiếc ghế bên cạnh nói: “Qua đó ngồi chút đi.”
Nghê Tử ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cau mày, đầu ong ong.
Ba Nghê ngồi một lúc, đứng dậy nói: “Có khó chịu không? Ba mua cho con chai nước.”
Cô còn chưa gật đầu, ba Nghê đã xoay người đi ra ngoài.
Khoảng một phút sau, cánh cửa phòng khám được mở ra, Nghê Tử nhìn sang thì tự hỏi mình có phải mình bị sốt nên sinh ra ảo giác hay không.
Kiểm Diệc đang cầm hộp giữ nhiệt trên tay, khi bước vào đã thấy cô, cậu sửng sốt một lúc rồi đi vào kêu: “Mẹ.”
Mẹ Kiểm đang khám bệnh, cô ấy quay đầu lại, cười nói: “Để đồ xuống đi, tới rất đúng lúc, Tiểu Vân chuẩn bị đi ăn trưa, con giúp giúp dì Du lấy ít thuốc đi.”
Kiểm Diệc cất hộp giữ nhiệt, cầm lấy danh sách thuốc do mẹ cậu đưa cho, xoay người đi vào quầy thuốc, dựa theo đơn thuốc lấy thuốc.
Dì Du thấy Kiểm Diệc xoay người lấy thuốc, nói: “Kiểm Diệc mới học cấp ba phải không? Đã có thể giúp cháu lấy thuốc rồi, thực sự có tiền đồ.”
Mẹ Kiểm cười nói: “Luyện tập từ nhỏ, không tính là bản lĩnh.”
“Dì thấy Kiểm Diệc thành tích rất ưu tú” Dì Du cười híp mắt “Cháu gái dì học cấp 2, thành tích rối tinh rối mù, thật muốn con bé học tập giống Kiểm Diệc.”
“Dì quá khen, Kiểm Dịch nhà của cháu tương đối độc lập mà thôi.” Mẹ Kiểm cười có chút xấu hổ.
Vị trí Nghê Tử ngồi, sau lưng dựa vào quầy thuốc, trong đầu luôn cảm thấy có thứ gì đó chuyển động.
Kiểm Diệc vừa vặn đứng sau lưng cô,xem qua danh sách thuốc, xoay người lấy một ít loại thuốc, có cả Đông và Tây y đều có, nên mất một chút thời gian.
“Nào” Mẹ Kiểm đưa tay với Nghê Tử “Đưa nhiệt kế cho cô xem.”
Kiểm Diệc đứng sau lưng Nghê Tử, nhìn cô đút tay vào trong quần áo, lấy nhiệt kế ra đưa ra, sau đó cậu cầm lấy thuốc, bọc lại.
“Ừ, sốt gần 39 độ” Mẹ Kiểm cau mày nói: “Cô sẽ kê một số thuốc hạ sốt cho con.”
Phản ứng của Nghê Tử hơi chậm “Ba con vừa mới kêu con chích...”
Mẹ Kiểm suy nghĩ một lúc, nói: “Thật ra nếu không phải đặc biệt nghiêm trọng, thì việc tiêm thuốc nói chung không được khuyến khích. Tiêm không phải là lựa chọn lành mạnh, như cảm lạnh và sốt là những bệnh có thể tự chữa khỏi, nếu thật sự chịu không nổi, có thể lựa chọn uống thuốc, có thể tránh tiêm thuốc.”
Nghê Tử gật đầu “Con nghe bác sĩ.”
Mẹ Kiểm cầm bút nói: “Thật ngoan.”
Kiểm Diệc: “...”
Dì Du hỏi: “Ai, thuốc của dì lấy xong chưa?”
Kiểm Diệc xách túi đưa qua, nói: “Thuốc của dì.”
Dì Du cầm thuốc lấy tiền, trước khi đi còn nói: “Khi nào rảnh, cho cháu gái dì học chung với?”
Kiểm Diệc nhìn Nghê Tử, nói: “Con không có tư chất làm giáo viên, sợ sẽ không tốt.”
Nghê Tử khẽ nhếch miệng.
Dì Du nói: “Không sao, con có thể tùy tiện giảng, này còn tốt hơn là trò vui điên cuồng của con bé, quyết như vậy đi.”
Mẹ Kiểm nhìn Dì Du đang đi ra ngoài nói: “Dì nhớ đi từ từ.”
Dì Du cười xua xua tay, đi về.
Kiểm Diệc ngả người ra sau, tựa eo vào tủ thuốc ở phía sau, nhìn phía trước.
Mẹ Kiểm chợt nhớ ra cô gái nhỏ bị sốt trước mặt vẫn chưa kê đơn thuốc nên bà cầm bút hỏi: “Con tên gì?”
Nghê Tử nói: “Nghê Tử.”
Mẹ Kiểm nghĩ nghĩ, viết Nghê, rồi hỏi: “Tử gì?”
Nghê Tử phỏng chừng bị sốt có chút trì độn, suy nghĩ vài giây, không biết phải nói gì.
Cuối cùng Kiểm Diệc nói thay cô: “Tử trong Tử Diệp.”
Mẹ Kiểm ngẩng đầu nhìn lên, đưa ra một ánh mắt khó hiểu.
Kiểm Diệc vẫn dựa vào tủ thuốc, mặt không chút thay đổi nói: “Bạn học của con.”
Nghê Tử: “...”
Đôi mắt của mẹ Kiểm nhìn Nghê Tử và Kiểm Diệc.
Kiểm Diệc nhắc nhở: “Mẹ, kê đơn thuốc đi, cậu ấy sốt đến ngớ ngẩn luôn rồi.”
Nghê Tử cũng cảm thấy mình sắp bị sốt ngu luôn rồi.
...
*Togetheredit03 có lời muốn nói: Mấy nay trầm mê vô phim Ấn Độ quá nên quên ra chương kkk. Xin lỗi mọi người nhiều.