Khói Bụi Hầm Tử Diệp

Chương 20: Chương 20: Chiếc Khăn Tay






Kiểm Diệc chuẩn bị thuốc, khi đưa cho Nghê Tử nhân tiện nhắc nhở: "Một ngày uống ba lần, uống sau khi ăn, thuốc hạ sốt ngày hai lần, mỗi lần một viên, uống nhiều nước."

Nghê Tử cầm lấy cái tui, nhẹ nhàngkêu lên một tiếng "Ồ".

"Nếu đêm nay hạ sốt thì khỏi uống." Kiểm Diệc nói thêm.

"Ồ, được." Nghê Tử cầm thuốc gật đầu.

Ba Nghê đưa cho cô chai nước khoáng mà ông đã mua "Uống thêm nước đi, cậu ấy nói đúng, hiện tại uống thêm đi, chúng ta đi về."

Nghê Tử lúc này mới cảm thấy kiệt sức, ôm nước khoáng yên lặng đi theo ra ngoài.

Mẹ Kiểm đem hộp giữ nhiệt Kiểm Diệc đưa tới, mở ra chuẩn bị ăn cơm.

Kiểm Diệc đưa lưng về phía bà, im lặng phân loại tủ thuốc.

"Con với bạn học có mâu thuẫn gì không?" Mẹ Kiểm một món ăn bỏ vào miệng, nghĩ đến tình huống vừa rồi, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

"Bạn cùng lớp?" Kiểm Diệc mở tủ thuốc nơi đặt Địa Hoàng [1], nhìn lướt qua, sau đó lấy ra một ít từ ngăn tủ lớn bên dưới, thêm một ít vào đó.

[1] Rehmannia glutinosa: Địa hoàng là cây thân thảo, có rễ củ dùng làm thuốc bổ, chống suy nhược cơ thể, bổ máu, lợi tiểu, làm sáng mắt. Xem ảnh ở cuối chương.

Mẹ Kiểm nhìn bóng lưng cậu, nói: "Là con bé...Tử diệp."

Kiểm Diệc khom lưng đặt cây Địa Hoàng xuống, đi lấy một ít Mạch Môn [2] ra tới "Không có."

[2] Ophiopogon japonicus: Mạch Môn là một loại dược thảo có tác dụng tim mạch để bổ sung âm, có vị cam (ngọt), vi khổ (hơi đắng) và hàn (lạnh), có tác dụng với các kinh tâm (tim), phế (phổi), vị (dạ dày) và bổ âm, chữa ho, khô lưỡi, khô miệng và táo bón. Xem ảnh ở cuối chương.

"Không phải?" Mẹ Kiểm đặt đũa xuống uống canh "Vậy tại sao vừa rồi con không chào hỏi người ta?"

Kiểm Diệc vỗ tay, lau sạch một ít bột thuốc Bắc trên lòng bàn tay, lơ đễnh hỏi: "Tại sao phải chào?"

Mẹ Kiểm: "..."

...

Nghê Tử về đến nhà, uống thuốc rồi trở về phòng nghỉ ngơi, ngủ một giấc đến chiều, sau khi tỉnh lại cảm thấy dễ chịu hơn, sờ lên trán mình, không nóng lắm, hẳn là hạ sốt rồi.

Có lẽ tối qua, cô ngủ đất cả đêm, đêm qua trời lạnh, cô lại mặc quần ngắn, còn bị dọa hai lần, tinh thần căng thẳng, thêm miễn dịch của cô vốn đã yếu... Không bị bệnh nặng cũng coi là gặp may mắn.

Nghê Tử đi tới phòng khách rót một ly nước, cầm lấy ly nước, ngồi xuống sô pha.

Mẹ trước khi ra ngoài dặn cô hôm nay đừng về trường tránh đêm nay cơn sốt tái phát.

Nghê Tử gọi điện thoại cho thầy Tần xin nghỉ tự học buổi tối, thầy Tần hỏi han hai câu rồi kêu cô nghỉ ngơi cho tốt, nhắc nhở uống nước nhiều lần, Nghê Tử gật đầu đồng ý, vừa cúp điện thoại, bỗng nhiên nghe được bên ngoài hình như có ai gõ cửa.

Nghê Tử chạy tới, mở cửa một cái rầm, tiếng cãi vã từ bên cạnh truyền đến.

Cánh cửa bên cạnh mở ra, có một người phụ nữ đứng ở cửa, nhìn bộ trang phục sang trọng của cô ấy sẽ khiến người ta lầm tưởng rằng cô ấy là một phụ nữ thanh lịch, không ngờ sẽ nói ra những câu độc ác như vậy.

"Những năm qua cô ở với thằng bé đều cố ý nhắc nhở đúng không? Cô nói đi, mấy năm nay tôi không cản trở cô, nhưng nếu cô muốn gả vào nhà họ Phó, đến cửa cũng đừng hòng bước vào!"

Văn Vọng dựa vào cửa, sắc mặt vốn đã tái nhợt, hiện tại càng thêm trắng bệch đáng sợ "Cô à, cô nói con bám lấy anh ấy không bằng nói anh ấy bám lấy con, trong lòng cô biết rõ, đừng chạy tới nhà con nói lời độc ác."

"Tôi nói lời độc ác?" Phó phu nhân sắc mặt tái mét "Tối hôm qua Thanh Thần nói thằng bé muốn cưới cô, không phải cô lừa thằng bé, nó sẽ nói những không ra thể thống như này sao?"

"Phó Thanh Thần là người trưởng thành, anh ấy nói gì hay đưa ra quyết định gì, còn cần người khác làm lung lay sao?" Văn Vọng đứng bên cửa lâu như vậy, trong lòng bắt đầu có chút mệt mỏi.

Phó phu nhân giữ cô ấy lại, độc đoán nói, khóe miệng nở nụ cười giễu cợt: "Từ xưa đến nay, kẻ dùng tình cảm giữ chân đàn ông chính là loại hồ ly tinh như cô, cơ thể yếu ớt của cô cũng nên có ý thức một chút, đừng trì hoãn gia đình người khác, cô chỉ mang lại tai họa cho Thanh Thần nhà của chúng tôi thôi."

Văn Vọng nửa ngày không lên tiếng, Nghê Tử có chút lo lắng nên mở cửa bước ra, vừa đi ra ngoài liền thấy cô ấy đang hai tay ôm khung cửa, thở dốc —— "Cô à, tốt hơn hết là cô nên tích lũy khẩu đức khi nói, con ma ốm nếu như con có chuyện gì không may, Phó Thanh Thần sẽ nhớ thương con cả đời, anh ấy sẽ hận cô cả đời."

"Cô..." Phó phu nhân nâng cánh tay chỉ trỏ về phía cô ấy, hận không thể chọc vào mắt cô ấy "Cô xem cô đang nói cái gì! Cô là đồ hồ ly tinh! Tâm địa ác độc! Thanh Thần nhà của chúng tôi nhất định là bị cô che mắt, sớm muộn gì Ông Trời cũng sẽ thu phục cô!!"

Nghê Tử vội vàng chạy tới, đẩy cánh tay của người phụ nữ ra, tiến đến ôm Văn Vọng, tay Nghê Tử vừa chạm vào liền phát hiện cả người run rẩy, hai tay ôm chặt khung cửa, ngậm chặt miệng không nói chuyện.

Phó phu nhân đầy oán hận nói: "Nếu cô còn dám quấy rầy Thanh Thần, Ông Trời không thu phục cô, tôi cũng sẽ không bỏ qua cô!"

Nghê Tử vỗ vỗ lưng Văn Vọng, tức giận "Cô nghỉ ngơi một lát được không? Lớn như vậy rồi còn nói chuyện không cái nặng nhẹ? Cơm ăn nhiều năm như vậy để làm gì? Thật hồ nháo!"

Đột nhiên có người chạy tới xen vào, lại còn có giọng điệu dạy dỗ con nít, phó phu nhân nhất thời không phản ứng kịp, trừng mắt thở gấp nhìn.

Nghê Tử đỡ Văn Vọng vào nhà, dùng sức đưa tay ra định đóng cửa lại, cánh cửa đóng sầm lại một tiếng gầm.

Văn Vọng ngồi trên ghế sô pha không nói lời nào, Nghê Tử rót cho cô ấy một cốc nước, cô ấy đưa tay cầm lấy "Cảm ơn."

Nghê Tử ngồi xuống bên cạnh, do dự nói: "Người phụ nữ vừa rồi..."

"Là mẹ của Thanh Thần" Văn Vọng ngắt lời cô, nhấp một ngụm trong cốc, cười không nói nên lời: "Dọa em sợ rồi sao."

"Không có, em chưa gặp qua người như vậy?" Nghê Tử mỉm cười, cô chưa bao giờ thấy một người hung hãn như vậy.

Văn Vọng ngẩn người một lúc, sau đó đột nhiên nói: "Sao em không về trường học?"

"Em bị sốt" Nghê Tử theo bản năng sờ sờ trán "Ngủ cả buổi chiều."

"Bị đánh thức?" Văn Vọng cười nhìn cô.

"Không phải vậy. Em dậy sớm nghe thấy tiếng nói liền đi ra xem." Nghê Tử thấy cái cốc trong tay đã cạn, liền muốn rót thêm nước cho cô ấy.

Văn Vọng lắc đầu, đặt cốc lại trên bàn "Em uống thêm nước đi, như vậy mau chóng khỏe lại."

Nghê Tử thở dài: "Toàn thế giới đều muốn em uống nhiều nước."

...

Nghê Tử ở đó cho đến khi trời tối sầm mới về.

Văn Vọng tốt nghiệp đại học đã được hai năm, vì điều kiện sức khỏe của cô ấy nên sau khi tốt nghiệp cô ấy ở nhà không thể ra ngoài làm việc, hai năm qua có một người đàn ông thường xuyên đi cùng cô ấy.

Nghê Tử đã từng thấy hai người họ cãi nhau, ồn ào nhưng không gay gắt, Phó Thanh Thần vẫn luôn nhân nhượng cô ấy, một là sợ cô ấy tức giận ảnh hưởng bệnh tình, hai... có lẽ tính tình của anh ta chỉ như vậy.

Khi còn nhỏ, cô đã kêu Văn Vọng một tiếng chị, ngày nọ Văn Vọng bỗng nhiên cùng nàng nói, bảo cô đừng kêu chị nữa, gọi thẳng tên là được, bởi vì cô ấy không có bạn bè, cô ấy muốn muốn nghe bạn bè gọi tên mình.

Phó Thanh Thần được coi là người đàn ông thâm tình nhất mà cô từng thấy, so với nhân vật si tình được tạo ra trong bộ phim truyền hình càng chân thật, từ đại học đến bây giờ, Phó Thanh Thần vẫn luôn ở bên cạnh Văn Vọng, đuổi thế nào cũng không đi.

Nghê Tử lúc trước còn khen anh ta là một quý ông chững chạc, văn nhã thân sĩ.

Văn Vọng cười nói: "Đó là em chưa thấy bộ dạng ấu trĩ tùy hứng của anh ấy."

Nghê Tử nói: "Em thấy chị tương đối ấu trĩ tùy hứng."

Văn Vọng cười nhún vai.

...

Sau bữa tối, mẹ Nghê đưa nhiệt kế cho cô "Đo xem coi có hạ sốt không."

Nghê Tử cảm giác đã hạ sốt, nhưng vẫn cầm nhiệt kế đi đo.

Nhiệt kế cho thấy nhiệt độ cơ thể của cô vẫn bình thường, mẹ Nghê nói: "Tối nay đừng bật điều hòa, nếu không ngày mai sẽ bị sốt lại, nào, mau uống chút nước đi, uống xong đi ngủ."

Nghê Tử hiện tại nhìn thấy nước liền cảm thấy sợ hãi "Mẹ, để con nghỉ ngơi một lát, con chạy đi vệ sinh muốn đau cả chân rồi."

Hôm nay Nghê Tử ngủ gần như cả ngày, cả đêm nằm trên giường cũng không ngủ được, đặc biệt có tinh thần, cô nhắm mắt lại tưởng tượng một vở kịch, sau khi đó mới chậm rãi có cảm giác buồn ngủ, đầu óc chậm rãi bất động, dần dần chìm vào giấc ngủ.

...

Ngày hôm sau khi đồng hồ báo thức kêu lên, cô mở to mắt ngồi dậy, cảm thấy tràn đầy năng lượng.

Đây là cảm giác khi ngủ đủ giấc sao.

Nghê Tử thu dọn đồ đạc, tùy tiện ăn miếng bánh mì và một ly sữa bò, rồi xách cặp đi ra ngoài.

Thời gian còn sớm, cả thành phố hiếm khi có vẻ yên tĩnh, giống như cảm giác cô và Kiểm Diệc ngồi xe từ tòa nhà bỏ hoang hôm qua.

Nghê Tử ngồi trên ghế dài ở bến xe chờ xe buýt, trên đường không có nhiều xe cộ, ngồi được vài phút thì xe buýt chạy tới.

Cô ôm cặp sách chạy lên xe, quẹt thẻ xe buýt, lúc đi lại phát hiện góc áo đã bị ai đó kéo, cô quay đầu nhìn sang, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ thu vào tầm mắt.

"Em biết ngay là chị mà!" Kiểm Từ đứng cười hì hì, không quên rời đi "Chị ơi, chị ăn cơm chưa."

"Rồi" Nghê Tử giúp cô bé quét quét đầu tóc rối tung, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Kiểm Diệc đang ở phía sau.

"Ngồi xuống nói chuyện" Kiểm Diệc khẽ đẩy đầu Kiểm Từ "Xe sắp chạy."

Nghê Tử kéoo Kiểm Từ ra phía sau ngồi xuống, Kiểm Từ muốn ngồi cùng với cô, Kiểm Diệc đành phải đi đến vị trí phía sau hai người họ rồi ngồi xuống.

"Em từ xa đã thấy chị, anh hai còn nói em nhìn lầm." Sau khi Kiểm Từ ngồi xuống, lại bắt đầu huyên thuyên "Em biết là không có nhìn lầm mà."

"Vậy mắt em thật là tốt." Nghê Tử từ cặp sách lấy ra một cái lược "Chị giúp em cột tóc."

"Dạ!" Kiểm Từ chủ động quay lưng lại, hai tay giữ chặt thanh cửa sổ.

Nghê Tử giúp cô bé chải đầu rồi cất đi, định buộc tóc lại.

Kiểm Diệc ngồi sau lưng cô, đưa cho cô sợi dây chun buộc tóc: "Cậu đỡ hơn chưa."

Nghê Tử cầm lấy dây chun gật đầu.

Tóc Kiểm Từ rất mềm mại, không nhiều không ít, rất dễ xử lý, tóc tai của Kiểm Từ vừa rồi dọa cho Nghê Tử nhảy dựng.

Nghê Tử vỗ vỗ quả cầu cột tóc, cầm lấy gương đưa cho cô bé "Tự mình nhìn đi."

Kiểm Từ cầm lấy gương nói: "Anh hai sáng sớm dậy không giúp em buộc tóc, thật ra anh hai buộc tóc rất lợi hại, chị cũng rất lợi hại."

Kiểm Diệc nói: "Là ai ăn bữa sáng dong dong dài dài lãng phí thời gian, đừng đổi trắng thay đen."

Kiểm Từ như không nghe cậu nói, bởi vì gặp chị gái cho nên tâm trạng rất tốt, lúc vui liền thích rung chân ngâm nga một bài hát nhỏ.

Nghê Tử quay đầu nhìn về phía sau, Kiểm Diệc khoanh tay trước ngực nhắm mắt lại, dưới mắt hiện lên một màu lục lam nhàn nhạt, là quầng thâm mắt.

Buổi tôi hôm trước hình như cậu không ngủ nhiều, ngày hôm qua cũng không nghỉ ngơi tốt sao?

Rồi bác sĩ phòng khám kia tư nhiên là mẹ cậu, chả trách mẹ cậu bận rộn như vậy, khám cho nhiều người như vậy xác thật rất khó quan tâm đến việc nhà, cho nên một số việc trong nhà đều rơi lên vai cậu.

Nghê Tử nhìn mặt cậu, có chút thất thần, Kiểm Diệc đột nhiên mở mắt ra, cô tránh không kịp, nội tâm lắp bắp kinh hãi, ánh mắt tiếp xúc với cậu, cả người như đông cứng lại.

Cô dứt khoát không tránh né, thoải mái hào phóng mà nhìn, sau đó trịnh trọng nói: "Tớ thấy ngươi tinh thần cậu không tốt, người trẻ tuổi nên chú ý nghỉ ngơi." Nói xong, cô nhanh chóng quay người trở lại, ngồi im không dám nhúc nhích.

Kiểm Diệc nhìn cô, ánh mắt chuyển sang lỗ tai, phát hiện lỗ tai cô đỏ lên.

Cậu lặng lẽ cười một tiếng, cúi người, gần như dựa vào bên tai cô nói: "Sắp trào máu rồi."

Nghê Tử rùng mình một cái, tránh ra chỗ khác rồi quay đầu lại, thấy cậu nghiêng mặt nhìn Kiểm Từ bên cạnh, Kiểm Từ cũng quay qua, nhìn cậu vui vẻ.

Thật ra chỗ cậu ngừng chính là chỗ giữa hai ghế Nghê Tử và Kiểm Từ ngồi.

Cậu búng quả bóng trên đầu Kiểm Từ, nói: "Cột không tồi."

Kiểm Từ sờ soạng kiểu tóc của mình "Chị Nghê Tử buộc tóc trông đẹp lắm, sau này em sẽ nhờ chị cột giúp."

"Vậy em hỏi xem chị ấy có đồng ý hay không" Kiểm Diệc ngồi thẳng lại "Có một số việc em không thể tự tiện làm chủ, sẽ tốt hơn nếu được đồng ý trực tiếp."

Nghê Tử: "..."

Cho đến khi Kiểm Từ đến cổng trường, cô bé vẫn đang xác nhận: "Chị ơi, chị có thời gian đến nhà giúp em buộc tóc không".

Nghê Tử liền kém chút nữa nhấc tay thề, trịnh trọng gật đầu nói: "Chị hứa với em."

Sau khi nhận được sự đồng ý nhiều lần của cô, Kiểm Từ mới cảm thấy mỹ mãn, nhảy đi vào.

Kiểm Diệc đứng sau lưng cô, giữ khoảng cách một cánh tay.

Nghê Tử siết chặt quai cặp sách, xoay người đi qua cậu, vừa đi vừa nói: "Đi thôi, sắp muộn rồi."

Kiểm Diệc chậm rì theo sau, chân dài, hai bước liền đuổi kịp cô "Cậu vội vàng làm gì? Còn có nửa tiếng."

Nghê Tử lúc này mới thả chậm bước chân, nhất thời không nói nên lời, nhìn cậu nói: "Thì sao? Còn có nửa tiếng, cậu tính ở trên đường hưởng thụ một chút nhân sinh sao?"

Kiểm Diệc hai tay đút túi, thản nhiên nói: "Hưởng thụ hay không hưởng thụ, vậy phải xem người đi cùng là ai."

Nghê Tử nhìn cậu hư tình giả ý mà cười hai tiếng "Xin lỗi, người bạn đồng hành hiện tại của cậu là tớ, một người có hoài bão lớn..."

"Học tra." Kiểm Diệc thay cô nói thêm.

Kỳ thật giống như "Học bá", "Học tra" có vẻ giống như "sự phân biệt giữa đắt và rẻ", đề cập đến những từ đặc biệt mạnh mẽ, Kiểm Diệc chưa bao giờ bận tâm đến việc ghi nhớ nó trong lòng, không liên quan đến việc học, cho dù nó bá hay tra, mưu cầu cá nhân là khác nhau.

Tuy nhiên, đối với người bên cạnh, Kiểm Diệc không thể hiểu được sự theo đuổi của cô.

"Cậu coi thường tớ sao?" Nghê Tử lẩm bẩm.

"Tớ không coi thường" Kiểm Diệc nửa đùa nửa thật nói: "Tớ cảm thấy cậu là khả tạo chi tài [3], cần tu luyện thêm, tất thành châu báu."

[3] Khả tạo chi tài: 可造之才 người (tài năng) có thể bồi dưỡng.

"Thầy bói nói xem tướng mạo của tớ còn nói tớ có tướng mệnh tinh anh" Nghê Tử cười ha hả nói: "Xem ra ông ấu nói đúng."

Kiểm Diệc cười như không cười nhìn cô, nói: "Ánh mắt không tốt đi."

Nghê Tử sửng sốt một chút rồi gật đầu: "Đúng vậy, ông ấy đeo một cặp kính râm."

Kiểm Diệc... Không còn lời nào để nói.

*Tác giả có lời muốn nói: Tận lực...

*Cây thuốc Địa Hoàng, Mạch Môn




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.