Khói Bụi Hầm Tử Diệp

Chương 38: Chương 38: Xuân trù tiệm ấm niên hoa




Về việc tựu trường, trong lòng Nghê Tử ít nhiều vẫn có chút kháng cự.

Rốt cuộc từ mẫu giáo đến năm hai trung học, hạ qua đông đến, cô kháng cự hơn mười năm, đã hình thành một loại kháng cự quán tính, trong khoảng thời gian ngắn tâm lý cô không thể xoay chuyển, về mặt tình cảm có thể tha thứ.

Đầu tiên là kháng cự khai giảng, sau đó kháng cự đi học.

Điều duy nhất khiến cô cảm thấy ngạc nhiên thú vị hơn cả là giáo viên dạy toán năm ba tự nhiên lại là Lê Tắc...

Tức là anh họ của Nghiên Tầm thân.

Đã hai tháng trôi qua kể từ ngày đi cắm trại, cả kỳ nghỉ hè không gặp...

Nghê Tử cảm thán: “Tớ cảm thấy anh họ đẹp trai bước ra từ kỷ nguyên mới, đẹp trai hóa thành giá trị sống.”

Thầm Thư cũng thở dài theo: “Đẹp pha đắc nhân tâm [1], may mắn đẹp trai không làm nhục mệnh.”

[1] Đẹp pha đắc nhân tâm: Vẻ đẹp được lòng người.

Nghê Tử: “Nhìn thêm vài lần có thể kéo dài tuổi thọ, nói không chừng còn có thể nâng cao thành tích.”

Thầm Thư: “... “

Sau khi Lê Tắc bước lên bục giảng, tính chât hào hoa phong nhã, nụ cười thân thiện, hơn nữa cách tự giới thiệu bản thân pha chút hài hước, đã dễ dàng chiếm được sự yêu mến của các học sinh.

Trước khi bắt đầu giờ học chính thức, Lê Tắc cầm phấn, đặt đầu phấn lên mặt bàn, nói: “Có một người bạn mà thầy vô cùng thưởng thức đã từng nói rằng, người sống một đời, duy chỉ có nhân cách và tình cảm không thể cùng thế tục thông đồng làm bậy, mà tính thẩm mỹ phải phù hợp với trào lưu quốc tế.”

Anh ta dừng lại, ánh mắt chậm rãi quét một vòng, tiếp tục nói: “Mà toán học, là một câu hỏi hóa học quốc tế, trong đó có quan hệ nhân quả, các em có thể hiểu được không?”

Một học sinh ở dưới chủ động lên tiếng: “Nếu hiểu toán học, tính thẩm mỹ của bạn sẽ trở nên quốc tế hóa.”

Sau đó một bạn trong lớp hỏi: “Thưa thầy, người bạn mà thầy thưởng thức có phải là bạn gái của thầy không?”

Lê Tắc mỉm cười đầy ẩn ý, nói: “Chờ tan học thầy lại nói cho các em.”

Các học sinh: “Thiết*!!”

*Thiết ở đây là cấp thiết, nóng lòng chờ đợi.

Hà Mục Dương cách lối đi nhỏ cùng Nghê Tử nói: “Không thể không nói, giáo viên toán học này có bản lĩnh lừa dối người có thể cùng cậu chạy song song đấy.”

Nghê Tử nhỏ giọng nói: “Thái độ của tớ rất nghiêm túc, đoan chính đúng không?”

Ngay khi tiếng chuông báo giờ tan học vang lên, Lê Tắc liền tuyên bố tan học.

Anh cầm sách giáo khoa tính toán rời đi, phía dưới đột nhiên có người hỏi: “Thầy ơi, thầy còn chưa nói người bạn mà thầy thưởng thức rốt cuộc có bạn gái thầy hay không?”

Lê Tắc nói: “Câu nói kia là thầy tự nói với chính mình, hơn nữa là lời nói vô căn cứ, chư vị lắng nghe phải thận trọng.”

Chư vị: “... “

...

Nghê Tử đem Lê Tắc trở thành nhân sinh đạo sư, bởi vì anh ta không chỉ có chơi, mà còn có thể làm giáo viên...

Giáo viên bộ môn của lớp 6 và lớp 7 về cơ bản là giống nhau, cho nên tiết tự học buổi tối, Nghê Tử muốn cường thế an lợi [2] Kiểm Diệc một chút.

[2] Cường thế an lợi: Đại xá.

Cô hỏi: “Cậu có suy nghĩ gì về giáo viên dạy toán của chúng ta không?”

Kiểm Diệc đang đọc sách giáo khoa toán, có chút làm như vô ý nói: “Tớ nên nghĩ gì về giáo viên toán?”

Nghê Tử vừa nghĩ vừa nói: “Giáo viên môn toán tuấn tú lịch sự, văn nhã thành thục, dí dỏm hài hước...”

Kiểm Diệc nhìn qua, trầm ngâm nói: “Cậu giống như không có sức chống cự với loại nam nhân như này?”

Lần trước là vị Phó đại ca kia.

Nghê Tử cười ra vài phần chột dạ “Có chút nhân sinh tương đối dễ khiến người khác sinh ra hảo cảm...”

Đâu giống cậu, một lời không hợp liền động tay động chân đánh đánh giết giết...

Kiểm Diệc: “Cho nên?”

Nghê Tử: “Yên tâm đi, tớ thề với trời, cậu sẽ không gả cho tớ.”

Kiểm Diệc: “... “

Trong giờ học ngày hôm sau, Kiểm Diệc đặc biệt bỏ thêm hai phần lực chú ý lên trên người Lê Tắc.

Theo cậu quan sát, Lê Tắc là một thầy giáo dạy toán tương đối đẹp trai mà thôi...

Sau khi lên đến năm thứ ba trung học, chỗ ngồi của mọi người cơ bản đều không thay đổi.

Cậu dựa lưng vào ghế, thấp giọng hỏi: “Cậu cảm thấy giáo viên dạy toán như thế nào?”

Cố Khâu đang vùi đầu vào đề toán, nghe được lời này mà sửng sốt mạnh mẽ, Kiểm Diệc đây là đang bát quái sao?

Kiểm Diệc chống ghế dựa đợi vài giây, vài giây này đủ để đầu óc cậu tỉnh táo lại, hơn nữa khiến cậu ý thức được, hành động này của bản thân... Ngu xuẩn đến mức nào.

Cậu vừa định từ bỏ vấn đề này, Cố Khâu ở phía sau đã vội vàng nắm lấy vai cậu, nói: “Tớ cảm thấy giáo viên dạy toán của chúng ta tong quá trình giảng bài không có đi vệ sinh!!”

“... “

Kiểm Diệc gật đầu, không hỏi thêm câu nào nữa.

Trong giờ học, Kiểm Diệc nhớ đến câu hỏi vừa rồi, càng nghĩ lại càng buồn cười, có chút không nói nên lời mà nhếch khóe miệng lên.

Cố Khâu nhìn từ phía sau, tấm tắc nói: “Tớ dựa! Nhếch khóe miệng lên cũng khiến người ta đố kỵ!”

Một nữ sinh tổ bên cạnh chống cằm, hai mắt mê ly: “Nụ cười này tớ thấy quen rồi, trong mơ cũng gặp qua nhiều lần.”

Cố Khâu nói: “Đã một năm rồi, có thể ngừng mơ mộng được không?”

...

Sau khi lên năm ba, nhìn chung, Nghê Tử cảm thấy mình không có gì không thích ứng được, các bạn học vẫn là bạn học ban đầu, chỉ là thay đổi giáo viên mà thôi.

Năm thứ hai trung học, cô trừ bỏ cùng thầy Tần sinh ra hoặc nhiều hoặc ít quan hệ thầy trò ở ngoài, ngoài ra các giao viên khác cô thậm chí còn không cảm thấy quen thuộc, ai bảo thành tích của cô không thể đi lên?

Không chỉ có giáo viên không nhớ kỹ cô, cô cũng vô tâm không phổi mà không để ý đến giáo viên.

Năm đó, cô không cảm nhận được lạc thú học tập... Sự chuyển biến to lớn này, tất cả những điều này, là nhờ...

“Tớ giác ngộ.” Nghê Tử nói xong liền tự thưởng cho mình một ngụm canh.

“Không phải nhờ Kiểm Diệc chỉ điểm sao?” Hà Mục Dương cảm thấy trán mình thêm một vạch đen, nói không nên lời.

“Luận công hành thưởng [3], trước tiên cảm tạ bản thân đã giác ngộ, sau đó cảm tạ cậu ấy chỉ điểm.” Nghê Tử dùng thìa chỉ vào chính mình, sau đó chỉ vào Kiểm Diệc.

[3] Luận công hành thưởng: căn cứ vào công lao lớn hay nhỏ mà phong tước và ban thưởng.

“Không cần, tớ không mừng công.” Kiểm Diệc nói.

Bên cạnh có người bưng mâm đồ ăn đi ngang qua, nói: “Ơ, Kiểm ca, cùng chị dâu ăn cơm à?”

Nghê Tử: “ Chị.. dâu?”

Một bạn học khác đi ngang qua, nói: “Ơ, Mục Dương, lại ở đây làm bóng đèn à?”

Hà Mục Dương: “Bóng đèn, em gái mày! Hai trăm watt ngói lóe mù mắt mày!”

Một bạn học khác: “... “

Chuyện của Kiểm Diệc và Nghê Tử không có nhiều người biết, những người biết, đều là những người bạn nghỉ hè cùng đi cắm trại, đều trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, thỉnh thoảng gặp mặt trêu chọc hai câu.

Mỗi lần Nghê Tử đi tìm Kiểm Dịch, cơ bản đều vì chuyện học hành.

Cho dù là giáo viên nhìn thấy cũng không có biểu hiện ra ngoài, bởi vì hai người ngồi chung một chỗ, thành thật học tập, vô cùng quy củ, giáo viên vô duyên vô cớ tiến lên chất vấn, có vẻ như tư tưởng của giáo viên không đoan chính.

Tóm lại, sau nhiều lần quan sát, mọi thứ vẫn như bình thường, không thể tìm ra lỗi nào.

...

Nghê Tử thích nghi với cuộc sống năm ba trung học, sau đó đem lực chú ý đặt vào việc học, luôn cảm thấy thời gian trôi qua một cách chóng mặt.

Trong buổi học cuối cùng vào thứ bảy, Kiểm Diệc gửi một tin nhắn cho cô —— sau giờ học đến cửa trường chờ.

Nghê Tử có cảm giác chuyện tình cảm đang ngầm phát triển, lén lút, khá là... Kích thích a.

Sau giờ học, Nghê Tử thu dọn đồ đạc, cầm cặp sách chuẩn bị rời đi, chủ nhiệm lớp chạy tới ngăn cô lại, sau đó gọi cô lên văn phòng.

Nghê Tử bỗng nhiên lòng như gương sáng, thầy giáo lại đây gọi cô, trong lòng cô ít nhiều có thể đoán được tại sao.

Thầy Lưu ngồi trên ghế, đối mặt với cô, nghiêm trang nói: “Em và Kiểm Diệc lớp bên cạnh, xem ra có quan hệ không tồi.”

Nghê Tử vô cùng rộng thoáng, trực tiếp gật đầu “Đúng vậy.”

Thầy Lưu ho khan hai tiếng, cầm lấy chiếc cốc gốm sứ có hình《 Con Tôm 》của Tề Bạch Thạch dường như được lưu truyền từ những năm 1980 tới nay, cầm nắp chiếc cốc lên, giả bộ hơ ly hai lần, nói: “Vậy hai em quan hệ tốt đến mức độ nào?”

Nghê Tử một bộ thái độ thanh giả tự thanh [4], nói: “Có thể ngồi cùng nhau, học tập giúp đỡ trình độ cho nhau.”

[4] Thanh giả tự thanh: là những người trong sạch, dù họ không nói những lời thanh minh cho mình.

Thầy Lưu cười ha hả, nói: “Hay lắm hay lắm, nhưng nếu không hiểu gì thì có thể hỏi các bạn khác trong lớp, không nhất thiết phải... Đúng không?”

Nghê Tử hiểu rõ gật đầu “Thưa thầy, trong kỳ nghỉ hè, Kiểm Diệc dạy bù cho em, việc học tập của em có vấn đề gì cậu ấy hiểu rất rõ, có thể đúng bệnh hốt thuốc, em tiến bộ càng nhanh.”

“Trong kỳ nghỉ hè hai em...” Thầy Lưu nghĩ nghĩ, hỏi: “Nhà hai em ở gần nhau sao?”

“Đúng vậy” Nghê Tử cười cười, nói: “Ba mẹ em rất thích cậu ấy.”

“Ba mẹ em?” Thầy Lưu vừa định uống miếng nước, nghe lời này vội vàng đặt xuống, sau đó nhíu mày trầm tư.

... Chẳng lẽ là ông nghĩ nhiều?

Nhìn vẻ mặt nha đầu trước mặt, rất thẳng thắn, thầy Lưu lập tức lòng sinh áy náy “Vậy sao, gần đây thầy nghe được một ít tin đồn nhảm nhí, cho rằng có chuyện như vậy xảy ra, sợ ảnh hưởng không tốt, cho nên mới tìm em lại hỏi một chút tình hình, nhưng nếu là hiểu lầm, vậy không có việc gì nữa.”

Nghê Tử “Ồ” một tiếng, nói: “Thưa thầy, em có thể đi chưa ạ?”

Thầy Lưu bưng cái ly muốn uống nước, nghe được lời này lại buông xuống “Có thể có thể, trở về đi, trở về phải nhớ rõ, chăm chỉ học tập.”

Nghê Tử quay người bước ra khỏi văn phòng, thầm thở phào nhẹ nhõm...

Lúc này, tim bắt đầu đập bùm bùm tăng tốc.

Lúc đi xuống cầu thang, cô nắm tay vịn bước nhanh, sợ thầy Lưu xông tới gọi cô lại hỏi thêm, ước chừng nhịp tim cô sẽ tăng nhanh đến ngất xỉu mất.

Sau khi cô bước ra khỏi khu dạy học, điện thoại đổ chuông, là Kiểm Diệc gửi tới, cô nghĩ rằng cậu gửi tin tức tới thúc giục cô, nhưng cô không ngờ cậu lại gửi —— Sau lưng, quay lại.

Nghê Tử xoay người nhìn lại, cậu đang đứng cách xa cô ba bốn mét.

Cô nói: “Cậu trực tiếp lại đây...”

“Sợ dọa đến cậu.” Kiểm Diệc ngắt lời cô, chậm rãi đi tới trước mặt cô “Tớ vừa mới đi theo cậu đến văn phòng, trả lời không tồi, ba mẹ cậu rất thích tớ? Thật khôg?”

“Chiến thuật...” Nghê Tử hít vào một hơi, vừa rồi cô vẫn luôn nghẹn.

Kiểm Diệc nhìn cô, vẻ mặt cười như không cười: “Khẩn trương không? Kích thích không?”

Nghê Tử đáp: “Tớ vững vàng, tớ bình tĩnh.”

“Tớ thấy cậu rất khẩn trương, hai chân run lên.” Cậu nói, dùng ngón chân chạm vào bắp chân cô.

“Có thể công thành lui thân [5] cũng đã thuyết minh được vấn đề rồi.” Nghê Tử vỗ vỗ ống quần, xoay người rời đi.

[5] Công thành lui thân: sau khi thành công thì rút lui.

Khi đến cổng trường, Nghê Tử phát hiện Kiểm Từ không ở vị trí kia đợi anh trai...

“Tại sao tiểu Từ không đến chờ cậu về nhà?” Cô quay lại hỏi người đang chậm rãi đi theo mình.

“Tớ kêu em ấy đừng tới đây.” Kiểm Diệc đi ngang qua cô, thuận tiện đụng cô một cái.

Nghê Tử vô cùng vô ngữ mà theo sau “Tại sao không cho em ấy tới?”

Kiểm Diệc nói: “Em ấy mới học tiểu học, thứ bảy được nghỉ.”

“Nhưng tớ thấy em ấy mỗi lần đến đây đều mang cặp sách...” Nghê Tử nỗ lực hồi tưởng một chút, quả nhiên đúng như vậy.

“Em ấy nói làm như vậy để tớ dễ chịu hơn” Kiểm Diệc không nói nên lời muốn bật cười “Bởi vì thứ bảy tớ phải đi học.”

“... “

Nghê Tử loát một chút, Kiểm Từ đeo cặp sách trên lưng tới đây, là vì an ủi anh trai thứ bảy phải đi học, để cậu quên người khác không phải đến lớp vào thứ bảy?

Mạch não này mạnh đến mức khiến cô muốn bái phục.

“Vậy sao hiện tại cậu không để em ấy tới?”

“Cậu dẫn đường cũng như nhau.”

Sau đí, cậu có thể chơi trò chơi!

...

Sự khác biệt giữa năm ba và năm hai là, so với năm hai, mỗi giáo viên bộ môn trong năm ba phát giấy kiểm tra thường xuyên hơn và không thu tiền, làm bài kiểm tra xong còn có sách luyện tập, sau đó còn có kiểm tra hàng tuần, hàng tháng, hàng loạt các bài kiểm tra khác nhau.

Nghê Tử thường xuyên viết bài thi, bắt đầu tự hỏi liệu mình có phải sinh ra để đối phó với những câu hỏi của những tờ giấy kiểm tra này hay không.

Sau khi loại nghi ngờ này xuất hiện mấy lần, cô liền lười để tâm suy nghĩ, lãng phí thời gian, lãng phí thời gian viết bài bài thi, giải đề của cô.

Trạng thái tăng tốc ngày đêm của Nghê Tử, bản thân cô rất cảm động, nhớ lại chính mình hồi học năm nhất, nội tâm một trận cảm khái, đảo mắt thấy Kiểm Diệc... Cư nhiên cùng Kiểm Từ chơi xếp gỗ?

Cô đem bài thi cầm lấy ném lên bàn một cách căm giận —— nhìn xem những kẻ phía sau đang làm gì!!

Sau đó dưới ánh mắt của hai anh em nhà họ Kiểm, cô cầm bút lên, viết thẳng, với cảm xúc khai hỏa toàn bộ hỏa lực...

*Tác giả có lời muốn nói: Sau này sẽ không quá ngược, dù sao mục đích của bộ truyện này là —— cho dù có bao nhiêu đường cũng sẽ không có sâu răng.

*Hoài: Hi mọi người tình hình là tên chương lần này khó chơi quá:v Ban đầu mình tính đổi nó thành “Cách đồng mùa xuân nở rộ” thay cho “Xuân trù tiệm ấm niên hoa” (春畴渐暖年华). Nhưng mà sau khi mình tra google nó thì lòi ra nó là thuật ngữ, và mình cũng không hiểu lắm. Nếu tên chương giữ nguyên theo bên wikidich nha:v

*Ly gốm sứ của thầy Lưu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.