Thời gian gần đây, Nghê Tử hầu như ngày nào cũng cầm tài liệu ôn tập ra cửa học bù, hơn nữa kiên trì suốt một tháng, hầu như ngày nào cũng cầm tài liệu ôn tập trễ, trở về ăn cơm chiều xong lại tiếp tục, mãi cho đến 10 giờ tối mới về.
Đối với trạng thái tiến bộ này của Nghê Tử mắt thường có thể nhìn ra, ba Nghê tỏ vẻ rất là khó hiểu: “Con gái của chúng ta bị sao vậy? Tại sao lại thế này?”
Mẹ Nghê đưa cho ông một quả táo “Con bé chăm chỉ như vậy không tốt sao?”
“Tôi là sợ con bé gặp chuyện gì đó, nếu không thì con bé không thể thay đổi lớn như vậy?” Ba Nghê sờ quả táo, lo lắng sốt ruột.
“Có thể gặp chuyện gì? Ông xem con bé cả ngày hi hi ha ha, có chuyện gì con bé có thể không nói cho chúng ta biết sao? Ông có muốn ăn táo không? Không ăn thì sờ làm cái gì?” Mẹ Nghê đem quả táo lấy lại, vội pha nước trong ấm trà, rồi ăn táo.
Ba Nghê: “... “
Nghê Tử rõ ràng cảm thấy mình đã tiến bộ, các câu hỏi luyện tập bắt đầu không khó như trước nữa.
Cô nhớ lại các điểm kiến thức của hai học kỳ trong sách giáo khoa Toán, có một số bài thỉnh thoảng bị quên, nhưng làm bài tập thêm thì có thể nhớ được.
Còn có cả ngữ pháp tiếng Anh nữa, cô tự đọc trước, đọc xong lúc sau lại quên mất, nên vẫn phải có người mè nheo bên tai mới nhớ được.
Trong khoảng thời gian Nghê Tử đến nhà Kiểm Diệc để học bù, gặp mẹ Kiểm vài lần, đều là buổi tối khi cii chuẩn bị trở về, nên có một cuộc đối mặt vội vàng
Tối nay mẹ Kiểm về sớm, về sau cũng không dám quấy rầy bọn họ, liền vào phòng cùng Kiểm Từ chơi xếp gỗ.
Đối với tình hình hiện tại, mẹ Kiểm có một số suy nghĩ trong đầu.
“Anh trai con thích chị gái này sao?” Mẹ Kiểm hỏi thẳng.
“Thích.” Kiểm Từ trả lời cũng rất thẳng thắn.
Mẹ Kiểm nhìn Kiểm Từ cầm một khúc gỗ hình trụ cẩn thận đặt lên, nghĩ nghĩ, nói: “Làm sao con biết là anh trai con thích?”
Kiểm Từ bỏ tay xuống, nhìn mẹ nói: “Anh trai nói.”
“Anh trai nói với con, anh ấy thích chị gái này?” Mẹ Kiểm xác nhận.
“Đúng vậy, anh trái nói thích chị ấy.” Kiểm Từ gật đầu thật mạnh, sau đó nhe răng cười.
“Hàm răng lộ nhiều như vậy, cẩn thận kẻo chuột trộm mất.” Mẹ Kiểm dùng ngón trỏ gõ vào răng cửa cô bé.
“Vậy con sẽ làm như thế này.” Kiểm Từ che miệng bằng cả hai tay, nhe răng cười dưới lòng bàn tay.
Mẹ Kiểm đứng dậy đi ra cửa nhìn về hướng phòng khách, từ khe hở giữa hai bức tường có thể nhìn thấy tình hình trên bàn ăn.
Kiểm Từ đi theo ghé vào khung cửa bên cạnh nhìn trộm...
Nghê Tử làm bài có chút mệt mỏi, rốt cuộc cũng không còn sớm, trọng lượng tế bào não cuối cùng của ngày hôm nay gần như dùng hết, Kiểm Diệc bên cạnh cũng không có phát ra âm thanh gì, cô quay đầu lại xem, phát hiện cậu cũng đang nhìn mình.
Hơn nữa xem trạng thái của cậu, dường như đã nhìn chằm chằm vào cô rất lâu.
Đầu tiên, Nghê Tử nhìn cậu chằm chằm một lúc, sau đó cười với cậu “Bộ dáng nghiêm túc học tập của tớ rất mê người đúng không?”
Kiểm Diệc nói: “Tớ đồng ý.”
Nghê Tử: “... “
Cô còn tưởng cậu sẽ giống như mọi khi, không lên tiếng và cũng lười phản ứng, cùng lắm là cậu sẽ đối mặt với cô, lộ ra nụ cười không có thành ý...
“Phốc!” Mẹ Kiểm che miệng, che lại tiếng cười phun ra, cúi đầu nhìn Kiểm Từ, Kiểm Từ cũng che miệng nhìn bà vui tươi hớn hở.
10 giờ tối, Nghê Tử chuẩn bị thu dọn đồ đạc rồi đi về, dạo này tiến độ tốt, thậm chí còn trôi chảy hơn lúc đầu rất nhiều, nắm chắc điểm kiến thức cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
“Tối nay không cần đưa tớ về, tớ tự mình đi.” Nghê Tử xếp tài liệu lại trong tay rồi ôm vào ngực.
“Không sợ tối sao?” Kiểm Diệc đang ngồi, đặt tay lên ly, nước trái cây trong đó đã uống hết.
“Con người phải học cách trưởng thành” Nghê Tử lắc lắc điện thoại với cậu “Tớ có đèn, có thể nhìn đường.”
“Vậy cậu rất lợi hại.” Kiểm Diệc nói.
“... “ Nghê Tử bĩu môi nhìn cậu.
“Tớ tiễn cậu” Kiểm Diệc đứng dậy, duỗi tay lấy tài liệu sách giáo khoa trong lòng ngực cô “Sợ cậu trên đường bị yêu quái bắt, tớ còn phải phí tâm tư đi cứu cậu.”
“... Cây cổ thụ dưới lầu tu luyện thành tinh rồi sao?” Nghê Tử phát hiện bản thân đối diện với cậu cũng có lúc cứng họng không nói nên lời.
“Khó nói, lắm” Kiểm Diệc mang giày vào, mở cửa để cô đi ra ngoài trước “Dựa theo cách nói của tiểu Từ, tủ lạnh của nhà tớ cũng có thể tu luyện thành tinh.”
“Đó là nhờ sự chỉ đạo tốt của cậu, đem tiểu Từ bồi dưỡng ra dạng thiên mã hành không [1].” Nghê Tử thấy cậu định khóa cửa, cô nhanh chóng cầm lấy sách giáo khoa.
[1] Thiên mã hành không: ngựa thần lướt gió tung mây. Muốn hiểu hơn câu nói này xem.
10 giờ tối, trên đường vẫn còn xe cộ và người đi bộ, đèn đường trên vỉa hè vẫn sáng.
Lúc này cũng có nhiều người chạy bộ vào ban đêm,một số chạy song song theo từng cặp, duy trì tốc độ, người nam chạy chậm lại, người nữ cố gắng theo kịp.
Nghê Tử cũng đang làm mọi cách để theo kịp bước chân cậu, nhưng cô không muốn Kiểm Diệc thả chậm bước chân chờ mình đuổi kịp, cô hy vọng cậu có thể càng ngày càng ưu tú hơn.
Vì vậy cô chưa bao giờ dám lơi lỏng nửa phần, thậm chí là nửa đêm, sợ tụt lại phía sau, sẽ bỗng nhiên cảm giác hoảng hốt, sau đó lại tiếp tục ôn bài, làm bài tập, học thuộc một vài từ vựng.
Hơn một tháng này cô đều như vậy, cô so với những gì bản hân tưởng tượng, mong muốn đạt tiến bộ hơn thế.
Kiểm Diệc đưa Nghê Tử xuống lầu, trước cửa tòa nhà đơn vị có một tia sáng trắng, ánh đèn thoạt nhìn như lòng bàn tay, nhưng diện tích chiếu sáng rất rộng.
Ánh đèn màu trắng khiến khuôn mặt cậu càng thêm lạnh lùng, đặc biệt là biểu cảm nhàn nhạt của cậu.
Kiểm Diệc không biết lấy gì từ trong túi quần ra, ở trước mặt cô mở ra, trong lòng bàn tay có một ít viện kẹo có giấy gói màu tím, giấy gói kẹo màu sắc phấn nộn, viên nhỏ, nhìn rất tinh tế, tuyệt đối có thể kích phát trái tim thiếu nữ.
“Tớ thích nho, chứ không thích ăn kẹo.” Nghê Tử nắm lấy viên kẹo trong lòng bàn tay cậu vào trong tay mình “Ăn kẹo thuận tiện thuận tiện hơn mà thôi.”
“Vậy lần sau tớ sẽ cho cậu một chùm nho.” Kiểm Diệc từ trong tay cô đi một viên.
Cậu thường xuyên như vậy, thích lấy kẹo cậu đưa cho cô, lột giấy gói kẹo rồi ăn.
Nhưng lần này cậu không ăn, giống như lần trước, nhét vào túi quần.
“Sao cậu không ăn?” Nghê Tử cười hỏi.
“Thu thập thêm một ít rồi lại đưa cho cậu” Cậu nghiêm túc nói: “Có thể tiết kiệm vài mao tiền.”
“... Vị anh hùng này thật hài hước.” Nghê Tử nói.
Kiểm Diệc cúi mặt nhìn cô, bỗng nhiên tiến lại gần cô nửa bước
Nghê Tử vội vàng lui về phía sau, thấp giọng nhắc nhở cậu: “Bên cạnh có người theo dõi, cậu định có chủ ý gì?”
“Đánh chủ ý lên cậu.” Kiểm Diệc nói xong nghiêng đầu quan sát, quả nhiên ở cách đó không xa ở góc trên bên phải có một máy theo dõi màu đen, cậu liếc mắt nhìn camera.
“Nói không chừng có người đang theo dõi từ phía sau màn hình.” Nghê Tử cũng nhìn thoáng qua vị trí của máy theo dõi, cậu đưa tay ra giữ lấy cô, xoay người kéo cô sang một bên.
Với ý đồ rõ ràng như vậy, cô phản kháng cũng không được, không phản kháng cũng không được.
Kiểm Diệc giữ vai cô nhẹ nhàng đẩy cô vào tường, nâng cằm cô lên hôn xuống.
Nghê Tử quay mặt qua một bên “Chờ một chút...”
Vì thế cậu thật sự “Đợi một chút”,quay mặt cô lại qua tới lại, hôn lên.
“Ai nha không phải, tớ có lời muốn nói.” Nghê Tử một tay đẩy ngực, tay kia ôm tài liệu.
“Vậy cậu nói đi.” Kiểm Diệc yên lặng thở dài, đứng thẳng người nghe cô nói.
Nghê Tử hai tay ôm tài liệu ôn tập, đứng dựa vào tường nói: “Lúc trước cậu dùng quá sức, miệng tớ đau!” Lời nói tức giận này, còn xấu hổ giả vờ trấn định.
Kiểm Diệc cảm thấy buồn cười, phải mất một lúc lâu cậu mới cưỡng lại được ý muốn cười, cậu vẫn duy trì bình tĩnh, đôi mắt nhìn cô, nhất thời không có lời nào để nói.
“Cậu không giống như trê TV...” Nghê Tử cảm thấy chính mình nói xong, còn xấu hổ hơn cậu.
“Trên TV thì nào?” Kiểm Diệc rất có kiên nhẫn mà trêu chọc cô “Vậy cậu tới làm mẫu đi?”
“Tương đối...” Cô hận không thể hóa xấu hổ thành một cuộc chiến, chiến đấu đến chết với bức tường phía sau cô, cô nói: “Văn minh lịch sự.”
“Vốn dĩ là chuyện lưu manh, làm sao có thể văn minh lịch sự được?” Kiểm Diệc cúi mặt, đút hai tay vào túi, nghiêng đầu nhìn cô.
Ngón chân hai người vừa chạm nhau, cô bỗng nhiên im bặt, Kiểm Diệc nhấc chân chạm vào chân cô “Văn minh như thế nào?”
Nghê Tử nhích chân về phía sau, gót chân đụng vào tường, cả người đứng thẳng, nói: “Chính cậu cứ từ từ lĩnh ngộ.”
Kiểm Diệc: “... “
Cô nói xong, định nhích người sang một bên, muốn chạy, nhưng bị cậu nắm lấy khuỷu tay, kéo lại.
“Chuyện còn chưa kết thúc, tính toán nửa đường chạy trốn sao?” Kiểm Diệc dứt khoát đem cô ôm đến trước mặt.
Tài liệu cô ôm trong ngực liền ngăn ởgiữa hai người, cậu cầm lấy tài liệu, ném nhẹ vào một khoảng trống tương đối sạch sẽ bên cạnh, tài liệu rơi ngay ngắn trên mặt đất.
Kiểm Diệc đặt tay lên eo cô một lần nữa, nhẹ nhàng nâng eo cô lên, nghiêng người một chút rồi nhẹ nhàng buông xuống một nụ hôn tỏ vẻ văn minh và lịch sự.
Nghê Tử: “... “
Cô vẫn luôn nhón gót để không bị chênh lệch quá nhiều với chiều cao của cậu, nhưng sau một thời gian dài kiễng chân...
“Chân tớ đau.” Nghê Tử nói.
“Hử?” Kiểm Diệc không phản ứng.
Nghê Tử duỗi tay câu lấy cổ cậu, kéo cậu xuống một chút, cúi người hôn cậu.
Kiểm Diệc ôm chặt lấy cô, khẽ mở môi, ngay khi đầu lưỡi chạm vào độ ấm đôi môi cô liền có chút mất khống chế, cậu dựa vào bản năng không ngừng tiến lên, thăm dò bên trong, lại cầm lòng không đậu cuốn lấy cô.
Cái gọi là tình yêu, làm sao có thể bị quản chế bởi sự văn minh lịch sự? Nó phải như một con mãnh hổ, kéo cũng không kéo lại được.
...
Đêm lạnh như nước, huyết khí phương cương [2].
[2] Huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.
Một số thứ trở nên nghiện khi chạm vào, chẳng hạn như môi của cô, chạm vào hận không thể nhanh chóng đặt lên môi cô một nụ hôn.
Không vào lâm viên, sao biết có mùa xuân?
Sau khi vào lâm viên lại phát hiện, ba phần cũng có thể giết chết cậu, mà chỉ cần còn một hơi thở, liền không thể dừng lại.
Kiểm Diệc đối với phương diện này hiểu biết rất rõ, giới hạn dây dưa cuồng nhiệt trong phim của nam nữ chính, nhìn cảnh tượng như vậy, cậu đã có phản ứng, nhưng cũng không tạo thành rắc rối gì, phát ngốc một lúc là có thể khôi phục bình thường.
Nhưng ôm cô lại khác, trong miệng nếm được vị mềm ấm trơn ướt, cắn mạnh một chút đôi môi liền phiếm hồng, cánh tay cậu siết chặt lần nữa, nếu không thể hội khống chế không được muốn chạm vào cô hơn.
Có lẽ là vì thiếu oxy nên Nghê Tử cảm thấy cảnh vật trước mặt bị đảo lộn, đầu óc choáng váng, môi lưỡi tê dại, cả người mềm nhũn.
Cậu không ngừng áp lại, cô bất giác lùi lại hai bước, cậu đi theo, cho đến khi lưng cô dựa vào bức tường phía sau, gáy cô đập vào lòng bàn tay anh.
Kiểm Diệc một tay chống trên tường, một tay kịp thời bảo vệ gáy cô, bắt gặp ánh mắt ngơ ngác của cô.
Cậu chậm rãi áp xuống, hôn cô rất trang trọng rồi kết thúc.
Sau khi buông cô ra, không khí mát mẻ lại lần nữa xuyên qua giữa hai người.
Kiểm Diệc giúp cô lau khóe miệng, cậu chậm rãi nhếch miệng cười với cô, Nghê Tử vươn tay kéo cậu lại, ôm lấy cổ cậu, tựa cằm vào vai cậu, cậu thuận thế khom lưng ôm cô, lòng bàn tay phải còn chống sau đầu cô.
...
Buổi tối, Nghê Tử mất ngủ.
Bác sĩ nói, buổi tối trước khi đi ngủ không nổi nóng, không vận động mạnh, không làm bản thân nhiệt huyết sôi trào...
Nghê Tử cảm thấy kỳ nghỉ hè này, thời gian trôi qua nhanh hơn bất cứ lúc nào trước đây.
Đại khái có lẽ là do “việc học tập khiến tôi hạnh phúc, mà hạnh phúc thì thời gian sẽ như thoi đưa“...
Từ khi Nghê Tử trầm mê học tập không thể tự kềm chế tới nay, ngày nào cũng đi sớm về trễ, tập trung vào việc học, cô trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Mẹ Nghê tỏ vẻ rất là vui mừng “Tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Nghê Tử suýt nữa làm rơi cái bát “Mẹ, gần đây mẹ rất khách sáo...”
“Con đang nói gì vậy? Mẹ chỉ quan tâm đến chất lượng giấc ngủ của con thôi.” Mẹ Nghê cười cười, đem hộp sữa bò đẩy qua cho cô.
“Trước kia mẹ chỉ biết để ý giấc ngủ của con có dài hay không thôi.” Nghê Tử đẩy sữa trở về.
“Đều như nhau, tất cả đều là tình yêu của mẹ dành cho con.” Mẹ Nghê lại lần nữa đem sữa đẩy cho cô.
“Cảm ơn mẹ” Nghê Tử lại một lần đẩy sữa trở về “Sữa này...”
Ba Nghê đi tới cầm sữa bò đi “Hai người đều ghét bỏ hộp sữa này? Hai người không uống tôi uống.”
Ăn xong bữa sáng Nghê Tử còn phải đi đến bệnh viện một chuyến thăm Văn Vọng.
Kể từ khi nhập viện ngày hôm đó, sau đó cô ấy liền không trở về, vẫn luôn ở bệnh viện, nói rằng điều đó là tốt cho tình trạng của cô.
Nghê Tử thỉnh thoảng dành thời gian đến thăm, Hà Mục Dương biết cô ấy bị ốm phải nhập viện, cũng thường thường cùng Nghê Tử đến thăm, cùng cô ấy nói chuyện phiếm.
Phó Thanh Thần bận rộn với công việc, không thể ở bên từ sáng đến tối, nhưng tối nào anh cũng sẽ qua ngủ, cơ hồ là ở luôn ở đó.
Khí sắc của Văn Vọng đã tốt hơn trước, Nghê Tử luôn cảm thấy cô ấy sẽ như Phó Thanh Thần nói, sẽ khá lên.
Khi Nghê Tử đi ngang qua, vừa lúc bác sĩ kiểm tra phòng xong, xoay người đi ra ngoài, nhìn biểu hiện của bác sĩ, tình hình hiện tại của Văn Vọng có vẻ không sao.
“Gần đây chị đang đọc sách gì vậy?” Nghê Tử nhìn chồng sách trên đầu giường, cả tháng nay cô ấy đều dành thời gian để đọc chúng.
“Tạp chí địa lý.” Văn Vọng cho cô xem bìa tạp chí “Thanh Thần mang nó đến đây, thỉnh thoảng xem những thứ này, chị còn nhờ anh ấy mang mô hình địa cầu lại đây.”
“Em còn không nhớ hết nội dung trong sách giáo khoa địa lý.” Nghê Tử khẽ thở dài, lúc trước cô đã quên kinh tuyến gốc là gì rồi.
Nghê Tử ở đây gần một tiếng đồng hồ, vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, điện thoại của Kiểm Diệc liền tới.
“Cậu đang ở đâu?”
“Cổng bệnh viện, băng qua đường.” Nghê Tử chú ý tới xe cộ hai bên.
Kiểm Diệc bỗng nhiên không có tiếng động, Nghê Tử cảm thấy kỳ lạ, sau khi băng qua đường, cô “Alo” một tiếng.
Hắn hỏi: “Đến chỗ nào rồi?”
“Đã qua đường xong...” Nghê Tử cảm giác được cậu ở bên kia đang yên lặng mỉm cười, bởi vì cô có thể nghe thấy một tiếng thở rất nhỏ.
Kiểm Diệc im lặng, nói: “Tớ đã làm bánh quy cho cậu.”
Nghê Tử đi đến trạm xe buýt trước mặt, vừa đi vừa hỏi: “Cậu có chắc họ làm bánh quy cho tớ không?”
“Ừm” Giọng nói vạn năm không gợn sóng của Kiểm Diệc truyền đến “Che lại lương tâm làm.”
“... “ Nghê Tử yên lặng bĩu môi tỏ vẻ: “Đồ ăn hư tình giả ý tổn hại sinh khí.”
“Tới chậm thì hư tình giả ý cũng không có.” Kiểm Diệc nhẹ nói.
Cách điện thoại, cách vạn trọng sơn, những gì Nghê Tử nói với cậu, phản hồi cho cậu biểu tình đặc biệt phong phú, bĩu môi, trợn trắng mắt, không tiếng động cười lạnh, biểu tình suất diễn đặc biệt nhiều.
Nghê Tử nói: “Tớ đang ở trạm xe buýt.”
Hắn trả lời: “Miêu tả hoàn cảnh chung quanh một chút.”
Nghê Tử: “... “
Kiểm Diệc: “Rèn luyện khả năng viết văn của cậu.”
Nghê Tử nhìn nhìn chung quanh, rồi miêu tả: “Có một chiếc ô tô đang lao tới với tốc độ không đổi cách tớ 20 mét, tớ tập trung nhìn vào, đây chẳng phải là chiếc xe buýt số 666 mà tớ đang đợi sao? Nó chậm rãi ngừng ở trước mặt tớ, hiện tại tớ phải lên xe.”
Kiểm Diệc: “Sau khi lên đi.”
Nghê Tử lên xe, đi về phía sau xe, sau khi ngồi xuống lại bắt đầu báo cáo: “Tớ ngồi xuống.”
Kiểm Diệc nói: “Mô tả tình hình bên trong xe buýt một chút.”
Nghê Tử tức giận nói: “Tớ là người duy nhất trên xe.”
Kiểm Diệc trầm mặc một lát, nói: “Ồ? Vậy cái quỷ gì đang lái xe vậy?”
Nghê Tử: “... “
...
Nửa giờ sau, Nghê Tử xuống xe, băng qua đường về phía nhà Kiểm Diệc.
Khi đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Nghê Tử tạt vào, mua sữa chua cho Kiểm Từ, anh trái không cho cô bé ăn kem, cho nên Nghê Tử mỗi lần qua đều sẽ mang cho cô bé một lọ sữa chua đỡ thèm.
Nghê Tử lấy trong ngăn đá hai chai, Kiểm Diệc không cho cô mua nhiều, bởi vì cậu nói mua nhiều Kiểm Từ sẽ ăn nhiều.
.... Nha đầu này có đôi khi rất khó giáo dục.
Khi thanh toán hóa đơn, phía trước có một vài người.
Lúc đầu Nghê Tử không để ý đến người trước mặt mình là ai, cô chỉ liếc nhìn hai lần khi người đó thanh toán tiền.
Người đàn ông ở trong túi quần lục một lúc lâu, móc ra 10 tệ, tiếp tục tìm kiếm hết lần này đến lần khác, cũng chưa móc ra một đồng xu nào nữa, ngay lập tức vừa khó xử vừa cảm thấy xấu hổ.
Nghê Tử nhìn thoáng qua màn hình bên ngoài của máy tính tiền, sau đó lấy ra 5 tệ để lên.
Người phục vụ và người đàn ông đồng thời liếc qua, người phục vụ thấy cô không nói gì, người đàn ông này dường như cũng không có phản đối hay phản ứng gì khác nên đành thu lại 15 tệ.
Người đàn ông quay mặt lại nhìn Nghê Tử, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
Nghê Tử cảm thấy biểu cảm này có phần quen thuộc, bởi vì cô thường thấy những biểu cảm tương tự trên khuôn mặt của Kiểm Diệc.
Người đàn ông thấp giọng nói câu “Cảm ơn”, sau đó cầm mì của mình, quay người bước đến chiếc bàn dài dưới cửa sổ, ngồi ăn mì.
Nghê Tử cầm hai chai sữa chua nhìn người đàn ông rồi mới rời đi, cô đứng ở cửa chần chừ một lúc, vừa định đi thì có người vừa vào cửa.
Hà Mục Dương nhìn thấy cô rất kinh ngạc “Cậu không phải đi ôn bài à?”
Nghê Tử không ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu ta, bởi vì nó không xa tiểu khu nơi Kiểm Diệc sống “Tớ đên bệnh viện thăm Văn Vọng, rồi mới đến đây.”
“Ồ” Hà Mục Dương gật đầu “Vậy đi thôi, Kiểm Diệc có nướng một ít bánh quy cho cậu.”
Nghê Tử còn đang suy nghĩ về người ở bên trong, ngây người một chút, mới đi ra.
Sau khi bước ra ngoài, cô đột nhiên nghe thấy người ở bên trong nói: “Tiểu Dương, sao cháu lại tới đây?”
Nghê Tử dừng một chút, quay đầu nhìn sang, phát hiện Hà Mục Dương cũng nhìn sang, vẻ mặt bất lực, cô suy nghĩ một chút, xoay người bước về.
Kiểm Hải nhìn thấy hai người đứng cùng nhau ở đằng kia, có chút ngạc nhiên nói với Hà Mục Dương: “Ơ? Đây là bạn gái cháu sao? Mới vừa rỗi trả tiền mua mì cho chú, đúng là cô gái tốt!”
Hà Mục Dương: “... “
Nghê Tử: “... “
Vì thế, Nghê Tử ngồi xuống ăn mì với hai người họ.
Hà Mục Dương cho cô một phần, rồi ngồi vào vị trí chính giữa.
“Tiểu tử này sao lại nhỏ mọn như vậy? Không biết mua cho chú Kiểm một phần? Khi còn nhỏ chú mua kem cho con có thiếu không?” Kiểm Hải vỗ vào lưng cậu, Hà Mục Dương bị như vậy, cả người nhào lên trên bàn.
“... “
Nghê Tử đẩy bát của mình qua “Chú ăn đi, cháu không đói bụng.”
Kiểm Hải cười ha hả nói: “Đúng là cô gái tốt, tiểu tử này tìm ở đâu ra một cô gái tốt bụng và đáng yêu như vậy? Rất có năng lực! Kiểm Diệc nhà chú nhất định không thể tìm được một cô gái như vậy.”
Hà Mục Dương vỗ ngực, xoa xoa lưng, nói: “Chú Kiểm, cậu ấy không phải bạn gái cháu.”
Kiểm Hải sửng sốt một chút, sau đó lại bật cười: “Xấu hổ sao? Làm sao vậy? Đều cải cách mở mang đã bao nhiêu năm? Tư tưởng con một chút cũng theo không kịp bước chân Đảng!”
Hà Mục Dương bất đắc dĩ thở dài.
Nghê Tử cảm thấy khá buồn cười, cô nhớ lại những gì Kiểm Diệc đã nói với chính mình trước đây: y=Yêu quê hương đất nước, đi theo bước chân của Đảng, nỗ lực, tiến lên.
“Cậu ấy thực sự không phải bạn gái của cháu? Cháu là bạn cùng lớp với cậu ấy” Hà Mục Dương nói thẳng: “Cậu ấy là bạn gái Kiểm Diệc.”
Kiểm Hải vốn dĩ muốn nói nếu là bạn học thì tiến thêm một bước không phải là bạn gái sao? Đột nhiên nghe được câu tiếp theo liền sửng sốt, nhìn qua, biểu tình có điểm phức tạp, sau đó liền bắt đầu cảm thấy xấu hổ.
Rốt cuộc bộ dạng suy sút hiện tại của ông ta, cư nhiên bị bạn gái con trai thấy được, liệu có ảnh hưởng đến tình yêu của hai đứa không?
Nghê Tử cười với ông “Cháu chào chú.”
Kiểm Hải không được tự nhiên hắng giọng, mỉm cười, có chút chột dạ nói: “Chào cháu chào cháu, lần đầu gặp, cháu xem chú cũng không có chuẩn bị gì.”
Lần đầu gặp?
Hiển nhiên ông ấy đã quên trước kia ở cổng tiểu khu bọn họ có chạm mặt qua, tuy khoảng cách hơi xa nhưng Nghê Tử vẫn có thể nhìn rõ, cũng nhớ rõ ông, bởi vì ông và Kiểm Diệc có vài nét giống nhau.
Nghê Tử không biết chuyện gì đã xảy ra giữa Kiểm Diệc và ba cậu, nhưng có thể nhìn ra, Kiểm Diệc tựa hồ rất hận ông, Hà Mục Dương cùng ông ở chung không tồi.
Hơn nữa theo tình hình hiện tại, hai người bọn họ hẳn là gặp nhau thường xuyên.
Hà Mục Dương lại đây chỉ cùng Kiểm Hải nói chuyện đơn giản mấy câu về tình hình gia đình Kiểm Diệc, cũng không chuyện gì khác.
Nghê Tử ở nhà Kiểm Diệc ôn tập gần hai tháng nay, cũng không gặp qua ba Kiểm, Kiểm Diệc cũng không đề cập đến bất cứ điều gì, cô cho rằng mối quan hệ giữa Kiểm Diệc và ba cậu rất căng thẳng, nhưng bây giờ cô thấy thái độ của Hà Mục Dương, lại cảm giác trong đó có sự hiểu lầm nào đó.
Khi cô chuẩn bị rời đi, Kiểm Diệc lại gọi điện để thúc giục cô.
Hà Mục Dương cười gằn: “Có lẽ là sợ cậu bị yêu quái bắt đi.”
Nghê Tử nói qua điện thoại: “Tớ gần đến cổng tiểu khu rồi.”
Kiểm Diệc: “Không bị yêu quái bắt đi?”
Nghê Tử: “... “
*Tác giả có lời muốn nói: Năm thứ ba của trung học sắp bắt đầu rồi, kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ đến rất nhanh.
*Hoài: Đi được nửa chặn đường rồi nè mọi người ơi