Khói Bụi Hầm Tử Diệp

Chương 36: Chương 36: Ý Quân Tử Thế Nào




Tần suất gõ cửa dồn dập ngoài cửa làm người chịu không nổi, cùng với giọng nói trong trẻo —— “Anh hai! Bọn em đi mua rau về rồi!! Mau ra đây!! Chị Nghê Tử cũng vậy!!”

Nghê Tử: “... “

Kiểm Diệc giúp cô lau khóe miệng, nói: “Đi thôi, chị Nghê Tử.”

Nghê Tử cảm thấy miệng mình nóng rực, phỏng chừng lại sưng đỏ, cô che nửa măt, cúi đầu thu thập tài liệu ôn tập.

Hà Mục Dương ngồi trên ghế sô pha nghẹn cười.

Cả hai cùng nhau ra khỏi phòng, vì vậy có thể thấy, trong lúc không có người, giữa hai người này phát sinh chuyện gì, không cần nói cũng biết.

Nghê Tử thu thập xong tài liệu ôn tập, ôm vào trong ngực nói: “Tớ đi trở về đây, ngày mai gặp lại.”

Kiểm Từ vẫn quỳ dưới bàn trà chơi xếp gỗ, chưa kịp phản ứng lại, Nghê Tử đã tông cửa xông ra...

Hà Mục Dương chưa kịp phản ứng, cúi đầu “Phụt” một tiếng cười nửa ngày, hắn đưa tay xoa xoa mặt Kiểm Từ hai cái, sau đó nhìn Kiểm Diệc, đem nội tâm vạn ngữ hóa thành một câu: “Chậc chậc chậc chậc chậc chậc chậc chậc...”

Kiểm Từ bị kẹt giữa hai lòng bàn tay, giãy giụa hồi lâu vẫn không thoát ra khỏi hai lòng bàn tay, bắt đầu bất mãn hét lên: “A ——”

Hà Mục Dương cả kinh buông ra cô bé, móc lỗ tai, “Haiz” một tiếng nói: “Giọng này, báo thù cho ai?”

Kiểm Từ chỉ vào cậu ta nói: “Anh cười trộm dọa chị Nghê Tử chạy.”

Hà Mục Dương bị buộc tội đến á khẩu không nói lên lời.

Kiểm Diệc nói: “Một người vào, hỗ trợ rửa rau.”

Hà Mục Dương mắt điếc tai ngơ tiếp tục chơi xếp gỗ với Kiểm Từ, thở dài, đứng dậy đi vào bếp phụ giúp.

...

Nghê Tử bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy cửa nhà Văn Vọng đóng chặt, tâm trạng bỗng nặng nề trở lại.

Không biết đêm nay có thể thăm bệnh hay không.

Nghê Tử vào nhà, khóa trái cửa, đặt tài liệu ôn tập lên bàn trà, bật TV lên, vào nhà, khóa trái cửa, đặt tài liệu ôn tập lên bàn, lấy thanh long ra cắt miếng vừa ăn.

Trên TV có một đoạn quảng cáo hoàng kim, Nghê Tử ngáp một cái, nằm xuống sô pha, nhắm mắt định đi ngủ, hai mắt vừa nhắm lại, mới vừa đếm đến mười, điện thoại kêu “Đinh” một tiếng, có tin nhắn tới.

Nghê Tử duỗi tay đến bàn sờ một hồi, sờ đến điện thoại thì nhìn thoáng qua, màn hình hiển thị người gửi tin nhắn là Kiểm Diệc, cô ngồi dậy, mở thanh thông tin, bấm vào nội dung tin nhắn ——

Là một bức ảnh.

Một bức ảnh của Kiểm Từ.

Chân dung trong bức ảnh không rõ ràng, thoạt nhìn có vẻ như không cẩn thận ấn gửi đi.

Có khả năng Kiểm Từ đã chụp bức ảnh bằng điện thoại của anh trai, sau đó gửi cho cô.

Những bức ảnh liên tiếp hiện lên, tất cả đều là Kiểm Từ, vẫn không rõ nét như cũ, tạo dáng nhiều tư thế, nghiêng đầu, nhe răng cười.

Nghê Tử lưu tấm ảnh, rồi một tấm khác hiện lên bên dưới.

Lần này là một người cao lớn, hình ảnh rõ ràng hơn, mặc áo thun đen, quần thể thao màu trắng, một tay cầm chén, tay kia cầm nước tương.

Đây không phải là anh trai Kiểm Từ sao...

Thật hiền huệ a [1], sau một buổi chiều bận rộn, lúc này lại bắt đầu rửa tay làm cơm.

[1] Hiền huệ: chỉ người người phụ nữ hiền lành, có đức hạnh. =)))

Nghê Tử cười cười, dựa lưng vào sô pha.

Kiểm Diệc quay nghiêng với màn ảnh, lộ sườn mặt, đường cong sườn mặt tương đối mơ hồ, nhưng vẫn như cũ không ngăn cản được gương mặt điển trai ập vào trước mặt...

Phía dưới tiếp tục gửi ảnh đến.

Dung mạo câu hồn nhiếp phách này, ngũ quan điên đảo chúng sinh này, khuôn mặt say ngủ tư thái quyến rũ này, bức ảnh chụp khiến người giận sôi này... Rốt cuộc là ai cho em ấy chụp...

Nghê Tử trừng mắt hai mắt ngạc nhiên, trầm mặc đi về phía sô pha.

Cái này được chụp khi cô đang ngủ trong phòng Kiểm Từ buổi trưa, phải không?

Chẳng lẽ là nha đầu Kiểm Từ chụp?

Rốt cuộc lúc cô tỉnh lại, Kiểm Từ cũng đã tỉnh lại từ lâu.

Nghê Tử vội nhắn —— tiểu Từ, đem ảnh chụp xóa đi, chụp lén là một hành vi đáng xấu hổ, bất lịch sự và không văn minh, không được học cái xấu.

Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy ngôn ngữ biểu đạt không phù hợp, vì thế bổ sung —— dù có thích, thì phải có sự cho phép mới được chụp ảnh, đây là một sự tôn trọng, ngoài ra,

Sau khi gõ xong hai chữ này, cô không cẩn thận ấn gửi đi, vì vậy cô tiếp tục soạn thảo văn bản —— ngoài ra, khuôn mặt đang say ngủ thịnh thế của chị không thể để anh trai em nhìn thấy được.

【 gửi đi 】

...

Sau khi nhấn gửi, Nghê Tử cẩn thận nhấm nháp hai đoạn văn mình đã gửi, đột nhiên sửng sốt...

Từ từ!!

Cô đang làm cái gì vậy?

Nghê Tử hít một hơi thật sâu, bắt đầu thực hiện ác thao tác thu hồi tin nhắn, không có kết quả.

Cô lo lắng đến mức tay run lên, hận không thể đập đầu chết trên ghế sô pha!!

Khuôn mặt đang ngủ say của chị không thể để anh trai em nhìn thấy sao??

Đây là điện thoại cậu, không chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ, tin nhắn cô gửi đến cậu cũng có thể nhìn thấy...

Nghê Tử giơ tay vỗ trán, ném người xuống sô pha, sau đó nhìn tay phải vừa nãy gõ văn bản, hận sắt không thành thép mà đánh vài cái, cái tay tùy tiện cái tay tùy tiện!!

...

Buổi tối ăn cơm, Nghê Tử hỏi tình hình sức khỏe của Văn Vọng “Bác sĩ nói như thế nào? Tối nay con có thể đến thăm chị ấy được không?”

Mẹ Nghê ngừng đũa, nói: “Có thể, nhưng con đi cũng đừng ở quá lâu, đừng quấy rầy con bé nghỉ ngơi.”

“Mẹ và ba không đi sao?” Nghê Tử chọc cơm hỏi.

“Không có chọc cơm” Mẹ Nghê nói xong thở dài “Nhiều người đến đó cũng không tốt, trong nhà có người ốm, ba mẹ Văn Vọng vội vàng chăm sóc con gái, còn phải bớt thời giờ ra tiếp đón chúng ta, con không biết xấu hổ sao?”

“Ồ...” Nghê Tử trả lời.

“Chiều nay ba mới vừa đi thăm con bé, trạng thái không tồi, nhưng sắc mặt không tốt lắm, mới vừa làm giải phẫu xong nên có lẽ mới trông như vậy.” Ba Nghê gác đũa xuống, nói: “Lúc ấy Phó Thanh Thần ở đó chăm sóc, trạng thái của thằng bé thoạt nhìn so với Văn Vọng còn không khá hơn.”

“Sư thái Phó gia không đi làm phiền sao?” Nghê Tử nhìn sang “Ba.”

“Sư thái Phó gia là ai?” Ba Nghê cảm thấy khó hiểu.

“Là mẹ của Phó đại ca” Nghê Tử nhớ tới Phó phu nhân kia ỷ thế hiếp người, sắc mặt liền không thoải mái “Trước đây con có gặp qua bà ấy, nói chuyện như Hạt Đỉnh Hồng [2], toàn những câu khiến người hít thở không thông.”

[2] Hạc Đỉnh Hồng: một chất độc chết người, cực độc, uống vào thì “ Hoa Đà tái thế” cũng không thể nào cứu được. Ai xem “ Hậu cung Như Ý truyện “ hẳn sẽ biết thứ quỷ này

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.