Khói Hoa Lãnh Cung

Chương 104: Chương 104: Người Vẫn Thế, Tình Vẫn Thế, Kiếp Này Kiếp Trước, Ai Phụ Ai (12)




“Hừ, cả trời cũng giúp ta, ăn linh hồn các ngươi tốt hơn bọn yêu ma quỷ quái kia nhiều.” Tiêu Hảo ngửa mặt cười lớn: “Chỉ dựa vào các ngươi mà muốn moi gan ta…” Hắn chưa nói hết, một tia sáng đột nhiên vọt lên đâm thủng ngực hắn, Tiêu Hảo gầm gừ dữ tợn rống đến rung chuyển trời đất. Máu xanh trong người Tiêu Hảo vọt ra vấy ướt chúng quỷ khóc đêm, hắn giãy giụa phát điên vung đao chém loạn xạ.

Lưỡi đao chém trúng vầng sáng xanh lập tức gãy lìa. Tiêu Hảo cắn răng, nội đan này nhất định có xuất xứ không nhỏ, hắn có dùng tinh nguyên đối phó phần thắng vẫn vô cùng thấp. Không đợi hắn kịp suy nghĩ, nội đan kia bừng sáng từng đường lam sắc đâm tách rời từng đốt xương, nhanh đến mức Tiêu Hảo không kịp kêu tiếng nào.

Nội đan quay trở lại chui vào ngực, Lục Minh Quy không chịu nổi quỳ sụp xuống dưới đất. Trên tay vẫn ôm Thẩm Huyền Quân trong ngực, máu từ vết thương trên người hắn chảy xuống ròng ròng, nhuộm ướt mảng ngực đỏ thẫm ghê người.

Mây đen đầy trời, gió gào mãi không dứt, nước mưa Lương Nham thuần âm, độc ngấm vào da ăn mòn theo thời gian. Lục Minh Quy sợ người trong lòng bị thương cố sức dựng một kết giới nhỏ che chắn. Ôm người một hồi lâu, hắn không nói gì ánh mắt mờ mịt lẳng lặng chờ động đậy, trên môi nở một nụ cười đông cứng.

Thẩm Huyền Quân bị hắn dọa sợ mở to mắt nhìn quên cả lên tiếng, máu nhiễu lên ngực y nóng hôi hổi. Qua một hồi lâu tai dần nghe được âm thanh gào thét, y giật mình bò dậy: “Vô Diện… ” Viền mắt đỏ lên chua xót lúng túng không biết bắt đầu câu chuyện từ đâu: “Đệ…”

Y không hề thấy đau, trên người không có bất cứ vết thương nào, cứ như mũi tên gió vừa rồi không hề xuyên qua ngực mình. Nhưng chẳng thể vui mừng, Vô Diện bị thương rất nặng, gương mặt không còn sáng sủa ôn hòa nữa, thay vào đó dung mạo xám đen, gò má xanh xao hóp lại, ánh nhìn hướng về y vẫn dịu dàng như cũ: “Ca ca đừng lo, mọi chuyện đã êm xuôi rồi.”

Lục Minh Quy liếc mắt nhìn về phía mặt hồ, xoáy nước đang hiền hòa êm ả trở lại. Viên Huyễn cắm thương đứng trên mặt hồ, đợi khi bên trên đóng băng mỏng mới đứng vững được. Mắt Lục Minh Quy đỏ lên lộ vẻ hung ác, y nhìn thấy mặt đất gợn lên mạch máu, sắc mặt càng thêm khó coi. Môi vừa hé, bỗng toàn thân cứng đờ…

Lục Minh Quy quay đầu sờ gương mặt mịn màng, đầu ngón tay lướt trên da thịt trơn mượt lưu lại cảm giác đê mê. Trong mưa to giàn giụa kết giới nhỏ trên đỉnh đầu vỡ vụn, sấm sét nối đuôi nhau giăng mạng nhện, nháy mắt bầu trời sáng trưng như ban ngày.

Mặt Thẩm Huyền Quân ánh lên sắc xanh lam quỷ dị, đôi môi tái nhợt nhuộm ánh xanh càng thêm ghê rợn, ngay thời khắc đó y nhận ra ranh giới giữa thực và ảo, giữa sống và chết, kiếp này, kiếp trước hòa lẫn vào nhau. Từng chứng kiến nhiều người không chấp nhận được sinh ly tử biệt dùng mọi cách nối lại khoảng cách âm dương, Thẩm Huyền Quân tự hỏi, giữa hai người ai là kẻ đã rời xa nhân thế?

Ảo cảnh biến hóa liên tục, sóng rền gió dữ vô cùng chân thật. Y cảm nhận được đau đớn, nếm được mùi vị đồ ăn, có thể gặp ác mộng, mong mỏi về tương lai tốt đẹp… rốt cuộc có phải bản thân đã không còn tại thế?

Sau một lúc lâu tĩnh mịch, ngực Lục Minh Quy mở ra, y có thể nhìn thấy từng cơ quan ở bên trong, con tim đang đập, lá phổi phập phồng… thâm tâm không tưởng tượng được chuyện gì đang xảy ra, tròng mắt bị vẩn đục. Trước mắt lờ mờ hiện ra thứ gì đó phát sáng bay lơ lửng, bên trên chằng chịt vết nứt mẻ, cuống tim Thẩm Huyền Quân run rẩy, muốn lắc đầu, muốn kêu lên nhưng y không sao làm được.

Nội đan chậm rãi chui vào ngực Thẩm Huyền Quân, hắn không dám vội vàng sợ cơ thể yếu ớt của y nảy sinh bài xích, chỉ có thể từng chút, từng chút dùng linh lực bao bọc, rót vào vết tích đang mở ra trước ngực y.

Thẩm Huyền Quân thấy máu trong người tụ lại, ủ ấm khối băng lạnh đang thấm dần vào tim phổi, nước mắt không tự chủ được chảy dài hai bên má, nháy mắt nội đan đã yên vị cách tim y nửa tấc.



Họ tìm được một căn miếu nhỏ xập xệ không bị trận chiến làm ảnh hưởng, Viên Huyễn đi trước đốt lửa, ngôi miếu u ám sáng lên đôi chút. Lục Minh Quy đợi Viên Huyễn dọn dẹp một chỗ không ráo, kín gió mới ôm người vào bên trong. Đặt người xuống rồi cánh tay hắn buông lỏng, không nhịn được run rẩy, mu bàn tay nổi gân xanh.

Ánh lửa yếu ớt chiếu một quầng sáng nhỏ, Lục Minh Quy nhìn người đang hôn mê, hốc mắt đỏ dần lên. Trên người không có lớp áo nào khô ráo, hắn đành đi ra một góc luyện công hong khô quần áo. Dòng ánh sáng chảy xuống người hắn được giây lát, ngực nhói lên, Lục Minh Quy thảng thốt buông thõng tay, không còn nội đan cơ thể hắn quá yếu, không thể tự chữa thương.

Sắc mặt Viên Huyễn thống khổ: “Tướng quân!”

Lục Minh Quy cảm thấy thần hồn của mình như muốn tan nát, ốc tai bị tiếng quỷ gào lấn át thần trí, đỉnh đầu đau nhức. Nghĩ đến ca ca chạy đến nơi này nguy hiểm trùng trùng, tim gan quặn xé. Ánh mắt hắn rơi lên thân hình như nhược ở góc phòng giây lát, khẽ nói: “Vừa rồi ngươi cũng thấy đó hắn đã mò đến tận đây.”

Môi Viên Huyễn run rẩy: “Giờ người không còn nội đan nữa, lỡ như…”

Viên Huyễn chưa nói hết, Lục Minh Quy đã ngã ra đất, người co lại hiện nguyên hình.

Yết hầu Viên Huyễn đau nhói, tựa như nhìn thấy máu tươi xương trắng của kiếp trước, lúc công tử nắm cánh tay nhỏ xíu của hắn đeo vào chiếc vòng bạc hay lúc người dùng ánh mắt lạnh lùng chất vấn hắn… không lời nào có thể diễn tả bất lực trong hắn.



Thẩm Huyền Quân giật mình tỉnh dậy đã thấy bản thân nằm ở tướng phủ, cơn ác mộng vẫn chưa dứt tâm can không khỏi lạnh buốt. Ngoài cửa Viên Huyễn như cái xác không hồn đi đi lại lại, bước chân vô định không có lực. Âm thanh ù ù như vẫn còn vang vọng bên tai, y hoảng hốt kêu: “Vô Diện đâu?”

Một nguồn khí lực trong ngực y cuồn cuộn tràn ra, Thẩm Huyền Quân không khỏi co rúm: “Hắn đâu rồi?”

Có gì đó đang không ngừng thôi thúc y tìm hắn, tầm mắt lướt qua non sông phủ mưa, họ cô độc không thể nào tìm thấy nhau.

Y ôm ngực trái, trái tim đập dữ dội thấm đẫm tinh thủy từ nội đan, môi càng tím tái: “Hắn đâu rồi?”

“Tướng quân tu luyện vài ngày sẽ ổn thôi. Người đang nắm giữ nội đan của tướng quân, nếu người kích động, hồn phách của tướng quân...”

Thẩm Huyền Quân mím môi: “Hắn bế quan rồi ư? Không có nội đan làm sao tự chữa thương được?”

Mí mắt Viên Huyễn giật giật: “Hôm nay đã mười bốn rồi, tướng quân không ra ngoài được. Đợi vài ngày nữa thuộc hạ mở cửa thạch động cho người vào.”

Y biết vào ngày này mỗi tháng hắn phải vào thạch động, ấn đường nhíu lại, ngựa đau thắt lại: “Ta không vào được thật sao?”

Viên Huyễn kiên quyết gật đầu: “Không phải tướng quân muốn giữ bí mật với người, chỉ là…” Hắn không nói tiếp, bên trong thạch động xảy ra chuyện khiếp đảm đến nhường nào, hắn không dám tưởng tượng hay phơi bày: “Người đã hôn mê hai tháng rồi, đoán chừng tướng quân đang tu luyện đến tầng quan trọng, chúng ta không nên làm phiền.”

Thẩm Huyền Quân nhẫn nhịn mấy ngày đêm nào cũng mơ thấy ác mộng, giấc ngủ chập chờn không yên. Nhưng nghĩ đến nội đan của hắn đang ở trong ngực mình, Thẩm Huyền Quân ép mình dưỡng thương thật tốt, dành thời gian tu luyện nạp linh lực cho nội đan hấp thụ.

Viên Huyễn nhìn sắc trời sang xuân, tuyết dần tan trên mái hiên xám khói bầu không khí trong lành dễ chịu, nhẩm tính thời gian có lẽ đã ổn rồi.

“Công tử chúng ta đi thôi.”

Đi sâu xuống lòng đất, Thẩm Huyền Quân bị bịt mắt không thể nhìn đường, Viên Huyễn dắt y đi rất lâu, rất lâu mới dừng lại tháo khăn bịt mắt trên đầu y ra, chỉ vào một hồ nước lớn: “Ở đó.”

Thẩm Huyền Quân nhìn thấy một người cởi trần ngâm trong nước, sắc mặt vẫn còn kém hai mắt nhắm nghiền không động đậy. Thấy có người đến Lục Minh Quy mở mắt ra, tròng mắt ánh lên tia giận dữ.

Viên Huyễn lập tức chuồn mất.

Thẩm Huyền Quân đi lại cạnh hồ quan sát hắn thật kỹ: “Ta không yên tâm mới bắt hắn đưa vào đệ đừng tức giận.”

Lục Minh Quy thở dài: “Không giận, ta nhớ ca ca lắm.”

Trong thạch động sóng nước dập dềnh, không biết thứ này từ đâu dẫn đến, hương thơm ngào ngạt thấm tận tim phổi. Thẩm Huyền Quân ngâm dưới nước cùng hắn, Lục Minh Quy vui vẻ tận hưởng chút ngọt ngào không dễ dàng gì có được, cao hứng nói: “Ta biết có một cách chữa thương rất tốt, đó là… ùm cách này thú vị lắm, phải có hai người chơi cùng mới được.”

Mặt Thẩm Huyền Quân đỏ lên, biết rõ ý tứ của hắn cũng không phản bác. Lục Minh Quy sợ y cảm thấy hắn quá đáng, ôn tồn nói: “Ta đùa thôi.”

Thẩm Huyền Quân mỉm cười đút thuốc đến bên môi: “Uống xong chén thuốc này đệ muốn ta làm gì cũng được.”

Ngón tay Lục Minh Quy khẽ run, sợ bản thân nghe lầm ánh mắt nhìn y chuyên chú hơn.

Trong thạch động chỉ có giường đá khô cứng, hắn cẩn thận đỡ lấy người y từng chút, trong lòng khẩn trương.



Không biết có phải mặt trời mọc đằng tây không, công tử từ thạch động trở về luôn miệng nhắc đến tướng quân. Gò má ửng lên ráng hồng cùng lời lẽ dịu dàng khiến Thu Nguyệt nổi da gà, suýt nữa gọi đại phu đến xem.

Xuân Hoa bận rộn cả ngày nghe tin này mặt mày tươi tắn trở lại: “Đây là chuyện vui muội lo cái gì?”

Xuân Hoa vừa nghe lén được chuyện Lục Đường đánh nhau với Vương Hiền, nàng sợ chuyện này đến tai hoàng thượng. Do dự một hồi vẫn không nói cho Thu Nguyệt biết: “Thuốc của công tử sắc xong rồi đó muội múc ra để nguội đi, ta đi sang kho thuốc lấy nhân sâm về hầm.”

Thẩm Huyền Quân toàn thân đau nhức uống được chén canh sâm mi mắt đã nặng trĩu, cấm đầu ngủ tới nửa đêm. Xuân Hoa nhìn bát thuốc chưa uống, bữa khuya vẫn nằm trong lò giữ ấm, công tử bỏ bữa không tốt chút nào, nàng thử gọi mấy lần không thấy công tử kêu ca.

Thu Nguyệt thêm than vào lò sưởi, pha thêm một ấm trà hoa cúc mới thấy ổn thỏa: “Sức khỏe công tử vẫn chưa hồi phục tỷ để người ngủ thêm đi.”

Xuân Hoa gật đầu: “Cũng được… muội về ngủ trước đi, ta ở lại trực đêm.”

Gần sáng, Thẩm Huyền Quân thấy bên cạnh giường nặng hơn, dưới chăn có thứ gì đó chui vào. Đầu vẫn còn mụ mị, Thẩm Huyền Quân mắt nhắm mắt mở thò tay lần mò sờ soạng, trong bóng tối sờ được khuôn ngực ấm áp, vành tai bị hơi thở thân quen hun nóng, y mỉm cười: “Đệ về rồi à.”

Lục Minh Quy ôm lấy người xương mềm thịt thơm, vỗ mu bàn tay trắng nhỏ, khẽ nói: “Sao không dùng bữa tối?”

Hai mắt y vẫn nhắm nghiền, giọng nói đầy nghi hoặc: “Đã tối rồi ư?”

Hắn ôn tồn vuốt ve toàn thân nóng như lửa, ca ca vừa đi hắn đã nhớ nhung mãi không nguôi, tâm trí chỉ có gò má trắng tuyết, môi mềm thơm nóng ran, không thể tự chủ được gấp gáp tìm người.

“Ca ca đẫy giấc rồi phải không?”

Thẩm Huyền Quân chưa kịp hiểu ra hắn có ý gì, người đột ngột bị đè lên, tay chân luống cuống giãy giụa, đến lúc này mới hiểu được sự tình: “Đệ không nghỉ ngơi à?”

Lục Minh Quy tinh thần cực hưng phấn, vừa hôn vừa xoa nắn, cắn mút khắp người không chừa lại tấc da thịt nào. Vòng tay của hắn luôn đem lại sự thân mật, ân cần, y không hề giãy giụa từ chối, mê mẩn buông thả trong hơi thở ấm áp ấy. Hưởng thụ thỏa thuê, trời cũng đã sáng bảnh mắt, Lục Minh Quy cho người hầu mang nước nóng vào. Trong phòng toàn mùi hương diễm tình, công tử mệt nhoài nằm trên giường phủ kín chăn miên man ngủ tiếp. Bước chân Thu Nguyệt nhanh hơn hẳn, đặt chậu nước rửa mặt xuống một bên, ngoắc tay bảo đồng bọn mau rời khỏi phòng.

Cửa phòng lần nữa đóng lại, Lục Minh Quy nằm nghiêng chống tay đỡ đầu nhìn người đang ngủ trên giường: “Ca ca, chúng ta ra ngoài dùng bữa nhé!”

Thẩm Huyền Quân không trả lời hắn, trên người vẫn còn nhớp nháp đầy vệt đỏ, eo nhức như xương nứt mấy vết. Nhìn ánh mắt thâm sâu dò xét từng dấu vết trên người mình, mặt y đỏ lên thầm nhủ đợi khi khỏe lại sẽ tính sổ sau.

Thấy y thều thào rên hừ hừ hắn bế người vào trong phòng tắm rửa sạch sẽ, mang theo tâm trạng hăng hái ôm người ra khỏi phủ. Nắng đã vàng ươm trên tán lá, gió thổi vờn mặt hồ níu lấy từng cành liễu xanh rì chơi đùa, đã rất lâu rồi chưa được nhìn lại thế gian tươi đẹp, hôm nay y đã có thể rũ bỏ phiền não qua một bên, thỏa nguyện sống vì chính mình.

Hai người dắt tay đi khắp phố, lúc đến Thiên Hà trên tay Thẩm Huyền Quân ôm theo hai con chim hồng hạc nhỏ. Bộ lông của chúng quá đẹp, màu sắc tươi rực như sáng loáng, khách trong tiệm phải ngoái đầu nhìn mấy lần. Nhìn thấy y vô cùng thích chúng, hắn mỉm cười: “Lúc về ta sẽ làm cho chúng một căn nhà lớn, có điều Viên Huyễn nhất định không vui.”

“Sao lại không vui… hắn dị ứng với lông chim hạc?”

Lục Minh Quy cười tủm tỉm không chịu trả lời.

Tay chân Thẩm Huyền Quân bủn rủn ăn hết bát cháo mới lấy lại chút sức, Lục Minh Quy nhiệt tình gắp thật nhiều món ngon vào bát vỗ béo. Vẫn còn vài dược liệu nữa đơn thuốc mới hoàn thành, trước mắt phải loại bỏ âm khí ra khỏi gan cá, thêm vào linh đan thanh tẩy, tăng tính ấm…

Y bị hắn nhìn đến váng đầu: “Đệ làm gì dùng ánh mắt thiêu đốt nhìn ta suốt thế?”

Hắn phì cười: “Ta vẫn luôn nhìn như vậy suốt mà.”

Nói thế mà tay còn cố ý bóp eo hai cái.

Lục Minh Quy ra khỏi thạch động trước thời hạn khiến Viên Huyễn vô cùng lo lắng. Nhưng thấy hắn sáng ôm công tử đi chơi, trưa mài mực vẽ tranh, chiều ở dưới bếp cặm cụi nấu nướng, tối dạo hồ ngắm sao. Viên Huyễn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, dù sao công tử hiểu được tấm lòng của tướng quân cũng là chuyện tốt.

Dưỡng thương suốt ba tháng trời, trong thời gian đó hoàng thượng có cho người triệu hắn nhập cung hai lần, hắn đều lấy thương thế ra từ chối.

Mỗi ngày đều trốn trong phòng ôm mỹ nhân chìm đắm trong tình yêu, Vương Hiền đem chuyện này báo lại cho hoàng thượng, người ở ngôi cao kia chỉ cười nhạt bảo: “Cũng khó trách… tạm thời ngươi không cần về tướng phủ nữa.”

Vương Hiền biến mất, Thẩm Huyền Quân càng thoải mái, sáng nào cũng ra ngoài sân tắm nắng viết chữ: “Mấy ngày nay không thấy Lục Đường đâu nhỉ?”

Mắt Thu Nguyệt đỏ lên: “Lục Đường ăn no rửng mỡ không biết đi đâu mất rồi, cả một lá thư cũng không thèm gửi.”

Thẩm Huyền Quân bất giác thấy không ổn, hôm đó Vương Hiền đuổi theo nửa đường đã không thấy đâu, tám chín phần là do Lục Đường cầm chân, võ công của Lục Đường không cao… “Có thể hắn đi làm việc quan trọng rồi.”

Y không muốn nghĩ đến tình huống xấu nhất.

Thu Nguyệt còn muốn nhờ y hỏi tướng quân giúp nhưng đúng lúc này xa xa truyền đến giọng hát ướt át.

“Nghe nói hôm nay ở sông Chẩm có ca múa, đệ ấy đã ở trong phòng ta ba tháng rồi chưa chịu ra ngoài thư giãn vết thương sao mau lành được.” Thẩm Huyền Quân ôm sách ngồi dậy: “Muội đến thư phòng hỏi xem đệ ấy có muốn đi xem hát không?”

“Tướng quân vừa ra ngoài rồi ạ.”

Y gật đầu quay sang dặn dò Mai Lan: “Chừng nào về bảo đệ ấy ra đón ta.”

Tửu lâu bên sông Chẩm cách tướng phủ không xa, Thẩm Huyền Quân định đi bộ, nhưng Viên Huyễn nói có nhiều khách trong quan trường đến mở tiệc xem hát, y thấy mình không tiện lộ mặt sai hắn chuẩn bị xe ngựa nhỏ.

Trong xe đủ chỗ cho hai người còn vừa vặn đặt thêm bàn trà, Thu Nguyệt ngồi cạnh phu xe vẻ mặt như mếu khóc khẩn khoản nói: “Lúc nãy người có nhìn thấy vẻ mặt của thợ quản vườn không? Xị xuống như cái bánh bao chiều. Nô tỳ thường nghe ông ta ở góc tường than thở tiền mua cây giống không đủ, quản gia lại muốn làm thêm ba bốn khu vườn, khiến ông ấy không xoay sở được.”

“Ta chưa từng gặp thợ quản vườn bao giờ.” Ngày thường y đều trốn trong phòng tránh tiếp xúc với bên ngoài, những người y biết điều làm việc lâu dài ở trong phủ, còn thợ quản vườn vẫn chưa thấy bao giờ: “Vô Diện nói muốn dựng Ấm trồng hoa cho ta xem sách, thật ra cũng không cầu kỳ đến vậy, ngồi bên hiên phía nam rất mát mẻ, nơi đó có thể ngắm cá xem hoa, đâu nhất thiết bày vẻ thêm.”

“Tướng quân thương mới muốn làm người vui, chuyện tiền bạc không cần phải lo lắng. Lão đến chỗ Lục Đường đòi tiền, đúng lúc Xuân Hoa tỷ tỷ đi ngang quạt cho vài câu. Ông ta viện cớ mua hạt giống rẻ sẽ làm mất mặt tướng phủ, mua đồ tốt… tiền lãnh không đủ chi.” Thu Nguyệt cảm thấy thật buồn cười: “Tưởng người khác là kẻ ngốc sao, ông ta bòn rút tiêu hết vào cờ bạc chứ gì!”

Thẩm Huyền Quân nhíu mày: “Đệ ấy có biết không?”

Lục Minh Quy không phải người hay quan tâm đến chi tiêu trong nhà, chuyện tiền bạc đều do Lục Đường và ông Mạnh cai quản, gần đây ông ấy không khỏe việc nhà không ôm nhiều nữa. Nếu thợ quản vườn có ý định xấu, thời điểm này vừa khéo để ông ta ra tay.

Thu Nguyệt trợn mắt: “Biết chứ, cũng do phúc khí ông bà để lại. Mấy năm trước tướng quân cần rễ nhân hồng hạnh làm thuốc đã treo cáo thị khắp nơi. Vừa hay trong nhà có hai nhánh rễ thuốc không nỡ dùng, ông ta mang đến đổi được rất nhiều bạc còn muốn xin một chân vào phủ làm việc. Thấy ông ta có tài trồng hoa cỏ, tướng quân mới giữ người lại.”

Muội ấy tốc mành cửa thêu chim ưng lên vô cùng nhẫn nại cung cấp thông tin: “Nô tỳ nghe nói lúc đó cha mẹ đang bệnh nặng ông ấy vẫn giấu khư khư món thuốc quý đó không chịu dùng. Luôn miệng nói thuốc là do tổ tiên để lại, ông ta là con cháu đích tôn đương nhiên có quyền định đoạt của cải trong nhà. Uổng công đấng sinh thành ngày đêm lo nghĩ, có gì tốt cũng để dành cho ông ta.”

Thẩm Huyền Quân nhíu mi mắt: “Hạng người này cho ít bạc đuổi đi là được, đệ ấy cần gì nhân nhượng ông ta suốt mấy năm qua?”

Thu Nguyệt chần chừ: “Thì ông ta trồng cây cỏ tốt mà, mấy năm qua thu hoạch rễ nhân hồng hạnh hai lần, tướng quân vui lắm.”

Y chợt hiểu ra nguồn cơn, nhân hồng hạnh dùng làm thuốc trị máu ứ cho mình.

Xe kiệu dừng lại trước một tửu lâu, Thu Nguyệt đưa lọng che phủ cho y dùng, trên mặt đầy ý cười: “Trong đây có nhiều món ngon lắm, gà hấp rượu mơ xanh nổi tiếng khắp kinh thành. Rất nhiều nhà quyền quý đến ăn, trên lầu có phòng dành cho nữ quyến thư giãn.” Thu Nguyệt vò khăn tay cười tủm tỉm: “Tên đầu heo kia từng dẫn nô tỳ đến ăn.”

Thẩm Huyền Quân cười trêu chọc: “Thế mà ta hỏi tới cứ chối không có qua lại với hắn.”

Sắp xếp xong xuôi phòng ốc, Viên Huyễn dẫn họ lên tầng lầu có thể nhìn xuống sân khấu, kéo rèm sa mỏng che lại không để người khác soi mói dòm ngó: “Công tử, thuộc hạ có việc phải đi trước. Đồ ăn đã dặn phòng bếp hết rồi, khụ khụ… người không được lén uống rượu đâu đấy.”

Thẩm Huyền Quân gật đầu như búa bổ, không phải có gà hấp mơ xanh sao, bảo nhà bếp hầm thành canh rượu, y có thể lén uống mấy bát.

Trên sông thuyền hoa nhẹ nhàng trôi ra, tiếng hát du dương theo gió gọi mời. Thẩm Huyền Quân lắng tai nghe thử giọng hát tao nhã đó, thuyền trôi càng gần, tiếng ca thêm rõ ràng, lời lẽ sầu muộn thắm thiết đó làm y càng thêm khó chịu.

Thu Nguyệt không nhận ra vội vàng giục y thử món gà nấu rượu mơ.

“Ngon lắm… có điều Vô Diện hầm canh ngon hơn nhiều.” Vừa nghĩ y thấy nhớ người rồi.

Thu Nguyệt lập tức bĩu môi, chưa kịp phát tác đã thấy bóng người cao lớn bước tới: “Ca ca đi chơi một mình không dắt ta theo.” Hắn nhìn một lượt món ăn trên bàn: “Ngon miệng không? Ta học theo nấu cho ca ca ăn.”

“Đệ chưa từng đến ăn sao?” Y nghĩ Vô Diện phải biết hết những tửu lâu xa hoa quyền quý trong kinh chứ?

Lục Minh Quy nghiêng người về phía trước uống ngụm canh y đút cho, cười khẽ “Ta chỉ muốn biết ca ca có thích hay không thôi.”

Y cười híp mắt: “Nếu chiều nay có thời gian đệ nấu canh nấm cho ta đi.”

Thu Nguyệt rón rén đi ra để hai người có không gian tư, vừa xuống lầu khúc ca trên sông đến đoạn cao trào, khách khứa vỗ tay ca ngợi, thi nhau ném cành hoa lên thuyền. Cô nương trên thuyền hoa e lệ mỉm cười, ngón đàn ngân vang hòa cùng giọng hát dịu dàng như nước.

Ở trên lầu, nụ cười Lục Minh Quy nhạt bớt: “Chúng ta về thôi.”

Sương Tuyết quay về nhà hai mắt đỏ hoe, vừa thấy bà Lục nước mắt lộp bộp rơi xuống. Nếu để người khác nhìn thấy lại có lời ra tiếng vào, bà Lục dẫn nàng ta vào phòng mới lên tiếng hỏi: “Cô nương có chuyện gì sao?”

“Để bà chê cười rồi, vừa rồi ta ăn nói bậy bạ bị công tử đánh mới khóc lóc tí thôi.”

Bà Lục thầm mỉa mai trong lòng, nếu nàng ta không muốn bà biết đã không đem gương mặt buồn bã đó lượn ra lượn vào trước mặt bà mấy vòng: “Công tử không phải người tùy tiện đánh người, có chuyện gì cứ nói.”

Sương Tuyết nắm chặt khăn tay, mặt mày ủ dột: “Vừa rồi đi nghe hát trên sông Chẩm về có đụng mặt công tử trước cửa, ta chỉ khen khúc hát ‘Cố Nhân Hồi’ rất dễ nghe, ai ngờ công tử không vui sai người tát ta.”

Ánh mắt bà Lục lộ vẻ châm biếm: “Công tử nhớ nhà đương nhiên không vui cô nương đừng để trong lòng. Khúc Cố Nhân Hồi này kể về vị vua nước Yến vì muốn trấn giữ giang sơn, lấy lòng kẻ thù mà dâng mỹ nhân từng hứa hẹn kết tóc sang hoà thân. Sau cùng, nàng ta đã lấy đầu kẻ thù mang về phục mệnh, được lưu danh sử sách, khắc đền vàng điện bạc. Nhưng ngẫm lại cũng thê lương, tuổi già nhốt mình nơi thanh vắng, không con không cái. Cô nương nói mấy lời này hình như không thích hợp.” Bà Lục dừng lại một lát, ôn tồn: “Nhưng nữ quyến trong nhà không tiện lộ mặt chỗ đông người, cô nương ra ngoài có hỏi ý tướng quân chưa?”

Mặt Sương Tuyết hơi cứng lại, lâu nay tướng quân không để ý họ đi đâu làm việc gì, cô ta đi lại tự do đã quen, chỉ cần không gây ra việc gây mất mặt là được.

Bà Lục trầm tư thật lâu, nhìn thấy Sương Tuyết sắp tiếp tục rơi nước mắt hơi mất kiên nhẫn, bà khẽ hỏi: “Cô nương gặp công tử, tướng quân đã biết chưa?”

Trong lòng Sương Tuyết ngứa ngáy khó chịu, sợ là tướng quân biết nàng càng thê thảm hơn, môi không nhịn được run rẩy: “Vẫn chưa biết.”

Bà Lục biết Sương Tuyết có lòng tham, ở trong phủ không ai đoái hoài tới lâu ngày sinh oán hận. Nhưng cũng không thể ép tướng quân ngó ngàng tới, thay vì cố gắng cho người thấy điểm tốt đẹp của mình, nàng ta lại chọn hơn thua với người khác. Bị trách phạt cũng tốt, bớt thói kiêu căng, sau này trông chờ chủ mẫu vào cửa đối tốt với họ: “Cô nương về phòng thoa thuốc đi, chuyện này đừng nhắc nữa.”

Thẩm Huyền Quân ngồi bên hiên lật sách một hồi, hướng ánh sáng dần tối lại, khẽ than: “Đệ che hết ánh sáng rồi.”

Lục Minh Quy ngồi xuống kéo y vào lòng: “Ca ca giận à?”

“Sao lại giận?” Thẩm Huyền Quân lộ ra dáng vẻ trêu chọc chỉ ngực hắn: “Đệ về trễ không có canh cho ta rồi đúng không?”

Y đè hắn lăm le xử tội, hai người náo loạn nửa ngày, đang muốn dùng bữa Xuân Hoa chạy đến thở hồng hộc, miệng nói không nên lời: “Sương Tuyết, Sương Tuyết… cô ta phát điên rồi, nô tỳ đến nhìn thấu toàn thân cô ta bị thương, lúc khóc lúc cười nhìn rất đáng sợ.”

Thẩm Huyền Quân ngớ người nhìn hắn: “Không phải đệ làm chứ?”

“Không phải.” Hắn nghe tin là đến đây ngay, không có thời gian quan tâm đến cô ta.

“Nghe Ngọc Chi nói cô ta nhìn thấy ma, điên điên khùng khùng tự làm bị thương chính mình!” Xuân Hoa lắc đầu nghi hoặc: “Mặt trời còn chưa lặn ma quỷ ở đâu ra chứ?”

“Trước mắt gọi đại phu đến xem đi.” Thẩm Huyền Quân thở dài, không biết có phải do mình dọa người ta đến điên không nữa.

Y chỉnh lại quần áo rồi cùng hắn đến viện xem, vừa bước qua cổng một bóng người từ bên trong lao ra, khi nhìn kỹ mới phát hiện ra đó là Sương Tuyết. Chỉ mới không gặp nửa ngày nàng ta đã hoàn toàn thay đổi, đầu tóc rối bù cả người bẩn thỉu, gương mặt méo mó, miệng đầy máu tươi. Ánh mắt nàng ta đờ đẫn tăm tối, các nô tỳ trong viện phải giữ người lại, nàng ta cũng không chống cự để mặc người ta kéo lê trên đất, miệng ú ớ mấy câu không rõ ràng.

Thẩm Huyền Quân nhìn Sương Tuyết bị lôi vào vẫn cười toe toét, trên người nàng ta đầy rẫy vết thương như roi quất nhưng lại như không biết đau, dồi dào sức lực chạy nhảy múa khắp nơi.

Ngọc Chi rơi nước mắt lộp bộp không ngừng xin tha tội: “Không biết tại sao tiểu thư lại lên cơn động kinh, luôn miệng bảo nhìn thấy ma quỷ nhìn mình chằm chặp, nô tỳ đã kiểm tra khắp phòng không thấy điều gì bất thường cả… Ngọc Chi hướng mắt nhìn về phía Sương Tuyết, giọng điệu dè dặt: “Trên người không chỗ nào lành lặn, chỉ… chỉ mới đây thôi lưỡi bị cắt mất.”

Xuân Hoa nghe thế sợ hãi lùi mấy bước: “Ai to gan dám ra tay tàn độc trong phủ?”

Mí mắt Thẩm Huyền Quân co giật, chưa kịp lên tiếng Lục Minh Quy nhẹ nhàng vỗ vai an ủi: “Ca ca về trước đi, chuyện này cứ để ta giải quyết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.