Thấy sắc mặt Lục Minh Quy không vui, chân mày nhíu chặt đầy sầu muộn, Thẩm Huyền Quân đưa hắn tách trà ấm, khẽ hỏi: “Sương Tuyết thế nào rồi?”
Chuyện này nhất định không đơn giản, Sương Tuyết bị hại ngay trong phủ, trên người nàng ta còn có quỷ khí, hắn có tu qua thuật pháp sao không nhìn ra được chứ? Nhưng thấy hồi lâu hắn không trả lời mặt đanh lại cứng ngắc, y đành lảng sang chuyện khác: “Trời tối rồi mau nghỉ ngơi thôi, ngày mai đệ còn phải đi sớm mà.”
Sáng nay Giang tướng quân có đến tìm hắn đi xem huấn luyện nhóm binh sĩ mới. Việc hắn thường xuyên đi khỏi phủ hai ba tháng không còn xa lạ nữa, Thẩm Huyền Quân ôm cánh tay hắn nịnh nọt: “Mai ta làm sủi cảo cho đệ mang theo ăn nhé.”
Ánh mắt Lục Minh Quy lóe lên nhưng nhanh chóng che giấu: “Ta để Diêu Lam đưa nàng ta về nhà chăm nom rồi, chuyện này ca ca không cần bận tâm nữa đâu.”
Trong khi đó kẻ thủ ác gây ra tất cả mọi chuyện đang lang thang trong chợ quỷ.
Khu rừng cây nhỏ dưới chân núi cực kỳ yên tĩnh, Tưởng Hoàng quẩn quanh ở bậc thang đá này rất lâu, xung quanh là bóng đêm tĩnh mịch không có ánh mặt trời chiếu tới. Quỷ hồn xung quanh không để tâm tới hắn, chúng lượn lờ quanh những khu mộ hoang tàn, hút lấy dương khí của người sống đến viếng thăm mộ.
Hắn đang đợi bọn chúng ăn uống no nê xong kéo nhau về âm sào tu luyện.
Lúc ở Nhan Đàm Chiêu Hồn hắn bị trọng thương nghiêm trọng, hồn phách bị hút vào khu chợ Quỷ này không tìm được đường ra. Cố gắng thi triển thuật pháp hai lần, lần đầu rơi xuống trước cửa, lần thứ hơi là phòng Sương Tuyết. Hắn chưa xử lý xong ả, hồn phách bị đá văng ra đây, linh lực suy yếu tạm thời không thi pháp được nữa.
Lạc mất Phương Dao, hắn chỉ đành lãng vãng ở khu chợ này đợi mấy con quỷ hồn lang thang trôi tới hỏi thăm tin tức, bắt hơn mười quỷ hồn đến tra xét, bọn chúng đều là quỷ hồn vô tri vô giác ẩn thân quanh khu mộ, thông tin đưa ra đều vô dụng.
“Công tử sao đứng đây trầm ngâm thế.”
Tưởng Hoàng ngẩng đầu nhìn, xác định người kia đang đon đả chào hỏi mình mới mỉm cười. Quỷ hồn có thể tiếp cận hắn rất hiếm, người này ngồi xe lăn hai chân teo tóp, da thịt nát rữa lộ ra xương trắng. Hắn nhận ra đó là vết tích cực hình trong ngục để lại, người bị dụng cụ này tra tấn không giết người cũng phạm tội cưỡng bức, hoang dâm…
Trần Hào nhiệt tình hướng dẫn 'quỷ mới’ biết đường đi lại: “Có phải vừa mới đến hay không? Người muốn đi đâu ta dẫn đường cho. Con đường phía trước dẫn đến cửa tiệm Địa Phủ, nơi đó chuyên bán thuốc, người cai quản vẫn còn sống, tính khí không tốt giá lại cao. Ta khuyên người nếu không có việc gì quan trọng thì đến tiệm thuốc của Củ Cải Trắng tốt hơn, hắn bán giá phải chăng lắm, có bán thuốc đi vào mộng nữa, nếu công tử đến đó cứ nói tên 'Trần Hào’ sẽ được giảm giá.”
“Người sống quản lý?” Kẻ này nhất định tu luyện tà thuật rồi, hắn chưa từng nghĩ đến việc nhờ yêu ma quỷ quái chữa bệnh bao giờ, nhưng kẻ có thể ở dưới chợ Quỷ lộng hành, đơn thuốc của hắt ắt có chỗ hay.
Trần Hào gật đầu lia lịa: “Ông chủ chưa xuất hiện bao giờ, chúng quỷ đồn đại y họ Thanh, còn nhỏ tuổi lắm. Ta quan sát nhiều lần… mấy năm trời mới thấy một khách đến, buôn bán ế ẩm đã đành, người làm trong tiệm còn hay chữa người sống thành người chết.”
“Tức là người này mở tiệm ở địa phủ nhưng chữa bệnh cho người trên dương gian?” Quỷ có cách của quỷ, biết đâu ở đó có thứ hắn muốn?
Tưởng Hoàng mỉm cười ôn hòa: “Thế còn hướng khác thì sao?”
Trần Hào chỉ tay về phía xa xăm: “Bên trái có rất nhiều tửu lâu, nếu công tử còn vương vấn nhân gian, muốn biết được người thân của mình sống thế nào. Nơi đó vô cùng thích hợp, không kỳ kèo giá cả, chủ tiệm nhiệt tình, thường xuyên có quà tặng, không tiền cứ ghi sổ. Tiểu nhị ngày nào cũng lên dương gian mua đồ ăn về bán, muốn khẩu vị nào cũng có…”
“Bên phải ta chưa từng đi đến, nghe nói chỉ dành cho những quỷ hồn có oán khí sâu nặng muốn trả thù đời, nhìn công tử khí độ ung dung chắc không cần đến đó đâu ha. Thôi tới giờ ta phải đi rồi.” Trần Hào đẩy xe đi ngay không đợi hắn nói gì thêm, Tưởng Hoàng ở lại bậc thang suy nghĩ một hồi mới chậm rãi đi về phía trước, được nửa đường thấy Trần Hào đang vào trong tiệm thuốc. Hắn men theo con đường sỏi đá nhìn lên mấy cây cột cũ kỹ liêu xiêu, tầm mắt dừng lại ở mấy chữ 'tiệm thuốc địa phủ’ viết rất đẹp.
Căn tiệm này nằm một mình một cõi, xung quanh tối đen âm trầm tràn ngập tà khí. So với những nơi khác, xung quanh không có lấy một quỷ hồn nào. Mỗi đợt gió lên hắn lại ngửi thấy mùi người chết tanh hôi, buồn nôn, xen lẫn trong đó là mùi thảo dược nồng nặc, hắn không đoán ra được bên trong đó bao nhiêu cao thuốc. Trên người quỷ không có mùi hương, đây rõ ràng là người sống sờ sờ bị lôi xuống tra tấn, da thịt mục nát thối rữa đến chết.
Hắn do dự đi đến bên quầy thuốc, lúc này đã không thấy người đẩy xe lăn nữa. Bên trong quầy có người đang chống tay ngủ gục, nhìn sơ qua hắn đoán đã chết ba bốn năm.
Tưởng Hoàng gõ tay xuống quầy, người đang ngủ gục giật mình suýt nữa ngã lăn quay.
“Bới người ta có lệ quỷ, có lệ quỷ…”
Tưởng Hoàng nhíu mày: “Ta không phải lệ quỷ.”
Hữu Tín chỉ là hồn ma cấp thấp không hề biết phân biệt quỷ thường và lệ quỷ, nghe hắn nói thế kinh ngạc trợn mắt: “Không phải lệ quỷ ngươi đến đây làm gì? Bị điên à?”
Tưởng Hoàng cảm thấy khó hiểu, dường như người này tin rằng chỉ có lệ quỷ đến đây làm khách. Nhưng khi có lệ quỷ đến lại hò hét sợ hãi, không muốn tiếp? Hồn ma này đầu óc vẫn còn bình thường, trên người không có oán khí, hắn biết có một loại hồn ma khi gặp nguy hiểm mới chuyển hóa tàn độc, vẫn nên đề phòng.
“Ta có một đơn thuốc dành cho người sống muốn nhờ chủ tiệm xem qua.” Đây là đơn thuốc hắn tích lũy nhiều năm kinh nghiệm viết ra, dựa theo sức khỏe của ca ca điều chỉnh, gia giảm dược liệu. Vu sư phụ xem qua khen đó là phương tốt nhưng nó chỉ có tác dụng tạm thời… Cả đời hắn chỉ chuyên tâm nghiên cứu, hết lòng hết dạ viết ra ba đơn thuốc. Một là độc dược đang chảy trong người ca ca, hai là đơn thuốc giải giả, cầm được độc nhưng về lâu về dài thuốc giải biến thành độc dược hủy hoại tận xương cốt. Sai lầm ngày xưa không thể buông xuống, hắn càng không thể tha thứ cho bản thân, ông trời vẫn đang trừng phạt hắn.
Giờ ca ca đã quên đi hắn, nhưng hắn không thể quên đi người mỗi khi nhìn mình, ánh mắt nồng nhiệt yêu thương.
Hữu Tín nhìn qua đơn thuốc, tròng mắt hơi co giật: “Thứ này, thứ này…”
Ánh mắt Tưởng Hoàng lạnh đi mấy phần: “Có vấn đề gì sao?”
Hữu Tín run lẩy bẩy, ngón tay rụt rè chạm lên góc giấy. Dường như có sức mạnh vô hình bừng lên, Hữu Tín giãy giụa né tránh miệng không ngừng rú lên thảm thiết, trong nháy mắt ngón tay hắn bị lửa thiêu rụi. Tưởng Hoàng không suy nghĩ nhiều rút kiếm cắt phăng cánh tay kia xuống. Nhìn người đang lăn lộn gào thét dưới đất, lại nhìn sang cánh tay đứt lìa cháy thành tro bụi, mày nhíu lại.
“Chuyện gì mà ồn ào thế?” Trần Hào đẩy xe đi ra, khi thấy Hữu Tính quằn quại dưới đất mặt mày tái lại, chiếc xe lăn vội vã lướt tới như bay: “Đã bảo ngươi cẩn thận với mấy đồ mang từ dương gian xuống mà.”
Trần Hào moi trong túi ra một lọ thuốc, trút ra hai viên đan màu xanh sẫm nhét vào miệng Hữu Tín, trong lúc chờ thuốc ngấm cẩn thận bắt mạch một hồi, mi mắt rũ xuống.
Tưởng Hoàng đứng một bên im lặng quan sát.
…
Gió đêm gào thét, ma khí theo gió tràn ra mang theo sự áp bức kinh người. Trần Hào đã ở đây rất lâu chưa từng diện kiến trận âm phong khủng khiếp tới mức này, nhưng hắn vẫn cố quan sát phương thuốc kia hồi lâu.
Tưởng Hoàng khiêm tốn đứng một bên: “Phương thuốc này do chính tay ta viết ra, xưa nay vẫn luôn mang bên người, không rõ tại sao vị quỷ hồn kia vừa chạm phải đã…” Hắn liếc Hữu Tín đã đau đến ngất lịm một bên, hồn ma vẫn có thể ngất đi khiến hắn kinh ngạc không thôi, dạo trước hắn vì quá đau đớn, hồn phách chìm vào vô thức, có lẽ đây cũng là hiện tượng 'ngất lịm’ giống quỷ hồn kia: “Học trò của ngươi không sao chứ…”
Trần Hào hoàn hồn trên ngực đột nhiên có vết rách kéo dài để lộ da thịt trắng nhách, vết thương hở sâu nhưng không có máu, âm khí từ vết thương thoát ra mỏng như khói. Trần Hào cười gượng đưa tay che vết thương: “Không phải lỗi của công tử, giấy viết hay chữ bên trên đều không có vấn đề. Ừm… có phải gần đây công tử hay ra vào một nơi có lệ quỷ ẩn nấp?”
“Ta có đến Nhan Đàm chiêu hồn...” Tưởng Hoàng thấy không có khả năng đơn thuốc của mình nhiễm tà khí ở đó: “Trong hồ có rất nhiều lệ quỷ, có điều ta và chúng không có tiếp xúc.”
Trần Hào nhìn làn khói hắc ám từ đơn thuốc phát ra, dường như có hai luồng tà khí đối chọi gay gắt, bất giác lăn bánh xe ra xa một chút: “Theo ta thấy thứ này đã bị người khác lén cầm qua, quỷ khí trên người đó rất mạnh… ta có một câu không biết có nên nói hay không?”
Ngón tay Tưởng Hoàng co giật, đơn thuốc này chỉ có vài người chạm qua thôi: “Ngươi cứ nói đi.”
“Tức khí của người đó rất giống công tử, vừa nhìn qua ta đã biết công tử có mệnh phú quý, vẫn còn sống, con đường sau này rất dài, rất dài, nhưng người kia mệnh đã tận rồi.”
Lời này giống như búa ngàn cân nện vào ngực hắn, gân trán Tưởng Hoàng thi nhau nổi lên, nhất thời không thể động đậy.
“Còn nữa… người mà công tử muốn bảo vệ chăm lo cả đời đã không còn nguyên vẹn như trước kia nữa. Một khi phá vỡ được phong ấn… không, nếu như lấy được kiếm Viêm U, có lẽ rất ít người có thể áp chế được y.”
Tưởng Hoàng có ảo giác đỉnh đầu của mình bị người ta đánh nát, gió lạnh thổi tàn tro thi phấn bay khắp không trung lạnh lẽo, hóa thành lưỡi dao bay thẳng vào tim hắn.
“Công tử, công tử…”
Tưởng Hoàng giật mình bừng tỉnh, mưa gió nổi lên từ khi nào? Trên người hắn toàn là vết tích của mưa máu, hắn lặng đi không biết nói gì, nhớ lại ánh mắt dịu dàng ngày nào, ngực càng đau quặn xé: “Cảm ơn đã nhắc nhở.”
“Đơn thuốc này ta thật sự nhìn không ra thiếu sót, chủ tiệm thì đi mây về gió, muốn giúp cũng vô ích. Nhưng nếu người muốn tìm một ít thuốc bổ ở quỷ giới ta có thể kê vài món, khụ khụ giá cả không thể rẻ được.” Trần Hào ôn hòa mỉm cười.
Tưởng Hoàng nhận thuốc bổ xong mặt mày đờ đẫn giẫm bậc đá đầy rêu vừa ướt vừa trơn. Sau lưng truyền đến lời nói chào đón của Trần Hào: “Lần sau lại đến nhé, về dương gian nhớ đốt thêm giấy tiền cho ta nha.”
Đi theo phương hướng Trần Hào chỉ dẫn, đến khi toàn thân chìm trong sương mù, một chiếc thuyền độc mộc lặng lẽ trôi đến trước mặt hắn. Tưởng Hoàng bước lên thuyền, người chèo thuyền không thèm nhìn hắn lặng lẽ bơi thuyền về phía xa xăm.
Khi chiếc thuyền dừng hẳn, Tưởng Hoàng tỉnh táo lại nhìn thác nước đổ từ trên cao xuống, bên kia màn nước mặt trời đang lên. Quay đầu lại nhìn không còn thấy ai nữa, người chèo thuyền đã biến mất.
Tưởng Hoàng quay về Lục phủ, bên ngoài bao phủ thêm một tầng kết giới, hắn nhìn quanh quất tìm kiếm, rất nhanh phát hiện Phương Dao đang đứng ở một góc đường trầm ngâm.
Hai người hợp sức lẻn vào kết giới, chú huyền vừa niệm bầu trời đột nhiên đổi sắc. Tưởng Hoàng hoảng hốt thu tay nhưng không kịp nữa, từng đợt sét lớn nối đôi nhau giáng xuống kết giới, mưa rền gió dữ kéo tới không ai trở tay kịp. Xa xa, có tiếng người hò hét, một cơn đại hồng thủy xô đổ cổng thành, cuốn trôi nhà cửa, trong nháy mắt nhấn chìm họ trong dòng nước lạnh buốt.
“Vô Diện, Vô Diện…”
Lục Minh Quy tỉnh dậy hai mắt vẫn còn đỏ ngầu, ngơ ngơ ngác ngác nhìn y.
“Đệ đã ngủ cả ngày rồi đó.” Thẩm Huyền Quân cười dịu dàng trên mặt đều là tình ý: “Còn muốn người bệnh như ta lo lắng cho đệ sao?”
Lục Minh Quy day trán vẻ mặt mờ mịt kỳ lạ, hắn vừa mơ một giấc mơ rất dài, hình như có rất nhiều điều khiến hắn sợ hãi. Nhưng vừa tỉnh, đầu óc trống rỗng tê dại, qua hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo nổi.
Hắn mệt mỏi chán nản một hồi, bên má chợt ấm lên, bàn tay ấm áp mềm mại ôm lấy mặt hắn: “Có phải bị lây bệnh rồi không? Mấy cơn bệnh cảm sốt này dễ lây nhiễm lắm, đệ còn phải vào doanh luyện binh, hay là sang phòng bên nghỉ ngơi đi.”
“Do ngủ lâu nên hơi choáng thôi.” Hắn không nhịn được ôm chầm lấy y dựa dẫm, bướng bỉnh dụi đầu như một đứa trẻ.
…
Lúc Tưởng Hoàng tỉnh lại phát hiện mình đang trôi trên nước trong tay nắm chặt bông hoa quý màu tím nhạt. Hắn vui mừng nhét bông hoa đó vào túi thơm, thật may trong lúc đối chọi với dòng nước tà khí đó bông hoa không bị cướp mất.
Mặt hồ trôi rất nhiều hoa đăng, hai bên bờ người không ít người dân thả đèn cầu nguyện, cầu mong người chết đi đến phường cực lạc, kiếp sau không cần chịu khổ. Tưởng Hoàng đi theo quỷ hồn lượn lờ trên sông hỏi nguyên nhân biển động, quỷ hồn kia nhìn hắn khinh thường: “Hừ, nếu ta biết nguyên nhân đã không bị nó dìm chết. Từ khi người họ Thẩm kia đến nước Sở thiên tai xảy ra liên tiếp, đúng là đồ xui xẻo!”
Quỷ hồn không phát hiện ra sắc mặt người bên cạnh đang dần trở nên hung tợn, miệng không ngừng mắng: “Nói cũng kỳ lạ… hình như vừa rồi có kẻ nói ngoài biển dậy sóng, mấy cây san hô đâm thủng ghềnh đá đâm lên, nhìn từ xa không khác gì biển hoa nở rộ. Không biết lại kéo điềm xấu gì đến nữa, hừ!”
Tưởng Hoàng liếc mắt, Phương Dao nâng mi đáp lại, họ phải ra biển thăm dò một chuyến.
…
Bồi bổ thêm mấy ngày Thẩm Huyền Quân đã thoát khỏi cảnh ngày ngày uống thuốc đắng, đêm đêm uống canh gừng. Vừa sáng y đã lôi hắn thức dậy đi leo núi thư giãn gân cốt. Tìm một tán gốc cây sạch sẽ trải khăn dùng bữa, tay phải cầm chân giò, tay trái nâng lồng hấp, mắt cứ dán vào mấy con cá hắn vừa bắt được: “Mấy ngày liền ăn cơm canh tẩm thuốc miệng lưỡi của ta đắng nghét hết rồi. Thu Nguyệt nói bên cạnh đầm Mai Tích mới mở một quán mì bò nấu tiêu đen rất ngon.” Y gặm mấy cái chân giò vừa cắt đặt trong lá sen, vẻ mặt tiếc nuối: “Nằm mơ cũng thấy mình đang nhai thịt bò, mẹ ta nấu món này ngon lắm.”
Lục Minh Quy ngẩng đầu nhìn trời, vừa bực vừa buồn cười, vừa nướng cá vừa ân cần an ủi: “Giờ hết bệnh rồi ca ca muốn ăn gì cũng được.”
Y hận không thể rèn sắt thành thép, nhanh tay gắp cho hắn một miếng sủi cảo: “Vô Diện…”
“Ca ca muốn đi thăm cha mẹ?” Hắn cúi đầu rầu rĩ, họ mới rời khỏi đó mấy tháng thôi, nhưng họ xa cách đã lâu ca ca muốn ở cạnh họ chăm sóc nhiều hơn, hắn không thể ngăn cản: “Ta sẽ cố gắng sắp xếp, thời gian này ta không thể rời phủ, cứ lấy cớ đi xem xét điền trang hoàng thượng không ý kiến gì đâu.”
Y vui vẻ ôm lấy hắn, nghe tiếng tim trầm ổn của người bên cạnh càng cảm thấy an tâm, hạnh phúc. Thế nhưng rất nhanh cảm thấy không ổn: “Không lén đi như lần trước à?”
“Không cần đâu, ông ấy mới thưởng cho ta thêm hai điền trang…” Dừng một lúc hắn nói: “Có lẽ ta phải đi sang nước Tề thăm công chúa. Ngô tướng quân hòa giải thất bại, hoàng hậu bệnh nặng, hoàng thượng đã ra lệnh diệt trừ Cao tướng quân rồi.”
Thẩm Huyền Quân nhớ đến Cao tướng quân nước Tề tạo phản, trong tay nắm tính mạng của thập lục hoàng tử. Hoàng tử này là Như phi sinh ra, ai cũng biết trưởng công chúa hòa thân sang nước Tề, hoàng hậu luôn vì chuyện này ngày đêm thương tâm. Nay con gái gặp nguy hiểm, cháu mình rơi vào tay người khác, xuất binh là chuyện sớm muộn thôi!
“Đệ phải đi xa nên muốn ta tránh mặt?” Đột nhiên y thấy sợ hãi.
Lục Minh Quy nhìn y, trong mắt phản chiếu hình bóng thân quen: “Không phải đâu nếu dễ trốn như thế ta đã mang ca ca cao chạy xa bay từ lâu.”