Editor: Cà Rốt Hồng
Beta: Ngọc Hân
Chu Triển Nguyên ngượng ngùng nhìn Tiếu Kiến và Vương Lan Phương cười cười, con trai, mặc dù ba con trông cậy vào con để kiếm chút điểm cộng trước mặt ông ngoại và bà ngoại tương lai, nhưng mà ba phải sử dụng chiến thuật vòng vèo đấy, trực tiếp như thế, sẽ hoàn toàn phản tác dụng đó? Chờ bà ngoại và ông ngoại tương lai của con nổi đóa, thì ba con thật sự chịu không nổi đâu ~~T-T
Song Chu Triển Nguyên đã đánh giá thấp lực sát thương của con trai mình. Tiếu Kiến càng không cần phải nói, vốn đã nửa thừa nhận con rể tương lai này rồi, đương nhiên đối với loại xưng hô ông ngoại này cũng không phản bác gì, nói không chừng còn vui khi việc thành. Còn Vương Lan Phương, hiện tại cả người cũng hận không thể nhào vào trên người chú nhóc con, hoàn toàn không chú ý tới vấn đề xưng hô này, ngược lại cảm thấy chú nhóc này thật nghiêm trang, ưmh, bộ dạng chú nhóc con nghiêm mặt cường điệu vấn đề, rất có phong độ của bà.
“Nãi Tích, con thích gọi bà ngoại thì gọi bà ngoại đi, đợi lát nữa bà ngoại dẫn con đi ăn chè đậu xanh, ăn rất ngon đấy, man mát lành lạnh, ăn ngon lại còn bổ hơn kem kia nhiều.” Vương Lan Phương cười ha hả gắp thức ăn vào chén Nãi Tích, đều là món nhóc con thích ăn, bà nội nó đã có nói qua, Nãi Tích thích ăn gì, không thích ăn gì, thói quen khi ngủ…, Vương Lan Phương đã nhớ đầy một trang giấy rồi. Thấy mẹ rõ ràng có xu hướng phát triển thành bà ngoại cưng chiều cháu trai, Tiếu Hàm rất bất đắc dĩ, mẹ, mẹ như vậy, con gái mẹ sẽ ghen tỵ đó ~
“Triển Nguyên, chúng ta ăn đồ của chúng ta, mặc kệ bọn họ.” Tiếu Hàm gắp miếng thịt bò vào trong chén của Chu Triển Nguyên. Hai người lớn vây quanh một đứa nhỏ, hắc, đoạn thời gian trước ba còn phê bình ngoài xã hội có nhiều người gia trưởng, nhất là ông nội, bà nội quá mức cưng chiều cháu trai cháu gái trong nhà, kết quả mình không phải cũng như vậy sao, con người mà, không thể nói trước được gì.
“Khụ khụ.” Tiếu Kiến ho khan hai tiếng, con gái, con ghen tỵ cũng không cần rõ ràng như vậy, mặc dù mẹ con đúng thật là đối xử với nhóc con này tốt một chút — Tiếu Hàm đáng thương, khi còn bé mẹ của nó quá bận rộn, không có cơ hội quan tâm tiểu Hàm. Nhưng mà, Tiếu Kiến che miệng cười, ba của nhóc con này, không phải cũng đối xử rất tốt với con sao? Đây chính là sự qua lại công bằng ….
“Cô giáo Tiếu, cho cô viên thịt ~” Nãi Tích ngẩng đầu cười cười với Vương Lan Phương, lại quay đầu nhìn cô giáo Tiếu một cái, run run rẩy rẩy gắp một viên thịt, cố gắng đưa vào trong chén của Tiếu Hàm.
Tiếu Hàm sợ hết hồn, vội vàng đưa chén tới, cách cái bàn nhận lấy thịnh tình tiếp đãi của chú nhóc con, “Cẩn thận một chút ~” Trong lòng Tiếu Hàm vẫn còn sợ hãi, nếu tự mình bị phỏng thì làm thế nào, da mịn thịt mềm này, còn không phải đau lòng chết người sao.
Nãi Tích cười đến mắt to híp lại thành đường chỉ: “Cô giáo Tiếu, cô thích ăn nhất cái này hả ~ Nãi Tích gắp cho cô ăn ~”
Tiếu Hàm cũng nhếch khóe miệng lên cười cười, thật ra thì, nhóc con nhớ lộn, thích ăn thịt viên chính là ba nó, cô thì chỉ vì Triển Nguyên thích ăn cho nên làm nhiều mấy lần mà thôi, song không thể đánh gãy tính tích cực của người bạn nhỏ.” Nãi Tích ngoan quá, cô giáo Tiếu cám ơn Nãi Tích ~”
Vương Lan Phương nhìn thấy thì lòng tràn đầy vui mừng, nếu biết rõ chuyện giữa con gái và Triển Nguyên 89% sẽ không như mong muốn của bà, như vậy con gái có thể cùng Nãi Tích chung đụng tốt, dĩ nhiên cũng là hy vọng của bà.”Nãi Tích ngoan quá, bà ngoại gắp thịt bò cho ăn nhé ~”
“Dì Vương, dì đừng quá cưng chiều nó, đứa nhỏ này có thể tự mình ăn cơm.” Chu Triển Nguyên cười nói với Vương Lan Phương, sau đó cố ra vẻ nghiêm túc nhìn về phía con trai mình dạy dỗ.
“Ơ kìa, có đứa nhỏ ngoan như Nãi Tích vậy hiếm vô cùng, con làm ba sao lại hung dữ với nó chứ.” Vương Lan Phương trừng anh: “Nãi Tích đừng tủi thân nhé, bà ngoại bóc tôm cho con ăn.”
Chu Triển Nguyên bất đắc dĩ cùng Tiếu Hàm liếc mắt nhìn nhau, như thế này tương lai đã có thể đoán được rồi, sau này núi dựa của tiểu tử này lại thêm một tòa, còn vô cùng cao lớn, vững chãi.
“Ba, mẹ.” Tiếu Hàm nuốt viên thịt trong miệng xuống, hé miệng nói: “Tuần sau con và Triển Nguyên đi Hồng Kông, Nãi Tích đành làm phiền hai người rồi.” Rèn sắt khi còn nóng, nói phải làm liền, thừa dịp lúc này đầu óc mẹ cô còn choáng váng nên tranh thủ thời gian nói ra, nếu không chờ mẹ tỉnh táo lại, tất cả đều vô ích.
Chu Triển Nguyên tán thưởng cong khóe môi, xem ra buổi sáng anh nhắc tới đi du lịch Hồng Kông vẫn rất có sức hấp dẫn. “Chú dì, tuần sau công ty chúng con phải đi Hồng Kông tham gia buổi triển lãm, tiểu Hàm cùng đi với con, coi như thuận tiện đi du lịch.” Chu Triển Nguyên cố gắng để mình mặt không đỏ tim không đập, nhưng không biết vì sao đối với chuyến đi Hồng Kông lần này lòng mang anh ý đồ ‘ bất chính ’, nên lời nói này vừa ra khỏi cửa miệng, tác phong có chút không bình thường, song những lời này rơi vào trong lỗ tai củaTiếu Kiến và Vương Lan Phương, lại trở thành Triển Nguyên rất tôn trọng tâm nguyện ý tứ của bọn họ.
“Được rồi, tiểu Hàm cũng lớn như vậy rồi, muốn đi đâu chơi cũng không cần nói với chúng ta.” Ba Tiêu mở miệng trước, “Ăn cơm trước đi, mẹ con làm một bàn thức ăn như vậy không thể lãng phí được.” Hơn nữa bên trong còn có món súp rau tươi ông làm, vậy thì càng không thể bỏ qua.
“Dạ.” Tiếu Hàm gật đầu, miệng cười toe toét gắp một đũa măng tây lớn vào trong chén ba mình, ba đúng là bạn chí cốt ~
Nãi Tích như có điều suy nghĩ chớp chớp mắt, qua một lúc lâu, giống như là đã suy nghĩ ra cái gì đó, liền mở miệng bắt đầu cười. Bà nội nói, ba và cô giáo Tiếu phải đi Hồng Kông làm chuyện đại sự, đợi ba và cô giáo Tiếu từ Hồng Kông trở lại, nó sẽ có em gái hoặc là em trai ~ mặc dù nó không rõ tại sao đi Hồng Kông một lần thì có em trai em gái, nhưng cái này không quan trọng á..., quan trọng là nó sắp làm anh trai~~~
Trần Hi và Vương Tiểu Nha đều gọi Vương Tiểu Bàn là anh Tiểu Bàn, còn nói dáng dấp nó gầy như vậy, không có chút nào giống anh trai, hừ hừ, lập tức nó sẽ có em trai em gái của mình, em trai em gái còn thân hơn Vương Tiểu Nha và Trần Hi! Ha ha, chỉ nghĩ thôi mà đã thấy hài lòng quá ~ có thể thương yêu em gái ~ mắt lấp lánh ~ cho nên ba, đừng nên chậm trễ hành trình ~~
Kể từ khi si mê một bộ truyện tranh người bạn nhỏ Nãi Tích nắm quả đấm học từ một thủ lĩnh lạnh lùng nào đó, ba, vì em trai em gái của con, nhất định không nên chậm trễ ~ nếu không, phạt chạy vòng tròn! Tương đương với 200 vòng!
Ăn cơm trưa xong, Vương Lan Phương liền dẫn Nãi Tích đi ngủ trưa. Hoàn toàn mới thể nghiệm mùi vị một bà ngoại tiêu chuẩn Vương Lan Phương chẳng những không cảm thấy khổ cực, ngược lại rất thích thú. Dáng vẻ khi ngủ của nhóc con thật đáng yêu ~ bụng nhô lên xẹp xuống, tiếng hít thở nhẹ nhàng quy luật, lúc ngủ còn vô tình chép chép miệng, giống như là đang nhớ tới chuyện thú vị gì đó.
Ôi chao ôi chao, nếu tiểu Hàm có thể nhanh chóng sinh cho bà một đứa cháu ngoại chơi đùa thì thích rồi ~
“Bà à, bà đừng cười nữa, cười đến nỗi tôi phải hoảng sợ ~” Tiếu Kiến thấp giọng oán trách, bà lão này giữ bộ dạng dịu dàng không thay đổi này đã hơn ba tiếng rồi, từ lúc nhóc con vào cửa đến sau đó vẫn cười đến rực rỡ hơn hoa đào, cũng khó trách tiểu Hàm phải ghen tị, ông cũng sắp ghen tị đây này.
Vương Lan Phương hung hăng trừng mắt nhìn ông một cái, làm động tác suỵt, đừng làm ồn đến Nãi Tích đang ngủ!
Tiếu Kiến hoàn toàn không nói nên lời, xem đi, địa vị trong cái nhà này của ông lại sắp rớt xuống một bậc rồi. Ho khan một cái, Tiếu Kiến đau lòng sờ lỗ mũi một cái, bây giờ mục tiêu to lớn nhất của ông, chính là bảo vệ vị trí thứ hai của mình, kiên quyết không thể để Triển Nguyên lật đổ!
Tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, Vương Lan Phương lại cùng với Nãi Tích xem hoàng tử tennis, đã hoàn toàn vô tâm đi quản ba của nó và những chuyện mẹ kế tương lai của nó nữa rồi, dù sao bà nói gì cũng vô dụng không phải sao? Ngược lại làm cho mọi người khó chịu. Vẫn nên thuận theo tự nhiên thôi. Có một số việc, phải xảy ra mới biết được kết cục.
Mặc kệ sau này như thế nào, dù sao cái nhà này chung quy vẫn phải giữ lại vì tiểu Hàm, kết cục xấu nhất, bất quá cũng chỉ là bọn họ nuôi con gái cả đời, sợ cái gì nữa chứ.
“Bà à, quần áo và đồ chơi của Nãi Tích đều để ở chỗ này à, buổi tối Nãi Tích ngủ cùng chúng ta hay ngủ cùng tiểu Hàm hả?” Tiếu Kiến giơ cái va ly nhỏ của Nãi Tích về phía bạn già đang cùng với chú nhóc con xem DVD hỏi.
Vương Lan Phương không dời mắt rời khỏi người của Nãi Tích, rất khó chịu phất phất tay: “Đương nhiên là ngủ cùng chúng ta, tiểu Hàm là một cô gái mới lớn làm sao biết cách chăm sóc trẻ con chứ. Ôi ôi, tránh ra một chút, che khuất ti vi ~”
Tiêu Kiến lặng lẽ lui ra, ông bị ruồng bỏ rồi. . . . . .
Còn nữa, tiểu Hàm không biết chăm sóc trẻ con, chẳng lẽ bà biết sao? Khi Tiểu Hàm còn bé khóc lên, không phải ông người làm ba này bò dậy ôm nó dỗ à? Cái người làm mẹ này, chẳng phải vì bận rộn trực đêm nên mệt mỏi không dậy nổi đó sao ~ vào lúc này ngược lại nói mạnh miệng, đợi lát nữa đến khuya nếu Nãi Tích muốn đi nhà vệ sinh…, còn không phải là dựa vào ông ư!
Ba Tiếu kiêu ngạo, vểnh lên cái đuôi không để ý tới một già một trẻ đang chơi rất vui vẻ kia, nhưng chẳng được bao lâu liền không nhịn nổi, vẻ mặt nịnh hót tới gần phía trước: “Bà à, Nãi Tích, có muốn uống nước dưa hấu hay không? Tôi ép cho hai người?” Có được hay không vậy~~ để ý tôi đi ~ tiểu Hàm và Triển Nguyên ở trong phòng, ông không thể đi tham gia náo nhiệt. Quấy rầy người ta nói chuyện yêu đương là không đạo đức, các người không thể cũng vứt bỏ tôi ~~
Ba Tiếu cúi đầu buồn bực, tại sao không có ai cùng chơi với ông! Khỉ gió thật!