Editor: Cà Rốt Hồng
Beta: Ngọc Hân
Nãi Tích ở nhà Tiếu Hàm như cá gặp nước, Vương Lan Phương cùng Tiếu Kiến đều về hưu ở nhà, đang nhàm chán, hiện tại cuối cùng cũng tìm được việc làm.
Cùng cháu ngoại tản bộ loanh quanh nè, cùng cháu ngoại đi học đánh tennis nè, cùng cháu ngoại xem DVD nè, làm thức ăn ngon cho cháu ngoại nè, dẫn cháu ngoại đi lớp bơi lội nữa~~
Vương Lan Phương và Tiếu Kiến cảm thấy mình giống như ánh nắng chiều tươi đẹp, cuộc sống mới ý nghĩa đang ở trước mắt, đó chính là — Chơi cùng! Cháu! Ngoại!
“Được rồi, Nãi Tích đã có ba mẹ chăm sóc, em không cần lo lắng.” Chu Triển Nguyên cười vỗ vỗ vai Tiếu Hàm an ủi.
Thật ra, phải đi Hồng Kông một tuần lễ, nói anh người làm ba này không có chút nào nhớ thương con trai đó là không đúng. Con trai càng ngày càng lớn, năm nay số lần tách khỏi anh nhiều nhất, thời gian cũng dài nhất. Đầu tiên là trại hè trong hai tuần lễ, tiếp đó là ở nhà chú Tiếu hơn một tuần lễ, mặc dù tối nào cũng đều đi thăm nó, dì Vương và chú Tiếu cũng chăm sóc Nãi Tích rất tốt, nhưng rốt cuộc không phải ở nhà mình, Chu Triển Nguyên vẫn sợ Nãi Tích sẽ không quen. Hiện tại, anh lại phải đi Hồng Kông một tuần, trong lòng càng thêm không bỏ được con trai, nhưng nhìn thấy bộ dạng mặt ủ mày ê của tiểu Hàm, Chu Triển Nguyên cảm thấy, anh vẫn phải tỏ ra chút dáng vẻ của người đàn ông, = =, trước mắt phải an ủi cô gái nhỏ này đã.
“Nãi Tích rất thích chú dì, em không cần lo lắng, hơn nữa chúng ta cũng chỉ đi một tuần rồi lập tức trở về.” Sau khi trở về, là anh có thể đón cô về chỗ của anh ở, đến lúc đó cả nhà bọn họ có thể danh chánh ngôn thuận ở cùng một nơi, anh cũng không cần chạy đi chạy về, sống cuộc sống ở hai đầu nỗi nhớ.
Cho nên, vì tương lai tốt đẹp, Chu Triển Nguyên anh phải cố gắng lên! Trong lòng Chu tổng thầm động viên chính mình.
Thấy các nhân viên bên cạnh nhìn như lơ đãng nhưng liên tục bắn ánh mắt qua đây, Chu Triển Nguyên không biến sắc đưa tay lên ôm bả vai của Tiếu Hàm, đây là bà chủ tương lai của các người, đừng có nhận lầm!
Lão Triệu rất vô tội, vốn là anh không cần vất vả bôn ba tham gia hội triển lãm này, nhưng không biết làm sao chuyến này lão Chu có nhiệm vụ quan trọng cần phải làm, cho nên người phụ trách biến thành là anh ta. Cho nên nói, lão Chu anh chính là mượn danh nghĩa công việc để đi tán gái, đúng không?
“Được rồi, nên lên máy bay thôi.” Lão Triệu kêu mọi người, đừng nhìn nữa, đó là bảo bối của lão tổng các người, nhìn nữa, coi chừng bị trừ tiền lương!
Lúc đến Hồng Kông đã là buổi tối, tới khách sạn đã đặt trước đó, lão Triệu bắt đầu sắp xếp chỗ ở. Trong công ty có năm nam bốn nữ, cộng thêm Tiếu Hàm, tổng cộng là năm nam năm nữ.
Đặt năm phòng, không có nghi vấn gì, thân là đôi tình nhân duy nhất trong mọi người, đương nhiên Tiếu Hàm ở cùng phòng với Chu Triển Nguyên.
“Triển Nguyên, chúng ta đây là?” Lúc Tiếu Hàm được Chu Triển Nguyên dắt đi vào phòng còn có chút mờ mịt, tại sao vừa rồi lão Triệu nhìn về phía cô cười đến mức phơi phới như vậy?
Ai nói cùng phòng thì phải xảy ra chuyện gì chứ! Cô rất hiểu sự tự chủ của Triển Nguyên, lão Triệu này thật sự giống như Triển Nguyên nói vậy, khi lưu manh nổi lên thì không phải là người! Tiếu Hàm oán giận bĩu môi. Chỉ là, đợi đến lúc tối, cô giáoTiếu, cô sẽ biết rõ vẻ mặt kia của lão Triệu là đúng hay là sai.
Bởi vì ngày hôm sau phải dậy sớm chuẩn bị cho việc triển lãm, cho nên mọi người đều không đi chơi mà nghỉ ngơi từ rất sớm. Vào phòng, Tiếu Hàm liền xoay người đi phòng tắm, ai bảo thời tiết nóng như vậy, cả người toàn mồ hôi, khó chịu chết đi được.
Nghe thấy cửa phòng tắm truyền tới một tiếng ‘cạch’, Chu Triển Nguyên móc cái hộp nhung màu đỏ trong túi ra, âm thầm nuốt nước miếng, nói không khẩn trương là giả, đợi lát nữa sẽ phải thực hiện kế hoạch lớn của cuộc đời anh, không thể làm hỏng! Cũng may chuyện của công ty đều giao cho lão Triệu, ngày mai anh không tới buổi triển lãm cũng không có vấn đề gì lớn, như vậy đợi lát nữa bắt đầu được không?
Đang suy nghĩ, Tiếu Hàm ở trong phòng tắm gọi một tiếng: “Triển Nguyên, áo ngủ của em ở bên ngoài, anh lấy giùm em đi~” một đống hành lý, vừa rồi lật tìm đồ nên quên lấy áo ngủ ra.
Chu Triển Nguyên nhìn túi du lịch trên giường, bên trong lộ ra một nửa quần ngủ vàng nhạt, con mắt tối sầm xuống, cùng nhau tắm, tiểu Hàm không ngại chứ ?
“Triển Nguyên, giúp em đặt áo ngủ lên trên sào bên kia là được rồi.” Tiếu Hàm thổi bong bóng trong tay, tâm tình rất tốt, điều kiện khách sạn cũng không tệ lắm, lại có cả bồn tắm.
Đi vào phòng tắm, cách tấm rèm Chu Triển Nguyên chỉ có thể nhìn thấy tầng tầng sương mù, còn có dường như anh mơ hồ nhìn thấy dáng người huyền ảo.
Thân thể của Tiểu Hàm không phải anh chưa từng thấy qua,chính là buổi tối nọ thiếu chút nữa lau súng cướp cò, trừ một bước cuối cùng, nên nhìn, nên động, anh cũng sớm đã thử nghiệm qua, cũng chính bởi vì như thế, anh mới có thể càng thêm khó nhịn, bởi vì biết cô gái cách rèm kia, da thịt toàn thân trơn mềm nhẵn nhụi đến cỡ nào. . . . . .
Trong vô thanh vô thức (âm thầm không tiếng động), Chu Triển Nguyên cầm quần áo đi tới mép bồn tắm, đưa tay vén rèm lên, khiến Tiếu Hàm đang hưởng thụ chơi đùa bọt bong bóng sợ hết hồn: “Để ở đâu thì được.” Tiếu Hàm hơi mất tự nhiên rụt người một cái, làm bộ như vô tình đưa mắt liếc về phía sữa tắm ở bên cạnh. Có gì mà căng thẳng chứ, lúc ở chung một chỗ cũng biết những chuyện này là chẳng thể tránh khỏi. Cũng không phải là lần đầu tiên ở cùng một chỗ, có cái gì mà căng thẳng, Tiếu Hàm, mày thật không có tiền đồ! Trong lòng Tiếu Hàm âm thầm khinh bỉ mình.
“Anh sợ em với không tới, cho nên giúp em lấy tới đây.” Xuyên thấu qua sương mù mờ ảo, Chu Triển Nguyên nhìn thấy bả vai trắng nõn của cô gái lộ ra bên ngoài, còn có gương mặt bị hơi nóng xông lên hơi ửng đỏ, có thể bởi vì xấu hổ, cô gái cúi đầu tóc dài bị dắt ở sau ót, lộ ra lỗ tai trắng mịn tinh tế, còn có cái cổ không hề che dấu, càng thêm trêu chọc khiến anh miệng đắng lưỡi khô.
Ngồi trên mép bồn tắm, Chu Triển Nguyên cầm bông tắm lên, “Anh giúp em xoa nhé.” Lời nói ra khỏi miệng mang theo tiếng khàn trầm thấp mà chính anh cũng không nhận ra, nghe vào trong lỗ tai Tiếu Hàm, càng cảm thấy ẩn chứa bá đạo cùng uy hiếp mà thường ngày không thấy.
“Tự em làm là được rồi. . . . . .” Tiếu Hàm rụt vào bên trong một cái, giả vờ mượn động tác vén tóc, gom bọt ở trước ngực lại, nhưng cho dù là như vậy, cũng không thể che hết ánh mắt xâm lược của người đàn ông.
Chu Triển Nguyên không nói thêm gì nữa, cầm bông tắm lau cái lưng sáng bóng của cô, trong nháy mắt chạm vào nhau đó, hai người cũng đều nhận ra đối phương đang cứng ngắc, chỉ chốc lát sau, Chu Triển Nguyên cảm thấy cô thả lỏng, mới lại tiếp tục.
“Tiểu Hàm ~” đến gần bên tai của cô, Chu Triển Nguyên nói thật nhỏ: “Hôm nay, giao em cho anh, có được không?”
Giao cho anh? Tiếu Hàm vẫn còn đang nghi hoặc, thì anh đã ném bông tắm đi, nhẹ nhàng hôn lên vai cô gái, tay lướt qua mặt nước, xoa cái hông mềm mại.
“Triển Nguyên. . . . . .” Cảm thấy anh không thu liễm và đè nén giống thường ngày, trong nháy mắt Tiếu Hàm có chút khẩn trương, nhưng chỉ trong chốc lát, lại yên tĩnh như thường, là anh, không phải sao?
Cô đã xác định là anh, cho nên, có sao đâu chứ?
Nghĩ như vậy, Tiếu Hàm cũng không do dự nữa, đưa tay ôm cổ anh, thuận theo lực của anh đứng dậy mềm mại dựa vào ngực anh, Tiếu Hàm chợt cảm thấy hơi thở mềm nhũn.
Cả người bị anh ôm vào trong ngực, cách áo sơ mi ẩm ướt, cô có thể cảm giác được cơ thịt căng chặt của anh. Bị anh ôm ngang từ trong bồn tắm đi ra ngoài, Tiếu Hàm siết chặt vạt áo trong ngực anh, cảm thấy toàn thân mình giống như lửa đốt, muốn giữ vững bình tĩnh, quả nhiên rất khó.
Chu Triển Nguyên mỉm cười nhìn cô gái đỏ hết cả mặt, cúi đầu chạm nhẹ chóp mũi của cô một cái, ôm cô đến dưới vòi sen, mới bắt đầu cởi quần áo của mình.
“Tiểu Hàm, em giúp anh cởi có được không?” Chu Triển Nguyên cố ý mập mờ nói khẽ ở bên tai cô, thấy lỗ tai cô trong nháy mắt đỏ lên như mong muốn. Cô gái nhỏ này vẫn thẹn như vậy.
Chu Triển Nguyên cảm giác mình hoàn toàn đang tự làm khổ mình, cô gái yêu thích cứ như thế đứng ở trước mặt mình, anh vẫn còn ý định giúp cô tắm rửa sạch sẽ, thật đúng là, tính nhẫn nại không tầm thường mà. . . . . .
Có thể chỉ mình anh mới biết, anh làm như vậy, cũng chỉ là vì cho anh, còn có cô là lần đầu tiên, giữ lại ấn tượng tốt nhất thôi. . . . . .Anh không muốn hù dọa cô đâu. Vì vô số lần tốt đẹp về sau, lần này kiềm chế, là không thế tránh khỏi.
Cho nên nói, Chu tổng anh nhìn xa trông rộng như vậy sao?
Tiếu Hàm nhắm hai mắt tùy cho bàn tay to của anh dạo chơi trên người mình, các đốt ngón tay của người đàn ông mang theo thô ráp rõ rệt, dừng ở trên da thịt mềm mại của cô gái, giống như là đốt lên từng đốm lửa nhỏ.
Dạo chơi một lát, môi của anh cúi thấp xuống, bắt đầu từ cái trán, giống như tôn thờ, dần dần trượt xuống, lưu luyến đôi môi đỏ mọng của cô, cuối cùng giống như là khó chịu, cắn nhẹ rồi mới dời xuống xương quai xanh.
Mập mờ thở dốc tràn ngập ở trong phòng tắm thu hẹp, răng môi giao nhau, cô khẽ ngâm lên: “Triển Nguyên. . . . . . Đi lên giường. . . . . .” Đừng ở đây, dùng phương thức xấu hổ này, giao lần đầu tiên của cô. Đây là suy nghĩ cuối cùng trước khi mất đi ý thức, Tiếu Hàm chợt nghĩ ra.
Như cô mong muốn, Chu Triển Nguyên tăng sức, ôm ngang cô gái lên, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, cười cầm khăn tắm vừa để ở bên cạnh, dịu dàng nhanh chóng lau khô cho cô.
“Triển Nguyên. . . . . .” Tiếu Hàm đỏ mặt nhìn, khẽ cắn môi, lẩm bẩm nói khẽ.
“Ưhm?” Chu Triển Nguyên ném khăn tắm xuống, buồn cười nhìn mặt cô gái đang đỏ lên, cúi đầu, khẽ hôn trên eo mềm nhuyễn của cô, cảm thấy cô cứng ngắc, anh giống như đứa trẻ cười đắc ý, hai tay đi xuống, càng quá đáng hơn.