Không Cần Đến Trêu Chọc Ta

Chương 63: Chương 63: Chân tướng




“Tỉnh tỉnh…… Tô tiểu thư…… Nhanh tỉnh lại……. Tôi xin cô….”

Dường như nghe được một thanh âm nào đó truyền đến, nghe thật xa lạ, nặng quá, ai đang ở trên người cô? Sắp không thở nổi, trong ý thức hỗn độn mơ hồ đại não bắt đầu có một tia sáng, Tô Mộ Thu nhíu mày ưm một tiếng, mí mắt hơi mở ra, cố gắng muốn từ trong bóng tối tỉnh táo lại.

Thấy cô có dấu hiệu muốn tỉnh lại, Tần Tử Dương vui mừng, dùng ngón cái ấn vào huyệt nhân trung[1] của cô, tay kia vỗ nhè nhẹ gò má cô, “Tô tiểu thư, mau tỉnh lại……” Anh nhỏ giọng khẽ gọi.

[1] nhân trung là huyệt nằm ngay dưới mũi

Tô Mộ Thu chậm rãi mở mắt ra, đột nhiên ánh sáng rọi vào làm mắt cô nhất thời không cách nào thích ứng, mắt liên tục chớp vài cái, đợi mắt có thể thích ứng ánh sáng thần trí cũng toàn bộ khôi phục lại, ý thức được tình cảnh giờ phút này, cô cau chặt mi, lạnh lùng nhìn người đàn ông phía trên mình, “Anh……” Vừa mở miệng, lại bị người nọ nhanh tay lẹ mắt bịt miệng lại.

“Xuỵt, đừng nói chuyện, thực xin lỗi, tin tưởng anh, anh sẽ không làm gì xằng bậy với em, anh sẽ giải thích với em sau, hiện tại làm ơn làm theo lời anh, làm bộ giãy dụa, sau đó đẩy anh ra chạy vào nhà tắm, được không?”

Nghe vậy, Tô Mộ Thu nhìn chằm chằm Tần Tử Dương, nhìn thấy sắc mặt anh thật nghiêm túc dè dặt thì nhẹ gật đầu. Tần Tử Dương buông lỏng bàn tay đặt trên miệng cô ra, “A…….!!!” Cô đầu tiên là hét lên một tiếng, sau đó bắt đầu kịch liệt giãy dụa “Anh muốn làm gì!? Thả tôi ra!!”

“Đừng lộn xộn!” Anh gầm nhẹ, hai tay áp chế cô, nhìn giống như ngăn cô giãy dụa nhưng lực đạo cũng không lớn, đồng thời thân thể từ trên người cô dời đi.

“Cút ngay!” Tô Mộ Thu kêu to, dùng sức đẩy, Tần Tử Dương dường như thống khổ nhíu mày, cô nhân cơ hội nhảy xuống giường, nhìn một vòng thấy được cánh cửa duy nhất trong phòng vì vậy chạy tới, đẩy cửa ra chạy vào sau đó đóng cửa lại.

Tần Tử Dương thấy thế, ôm lấy ngực ho khan vài tiếng, sau đó nhảy xuống giường, bước nhanh đến trước cửa phòng tắm, ra tay dùng sức gõ cửa, “Mở cửa nhanh! Tô Mộ Thu! Nếu không mở tôi sẽ đạp cửa!” Anh hổn hển kêu gào.

Một lát sau, anh giận tái mặt, dùng thân thể xô cửa, chỉ vài cái, cửa đã bị phá, cánh cửa đụng vào vách tường tao lên một tiếng vang thật lớn.

Phòng tắm này so với phòng tắm của khách sạn bình thường có vẻ rộng rãi xa hoa hơn nhiều, Tô Mộ Thu ngồi ở bên bồn tắm, trên người trùm khăn tắm, trên mặt không có biểu lộ gì, Tần Tử Dương tiến lại, song song ngồi cùng một chỗ với cô.

Cứ như vậy lẳng lặng ngồi, hai người đều không nói chuyện, phòng tắm hoàn toàn im lặng, thật lâu sau, Tần Tử Dương thấp giọng nói câu, “Thực xin lỗi, đã mạo phạm em.”

Tô Mộ Thu lắc đầu, “Em biết rõ anh có nỗi khổ tâm, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”

Cô bình tĩnh đến khó tin.

Hai tay Tần Tử Dương không tự giác nắm chặt, trên mặt xẹt qua một tia e ngại, “Cách đây không lâu, trước khi em tới trường, có hai người tới tìm anh, cho anh một túi thuốc mê, bọn họ uy hiếp anh, nếu như không làm theo lời của bọn họ, bọn họ sẽ thương tổn người nhà của anh, em gái của anh nằm trong tay bọn họ, em ấy trong điện thoại sợ hãi một mực khóc, chỉ biết gọi anh hai……..” Anh ôm đầu, vẻ mặt thống khổ, “Anh không có biện pháp nào khác, chỉ có thể nghe theo lời của bọn họ, anh không biết bọn họ rốt cuộc có ý đồ gì, bọn họ lại muốn anh…….. Muốn anh phát sinh quan hệ với em…….. Anh làm không được!!” Anh gầm nhẹ, “Những tên hỗn đản kia không chỉ có lắp đặt camera trong phòng, còn canh giữ ở bên ngoài, chúng ta trốn không thoát được…… Thực xin lỗi, nếu như không phải anh……….”

“Cám ơn anh.” Cô khẽ nói cám ơn, cắt đứt lời của anh.

“Tô tiểu thư…….” Anh sững sờ ngẩng đầu nhìn cô, cô cười lắc đầu, “Cái này không liên quan đến học trưởng, học trưởng không cần phải áy náy, huống chi học trưởng cuối cùng vẫn là lựa chọn không tổn thương em, không phải sao? Muốn nói xin lỗi, cũng nên là em nói, mục tiêu của bọn chúng là em, chính em làm mọi người liên lụy.”

Tần Tử Dương trong lòng thở dài, chính vì cô như vậy, anh mới không có biện pháp hạ quyết tâm xâm phạm!

Reng ~~ reng ~~~ reng ~~~~

Chuông điện thoại bỗng dưng vang lên giữa hai người, trong nội tâm Tần Tử Dương chấn động, một loại dự cảm bất tường thoáng chốc tản ra trong lòng, anh lấy điện thoại ra, trừng mắt nhìn dãy số lạ lẫm trên màn hình, tay nắm đến trắng bệch thậm chí có thể thấy khớp xương.

Tô Mộ Thu hiểu rõ vì vậy ôn nhu nói, “Nghe đi.”

Tần Tử Dương hít sâu một hơi sau đó nhấn nút nghe, tay khẽ run tiết lộ ra nội tâm khẩn trương của anh, “Alô……” Đối phương vừa mở miệng chính là hung ác chất vấn, anh bị dọa cho hoảng sợ, “Là…. Tôi…. Tôi…… Cô ấy……” Anh ấp úng, căn bản còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào.

“Nói em té xỉu trong phòng tắm, lập tức đi ra ngoài.” Tô Mộ Thu thấp giọng nói.

Anh không đồng ý nhíu mày, che điện thoại muốn nói gì, nhưng là bị ánh mắt cô kiên định ngăn lại, anh cẩn thận trả lời, “Xảy ra một chút việc, cô ta ngất rồi, rất nhanh…….. Tôi lập tức mang cô ta đi ra ngoài….. Ừ, biết rõ, được, anh hãy giữ lời hứa, đừng thương tổn em gái tôi.”

Tần Tử Dương cúp điện thoại, cất điện thoại vào túi sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tô Mộ Thu, “Như thế này, anh gọi hai người ngoài cửa vào, anh sẽ ngăn bọn họ lại, em hãy chớp lấy cơ hội…………..”

“Túi xách của em anh có mang theo không?” Cô cắt đứt lời của anh.

“Hả?” Anh có chút sửng sốt, “Có, đặt ở đầu giường…….”

“Vậy là tốt rồi.” Cô gật đầu, “Chỉ cần tìm được cơ hội gọi điện thoại cho bọn họ, hết thảy đều có thể giải quyết, bọn họ sẽ bảo đảm em gái của anh an toàn. Trước đó, chúng ta chỉ cần đến bên giường giả bộ, đợi đến lúc bọn họ tới là tốt rồi.”

“Bọn họ?” Anh nghi hoặc lập lại, lập tức nhớ tới hai người đàn ông kiêu căng lạnh lùng, đúng rồi, Phượng thị! Không thể khinh thường thế lực Phượng gia.

Tô Mộ Thu khẽ cắn môi, đè xuống cảm giác bất an trong lòng, “Tần học trưởng, kế tiếp làm phiền anh, xin anh phối hợp với em, vậy, hiện tại đỡ em lên giường đi!”

Tần Tử Dương sau nửa ngày vẫn chưa có lấy lại tinh thần, anh vì tác phong làm việc quyết đoán của Tô Mộ Thu mà khâm phục, nếu như là những người khác gặp được loại chuyện này đã sớm bị dọa đến thất kinh, không phải sao? “Em không sợ sao?” Nghi vấn trong lòng không tự giác hỏi ra miệng, đến khi anh kịp phản ứng mới cảm thấy xấu hổ.

“Sợ.” Tô Mộ Thu thẳng thắn thành khẩn gật đầu, “Nhưng em tin tưởng bọn họ có thể vì chúng ta giải quyết tất cả nguy hiểm. Chúng ta mau đi ra đi, nếu không đi ra ngoài, bọn họ sẽ sinh nghi.” Cô kéo khăn tắm trên người ra, thuận thế dựa thân thể vào người anh, vẻ mặt anh biểu lộ vẻ thành thật nghiêm túc, phối hợp đỡ cô dậy mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.

Người trong ngực là người mình hâm mộ đã lâu, nếu như không phát sinh ra loại tình huống này, anh thật muốn cầu nguyện để cho thời gian ngừng lại tại thời khắc này.

Tần Tử Dương khổ sở nghĩ, tay không dám quá phận, hai tay chỉ là tượng trưng vịn trên vai Tô Mộ Thu.

Gần đến mép giường, đột nhiên ngoài cửa vang lên hai tiếng thê lương thét lên, tiếp theo là thanh âm cửa bị đá văng ra, hai tiếng hét lo lắng gào rú đồng thời vang lên.

“Tiểu Thu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.