Không Cần Đến Trêu Chọc Ta

Chương 62: Chương 62: Hôn mê




Tần Tử Dương mang Tô Mộ Thu đi vào một nhà hàng gần trường học, trang trí cũng không tệ lắm, điểm đặc sắc chính là trong đại sảnh có bình phong ngăn cách các bàn với nhau, bởi vậy, khách tới chỗ này dùng cơm sẽ không quấy nhiễu đến đối phương.

Đồ ăn đã được đưa lên bàn, Tô Mộ Thu không có khẩu vị, không hề động món ăn, chỉ thỉnh thoảng dùng muỗng quấy cháo trong chén nhỏ, sau nửa ngày mới ăn một miếng.

Tần Tử Dương nhíu nhíu mày, muốn nói gì, lại không biết nói cái gì đó, muốn nói lại thôi.

Hai người lặng im, chỉ nghe bên ngoài bình phong thỉnh thoảng vang lên tiếng nói của người khác.

Rốt cục, Tô Mộ Thu mở miệng trước đánh vỡ trầm mặc, “Hôm nay em tới làm thủ tục nghỉ học, rất cảm ơn học trưởng từ trước cho tới nay luôn giúp đỡ em.”

“Không, không…..” Tần Tử Dương khoát khoát tay, “Đừng nói như vậy, anh căn bản không giúp gì được em.” Anh dừng một chút, mới nói tiếp đi, “Em………. Vì sao đột nhiên muốn nghỉ học?”

“Trong nhà có chút chuyện cần giải quyết.”

Tần Tử Dương nhìn ra được cô không muốn giải thích, vì vậy liền thay đổi chủ đề, “Em gần đây có khỏe không? Đã một thời gian không gặp em, a, không phải, anh không có ý tứ gì khác, chỉ là người khác hỏi thăm tới em, anh mới biết được em đã hai tháng không có tới trường học.”

Nói xong anh hối hận muốn chết, anh vội vã giải thích như vậy ngược lại càng làm cho người ta cảm giác anh muốn che giấu cái gì, không phải đã nói rõ rồi sao?

Biểu hiện trên mặt Tô Mộ Thu không thay đổi, vẫn là nụ cười nhu hòa nhạt nhẽo, “Dạ, như cũ, không có gì thay đổi, còn anh? Việc học cùng công việc của hội học sinh như thế nào? Chắc rất bận rộn?”

“Khá tốt, học kỳ này bài chuyên ngành không nhiều lắm, công việc của hội học sinh cũng dần dần chuyển giao cho các đàn em năm nhất, cho nên không bận rộn lắm.”

Anh nhìn nhìn chén của cô, không khỏi nhíu mày, “Tại sao em không dùng bữa? Nếm thử cá này đi, hương vị rất thơm ngon, cũng không tệ lắm.” Anh gắp một ít cá bỏ vào chén cô.

“Dạ, cám ơn học trưởng, anh ăn đi, không cần lo cho em.”

Bởi vì mang thai, cho nên đối với thịt rất mẫn cảm, dù là cá cũng làm cho Tô Mộ Thu cảm thấy buồn nôn, trong dạ dày hơi khó chịu, cô không tự giác nhíu chặt lông mày, cắn răng đem cảm giác muốn ói đè xuống.

Cho rằng Tô Mộ Thu là bài xích mình, thần sắc Tần Tử Dương không khỏi ảm đạm.

“Học trưởng, đã xảy ra chuyện gì sao?” Tô Mộ Thu nhìn anh hỏi.

Tần Tử Dương giật mình, mỉm cười, “Làm sao vậy? Tại sao lại hỏi như vậy?”

“Em cảm giác học trưởng hôm nay không được tự nhiên, nụ cười quá cứng, hơn nữa tay của anh một mực run rẩy, anh đang bất an cái gì?”

“Không có…. Không có bất an, em nhìn sai rồi, tôi bình thường đều như vậy.”

“Vậy sao?” Cô không tin tưởng.

“Đúng vậy.” Anh gật đầu, lại thấy ánh mắt trong trẻo của cô khiến tim đập càng lúc càng nhanh, vì vậy cầm ly nước lên uống cố bình tĩnh lại.

Tô Mộ Thu nhún nhún vai, nếu như anh không chịu nói, cũng không có cách nào khác. Hiện tại cô muốn nhanh chấm dứt bữa ăn này, sớm một chút rời đi, cô thật sự không thích cùng nam sinh ở chung. Hai người không có lời nào để nói, tình cảnh này thật xấu hổ.

Chính là, đầu thật choáng váng……… Cảnh vật trước mắt bắt đầu lay động…….. Ý thức cũng bắt đầu mơ hồ……

Tô Mộ Thu dùng sức lắc đầu, hai tay ôm đ ầu muốn ổn định, không ngừng chớp chớp mắt.

Đây là có chuyện gì?

Cô cảm thấy có gì đó không đúng, trong nội tâm đột nhiên chấn động, ổn định tâm thần híp mắt nhìn về phía Tần Tử Dương, “Anh………..”

Vừa mở miệng nói ra một chữ, cuối cùng cô chịu không được hôn mê đi.

“Thực xin lỗi……”

Tần Tử Dương nhìn Tô Mộ Thu nằm trên bàn, kẩm bẩm, khuôn mặt tuấn tú biểu lộ ngây ngốc, hai mắt vô thần.

Sau một lúc lâu, anh phục hồi lại tinh thần, kéo Tô Mộ Thu vào trong ngực, để cho cô dựa vào mình, thân mật bế cô lên, trực tiếp đi về phía cửa ra vào.

Một người phục vụ đứng tại cửa ra vào không có phát hiện ra điều gì khác thường, vẫn thể hiện ra nụ cười như thường ngày, khom lưng gật đầu, nói “Hẹn gặp lại quý khách.”

Tần Tử Dương ra khỏi nhà hàng liền thở dài một hơi.

Bên ngoài, một chiếc ô tô dừng lại, cửa xe mở ra, một người đàn ông vẫy tay với anh.

Tần Tử Dương cắn răng, bước chân nặng nề đi về phía chiếc xe.

Xe ô tô chậm rãi chạy đi, so với những chiếc xe khác đang hối hả chạy trên đường lớn không hề có gì bất thường.

Ước chừng chạy được nửa giờ, xe ô tô dừng trước một tòa nhà, ‘Khách sạn Khải Phong’ bốn chữ mạ vàng thật to, dưới ánh mặt trời rạng rỡ huy hoàng.

Tần Tử Dương bị ánh sáng chiếu vào làm chói mắt, dùng bàn tay che mắt lại mới nhìn rõ tên khách sạn.

“Động tác nhanh lên!” Người đàn ông phía trước thúc giục, tay muốn đụng vào Tô Mộ Thu đang nằm ngang trên mặt ghế nhưng liền bị Tần Tử Dương ngăn cản, anh mặt lạnh, khẽ quát một tiếng, “Đừng đụng vào cô ấy.”

Người đàn ông kia bị dọa đến khẽ giật mình, rủa thầm một tiếng, nhếch miệng.

Tần Tử Dương không để ý đến anh ta, ôm lấy Tô Mộ Thu, trực tiếp bước vào khách sạn.

Người đàn ông đi phía trước Tần Tử Dương, phía sau còn có những người đàn ông khác đi theo.

Anh ta dẫn anh vào thang máy, một đường đi thẳng đến căn phòng đã được đặt trước, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ dán lên tay nắm cửa, một tiếng “bíp” vang lên sau đó đèn xanh sáng lên, anh ta mở cửa ra.

“Vào đi! Hưởng thụ cho tốt.”

Người đàn ông đẩy Tần Tử Dương, cười thật hèn mọn bỉ ổi.

Tần Tử Dương lạnh lùng lườm anh ta một cái, vào phòng sử dụng chân đạp cửa để đóng cửa lại.

Anh nhẹ nhàng đặt Tô Mộ Thu đang hôn mê lên trên giường, còn mình thì ngồi ở trên mép giường, lẳng lặng nhìn cô.

Cô bây giờ gắt gao nhắm chặt mắt, thật thuần khiết, thật an tĩnh, không hề có phòng bị gì.

Anh hít vào một hơi thật sâu, đỡ cô ngồi dậy, một tay ổn định cô, một tay cởi áo cô ra.

Da thịt trắng noãn chạm vào có vẻ lạnh buốt, áo bị cởi ra, chỉ còn sót lại một cái áo ngực bao phủ nơi đầy đặn.

Chỉ cần tiếp tục cởi ra, rất nhanh, người mà anh thầm thích từ lâu sẽ là người của anh………

Ánh mắt của anh lóe sáng.

Đặt cô nằm xuống, anh xoay người lên giường, hai tay chống hai bên vai cô, cả thân thể cao tò đè lên thân thể cô.

Anh cúi thấp đầu, ánh mắt phức tạp nhìn gương mặt Tô Mộ Thu.

Chỉ cần anh hạ quyết tâm………. Chỉ cần anh………

Văn phòng to lớn với đầy đủ ánh sáng, trang trí đơn giản nhưng mỗi chi tiết đều thể hiện vẻ tôn quý của một tổng tài, tượng trưng cho thân phận bất phàm, tổng thể văn phòng được kết hợp giữa hai màu xám và bạc tạo nên một bầu không khí nghiêm nghị.

Phượng Dạ Hoàng đang xem tài liệu thì điện thoại phát ra tiếng reo, anh buông tài liệu trong tay ra, cầm lấy điện thoại.

“Tổng tài, có người điện thoại tìm ngài, đối phương không nói rõ là ai, anh ta nói chỉ cần thưa lại với ngài là anh ta muốn cùng ngài nói chuyện về Tô tiểu thư, ngài tự biết, ngài có muốn nghe hay không?”

Điện thoại bên kia vang lên thanh âm ngọt ngào của thư kí, nghe vậy, anh híp mắt, âm thanh lạnh lùng nói, “Nối vào đây.”

“Dạ. Ngài chờ một lát.”

Rất nhanh, điện thoại được kết nói, anh mở miệng, “Tôi là Phượng Dạ Hoàng.”

“Người phụ nữ của anh hiện tại ở khách sạn Khải Phong phòng 1407, tin hay không là tùy anh, đến muộn cũng đừng hối hận.”

Một giọng nam lạ lẫm, anh ta vừa nói xong liền dập máy.

Phượng Dạ Hoàng đặt điện thoại xuống, sự lạnh lùng trên mặt không hề để lộ ra tâm tình biến hóa, một lát sau, anh tập trung lại tinh thần, ấn một phím của điện thoại.

“Diễm.”

“Hiện tại em đang đi trên đường, nếu như chỉ là thuần túy đùa giỡn chúng ta, em sẽ làm anh ta phải trả giá thê thảm.”

Phượng Dạ Hoàng nhíu mày, có chút ít bất ngờ, “Cậu cũng nhận được điện thoại kia?”

“Ừ, anh định làm như thế nào?”

“Cậu cứ nói đi?”

Ánh mắt chim ưng của Phượng Dạ Hoàng nhìn chằm chằm về phía trước, trên khuôn mặt tuấn mỹ không còn vẻ nhàn nhạt thoải mái như trước, không hề dự đoán được tâm tình gì, ngược lại có vẻ bí hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.