Không Có Kiếp Sau

Chương 233: Chương 233: Chíp chíp chíp




Sau khi bị đối phương phá hư gần một trăm máy tính cỡ lớn, các chuyên gia của Viện khoa học rốt cuộc phá giải một phần tin tức trước khi đối phương tự hủy. Đối với đế quốc, những tin tức này cũng chẳng phải tin tức gì tốt, một khi bại lộ sẽ khơi dậy khủng hoảng và suy yếu không cần thiết cho một bộ phận dân chúng đáng kể. Thời điểm hai bộ quân chính đang tranh luận không ngớt về việc có nên công bố tin tức hay không, lão đại Quốc vụ viện – Sise Ro Nashki đại nhân – đứng lên chống lại số đông, quyết định công bố tin tức cho dân chúng biết.

“Những kẻ xâm nhập là người Youasibi đến từ nền văn minh cấp bảy. Dựa theo cấp bậc tính điểm nền văn minh vũ trụ trong ghi chép của đối phương, nền văn minh của chúng ta nằm trong khoảng cấp bốn đến cấp năm.”

Lúc chênh lệch cấp bậc của song phương được công bố, tất cả mọi người chờ trước màn hình đồng thời phát ra tiếng than: Họ biết trình độ khoa học kỹ thuật của đối phương tiên tiến hơn bên ta, nhưng đâu ngờ lại tiên tiến hơn nhiều như vậy!

Thế… thế này phải đánh kiểu gì? Đúng như người ta lo lắng trước đó, khá đông dân chúng bắt động kích động!

Đúng lúc này, Nashki nói tiếp:

“Người Youasibi là thể sinh mệnh mang hình thái thoát ly thể xác, tồn tại trên thế giới này bằng hình thức thể năng lượng. Căn cứ vào ghi chép trong đầu tù binh, tại rất nhiều nền văn minh cao cấp, nhân loại đều lấy hình thức này tồn tại.”

“Họ bất tử bất diệt, chỉ cần có vật dẫn, thì bất luận thể xác bị hủy hoại bao nhiêu lần, họ vẫn có thể tái sinh. Trên mức độ nào đó, họ đã đạt được sự sống vĩnh hằng…”

Nếu nói cấp bậc vừa rồi đã khiến rất nhiều người cảm thấy thua kém, vậy một câu này của ngài Sise mới thực sự đè sập ý chí chiến đấu của họ!

Sự sống vĩnh cửu? Chẳng phải ý bảo kẻ địch căn bản đánh không chết sao?

Liều mạng với loại địch này… có hy vọng ư?

Đầu óc của không ít người trống rỗng.

Đương lúc lòng người chìm trong hoảng sợ, cuộc chiến giữa đế quốc và kẻ xâm nhập vẫn đang tiếp diễn.

Từ tháng 6 năm 406 lịch Ánh Sao, chiến dịch lớn lớn nhỏ nhỏ giữa đế quốc và kẻ xâm nhập bắt đầu diễn ra thường xuyên, đôi bên tiến vào giai đoạn giằng co vi diệu.

Tháng 7 năm 406 lịch Ánh Sao, tập đoàn quân thứ hai giao đấu chính diện với quân địch tại tinh hệ Roa. Đối diện tấn công mãnh liệt của địch, tập đoàn quân thứ hai nghiêm phòng tử thủ dưới sự dẫn dắt của trung tướng Vladimir, hấp dẫn đại đa số hỏa lực của địch. Cùng lúc đó, trung tướng Argos thống lĩnh một phần nhỏ binh lực tinh nhuệ đánh lén sau lưng địch, phối hợp với tập đoàn quân thứ tám gây tổn hại nghiêm trọng cho hạm đội chỉ huy của đối phương.

Tháng 9 năm 406 lịch Ánh Sao, tập đoàn quân thứ tư cố thủ hành tinh năng lượng trọng yếu Burgav, trả giá hơn 3000 thương vong để đổi lấy thắng lợi trọng đại là tiêu diệt hơn 5000 chiến hạm địch. Thời gian chiến đấu ngắn, số lượng chiến hạm tiêu diệt nhiều, cái giá phải trả cũng nhỏ, tất thảy đều là kỷ lục chưa từng phát sinh từ khi bắt đầu chinh chiến tới nay! Trong chiến dịch này, tập đoàn quân thứ tám nhanh chóng đuổi tới từ tinh hệ Roa, hỗ trợ tiêu diệt hơn 1000 chiến hạm địch.

Tháng 10 năm 406 lịch Ánh Sao, đế quốc lần đầu tiên thay đổi phương châm chiến thuật “lấy tinh vực làm ô vuông, phân chia binh lực tiêu diệt địch”. Tập đoàn quân thứ hai, thứ ba, thứ năm, thứ tám gặp nhau tại tinh hệ Binan, tập trung ưu thế binh lực tấn công quân viện trợ của địch trước tiên, tiến tới tấn công binh lực còn thừa, đây là lần đầu tiên đế quốc quét sạch toàn bộ địch trong tinh hệ.





Trong chiến báo tới tấp, cơ hồ không chiến báo nào không dính đến trung tướng Olivia và tập đoàn quân thứ tám do hắn dẫn dắt. Tập đoàn quân hoàn toàn mới được lâm thời tổ kiến trong chiến tranh rốt cuộc trở thành lực lượng cơ động chiến lược hùng mạnh của đế quốc thông qua vô số lần chiến đấu, gắn bó mật thiết như hình với bóng, luôn sẵn sàng phục kích quân địch.

Tin thắng trận truyền về liên tiếp cũng dẹp yên tâm trạng bất an của dân chúng đế quốc.

“… Sở dĩ mấy kẻ xâm nhập kia chọn sống bằng hình thức thể năng lượng là do thân xác quá yếu!”

“Nghe đồn thân thể của người Youasibi trưởng thành đánh không lại cả thú con Long tộc năm sáu tuổi đó!”

“… Mình mẩy yếu ớt cỡ ấy, không đổi cách sống là không ổn nha!”

Ngày càng nhiều kẻ xâm nhập bị bắt giữ, mạng che mặt thần bí của Youasibi cũng bị vạch trần từng chút một.

Chính lúc này, ngài Sise lần thứ hai phát biểu trên màn hình.

“… Đúng vậy, tất cả người Youasibi đều sinh hoạt trong thế giới ảo. Chỉ số ít người có thể ra ngoài bằng hình thức máy móc, phải xâm chiếm đủ lãnh thổ, họ mới có thể giải phóng toàn bộ người trong thế giới ảo.”

“Tránh thoát ràng buộc thể xác, từ đó đạt được bất tử, đây là lựa chọn của họ. Nào ngờ lựa chọn hình thái sinh mệnh này cũng đồng thời định trước họ vĩnh viễn phải sống trong nhà giam ảo!”

Ngoài màn hình lâm vào xôn xao —

“Trước lần phát biểu thứ nhất, khi ta quyết định công bố thông tin về địch, rất nhiều người phản đối hành động ấy.” Ngài Sise chợt nói: “Họ lo lắng nếu ta công bố tin tức ra, dân chúng sẽ đánh mất lòng tin, để rồi mất đi dũng khí chống địch.”

“Nhưng ta không cho rằng như vậy.”

“Chúng ta, có được thân xác mạnh mẽ do tổ tiên ban tặng. Thông qua gen, thông qua kết hợp, huyết mạch tổ tiên được truyền thừa đời đời cho đến bây giờ. Trong quá trình truyền thừa, gen yếu tiêu vong, gen có tính thích nghi tốt tiến hóa càng thêm phù hợp với sự phát triển của thời đại, hết đời này sang đời khác, chúng ta ngày càng trở nên hùng mạnh.”

Giọng ngài Sise nhắn nhủ tới tai mỗi người thông qua màn hình, ngữ điệu của hắn không hề sục sôi, cứ vậy chậm rãi thấm sâu vào lòng mọi người. Đôi mắt hai màu bình tĩnh nhìn thẳng phía trước, toàn thể người dân trước màn hình bỗng có cảm giác bản thân đang ngồi đối diện ông lớn Quốc vụ viện này và nghe hắn chỉ bảo.

“Dù là trong số các nền văn minh cấp bảy, người Youasibi cũng rất mạnh, nghe nói họ bách chiến bách thắng, chiến hạm đi đến đâu nơi ấy sẽ thành lãnh thổ của họ.”

“Nhưng người Youasibi mạnh mẽ là vậy lại không thuận buồm xuôi gió ở chỗ chúng ta.”

“Chúng ta từng chiến thắng họ, hơn nữa vẫn đang tiếp tục chiến thắng.”

“Có lẽ một ngày nào đó trong chúng ta sẽ xuất hiện những đồng bào tồn tại bằng hình thức máy móc, nhưng họ tuyệt đối không phải người Youasibi.”

“Có lẽ chúng ta sẽ bỏ mình trong cuộc chiến, nhưng luôn có người sống sót kế thừa ý chí của chúng ta mà tiếp tục chiến đấu, bất tử bất diệt của địch là sinh mệnh, mà bất tử bất diệt của chúng ta là ý chí chiến thắng đối phương!”

“Chúng ta phải đấu tranh đến cùng với kẻ xâm nhập.”

Trên màn hình, ngài Sise siết chặt nắm tay! Còn ngoài màn hình, vô số người dân đế quốc cũng siết chặt nắm tay mình.

“Đế quốc tất thắng!!!” Ngài Sise không nói ra câu này, mà vang lên từ miệng của vô khối người dân đế quốc ngoài màn hình —

Sise đứng dậy, ra khỏi phòng.

Khẩu hiệu “đế quốc tất thắng” phủ kín đất trời mọi nẻo đường ngoài kia, đủ thấy rõ sự hưng phấn của dân chúng.

Mục đích của hắn đạt thành rồi.

Tin tức về địch nhất định phải tiết lộ cho dân chúng, chính phủ nói ra tốt hơn đủ loại tin tức lén truyền tai gây dao động lòng quân trong dân gian. Nhưng lộ xong phải đánh thắng liền mấy trận để cứu vãn lòng tin của dân chúng — Sise và Rothesay nhất trí quan điểm trên chuyện này, vì vậy việc trước để Sise hoàn thành, việc sau để Rothesay sắp xếp.

Đi ra khỏi phòng, Sise liếc mắt thấy ngay Rothesay đang nói chuyện với cấp dưới trong sân, bèn dừng chân, khẽ gật đầu với hắn.

Mà Rothesay lại chỉ phất tay với Sise, rồi lập tức quay sang nói chuyện tiếp với thuộc hạ bên cạnh.

Hai người tuy không ai nói gì, nhưng đều hiểu hàm nghĩa trong mắt đối phương.

“Cám ơn cậu.”

“Đừng khách sáo.”

Tựa như lâu ơi là lâu trước kia, khi vẫn là thú con, cả hai ăn ý với nhau trong những cuộc chơi.

Sise sải chân bước đi, lướt ngang qua người Rothesay, ngay lập tức có một đám đông khác xộc tới bu quanh hắn, đủ loại công tác nhanh chóng nhấn chìm Sise.

Mà cùng lúc ấy —

“Chíp chíp chíp!” Chịu ảnh hưởng từ tiếng rống khắp phố phường của mọi người, nhóm tiểu chíp béo đủ màu sắc cũng đua nhau chíp chíp.

“Tụi nó đang nói gì vậy?” Mục Căn vẫn chưa thể hoàn toàn nghe hiểu ngôn ngữ của Cantus con, đành phải hướng ánh mắt cầu cứu sang Olivia bên cạnh.

“Tụi nó đang nói — đế quốc tất thắng.” Olivia xách bé con nhảy nhót trên đầu gối mình lên, nắn nắn cái mỏ bé xíu của nó.

“Ha ha – tụi nó quả nhiên nghe hiểu người lớn nói gì nha ~” Cười nhìn Olivia giao lưu với một đám thú con, Mục Căn thấy một thú con chủ động nhảy lên đầu gối mình, sau đó “chíp chíp chíp”, nó không chỉ hoạt động miệng, mà cánh nhỏ cũng quạt quạt như thị uy.

“Ừ! Đế quốc tất thắng!” Dòm thú con mặt mày nghiêm túc, Mục Căn cũng lặp lại một lần.

Thế là quãng thời gian kế tiếp, Mục Căn bị cả đàn cục bông bao vây. Các cục bông “chíp chíp chíp” đầy yêu nước như thế, Mục Căn cũng chẳng nỡ đả kích lòng nhiệt tình của chúng, đành không ngừng nói cùng bọn nhỏ. Olivia cũng nhờ vậy mà được giải thoát, nghiêng người nằm một bên, khóe miệng khẽ cong, ngắm Mục Căn giao lưu với nhóm Cantus con.

Đây là thời điểm ở chung hiếm hoi của họ trong giai đoạn chiến tranh.

Vô luận là Mục Căn hay Olivia đều vô cùng quý trọng khoảng thời gian ngắn ngủi này.

“Mục Căn, cực cho cậu rồi.” Olivia nhìn Mục Căn chăm chú hơn nửa ngày, thình lình nói một câu.

“Hở?” Trong tay nắm một thú con lông vàng, Mục Căn quay đầu qua, mặt mày ngẩn ngơ.

“Cám ơn cậu.” Mặt Olivia lại hết sức chân thành.

Do đảm đương chức trách của đội ngũ cơ động mang tính chiến lược, tập đoàn quân thứ tám của Olivia là vất vả nhất, cũng cần tiếp viện nhiều nhất. Nhằm đạt tới hiệu quả đánh bại tốt nhất, Olivia luôn tận dụng các loại tài nguyên trong chiến đấu, mà những tài nguyên ấy toàn do Mục Căn chuẩn bị.

Hắn lãng phí càng nhiều, bên Mục Căn tiếp viện lại càng khó khăn, muốn cân bằng loại áp lực ấy, lại phải đối mặt với chỉ trích nặng nề hơn từ các tập đoàn quân khác. Là một quan chức trẻ mới nhậm chức của Quốc vụ viện, Mục Căn nhất định phải chịu rất nhiều sức ép.

Nhưng Mục Căn chưa từng nói ra.

Ngày mai Olivia lại phải xuất phát, hắn đã xem danh sách vật tư mà thuộc hạ trình lên, đầy ăm ắp.

Mục Căn đã chuẩn bị xong từ sớm.

Olivia nhìn Mục Căn chuyên chú, ánh mắt hắn quá đỗi thẳng thắn, Mục Căn bị nhìn đến mức hơi ngượng ngùng. Nhưng dẫu ngượng ngùng, Mục Căn vẫn không hề né tránh.

“… Không cần cám ơn, bởi vì…”

Đặt tiểu chíp bông lên đầu gối, Mục Căn bỗng nhiên giơ nắm đấm giống những dân chúng vẫn đang hú hét đế quốc tất thắng trên đường phố, nhỏ giọng mà kiên định nói một câu: “Olivia tất thắng!”

Nói xong, nắm đấm đưa tới bên miệng, Mục Căn cười với Olivia.

Thế là Olivia cũng cười.

Mục Căn đỏ mặt nhìn Olivia, Olivia cũng cố ra vẻ cool ngầu nhìn Mục Căn. Một hương vị ngọt lịm đang từ từ lan tràn khắp không khí, sau đó…

“Chíp chíp chíp chíp!”

“Chíp chíp chíp chíp ~ chíp!”



Khắc tinh của lãng mạn vĩnh viễn là con nít, không khí đang vừa khéo thì đám thú con lại “chíp” cả lũ với nhau! Sau “đế quốc tất thắng”, tụi nhỏ lại học được khẩu hiệu mới: “Olivia tất thắng!”

Thú con đang học nói khoái nhất là lặp lại câu mới học được, tối nay, Olivia và Mục Căn đắm mình trong âm thanh “Olivia tất thắng” mà ngủ.

Trong mơ màng, Mục Căn loáng thoáng có cảm giác Olivia nói gì đó với mình, ngặt nỗi lúc ấy cậu mệt quá rồi, nghe không rõ mà cũng không hiểu, hôm sau thức dậy thì Olivia đã lại xuất chinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.