Không Có Kiếp Sau

Chương 232: Chương 232: Nhà giam của carlo




Tháng 3 năm 403 lịch Ánh Sao, trải qua thời ngắn nghỉ ngơi và hồi phục, Olivia lại dẫn quân xuất chinh. Đến đây, ngoại trừ tập đoàn quân thứ nhất lưu lại hành tinh Bạch Lộ phụ trách phòng ngự hàng ngày, tất cả tập đoàn quân còn lại đều đã ra trận. Lần này, tập đoàn quân thứ ba và tập đoàn quân thứ tư cũng bổ sung binh lính người máy.

Tháng 5 năm 403 lịch Ánh Sao

Sau lần thất bại đầu tiên tại Santos Karan, quân xâm lăng nhanh chóng phản công, sử dụng vũ khí siêu cấp phá hủy tuyến đường quan trọng ở tinh hệ Fanila, tập đoàn quân thứ ba đang chấp hành nhiệm vụ thu phục tại Fanila, vốn chiếm ưu thế lại bỗng chốc lâm vào hoàn cảnh xấu cùng cực! Quan binh tập đoàn quân thứ ba anh dũng chống lại kẻ xâm nhập, không sợ hy sinh, khi thức ăn và năng lượng tiêu hao hết, họ dùng chính máu thịt mình xả thân bảo vệ đế quốc!

Quan chỉ huy của tập đoàn quân thứ ba, đại tướng bốn huân chương Lahm bỏ mình tại chiến trường này, quân đoàn hộ vệ tùy thân chẳng ai sống sót!

Toàn thể tướng sĩ còn sống của tập đoàn quân thứ ba kiên trì ba tháng dưới hoàn cảnh ác liệt, trong ba tháng này, vô số bính lính nhân loại lần lượt bị thương hay qua đời. Vào tháng cuối cùng, tất cả người còn khả năng đối kháng quân địch đều là binh lính người máy!

Chính nhờ những người máy ấy ngày ngày đêm đêm anh dũng chống trả, tập đoàn quân thứ ba mới chờ được cứu viện!

Dưới công kích mai phục của tập đoàn quân thứ hai và tập đoàn quân thứ tám, kẻ xâm nhập tại Fanila liên tiếp bại lui, đế quốc tiêu diệt 80% quân địch trong tinh vực này, tàn quân thì trốn tới tinh vực khác theo đường cổng trời.

Trận chiến khiến đế quốc tổn thất cực lớn, hơn nửa quan binh của tập đoàn quân thứ ba hy sinh, quan chỉ huy tối cao bỏ mình, đế quốc còn mất đi một tuyến đường quan trọng.

Nhưng lợi ích mà trận chiến mang đến cũng khổng lồ chẳng kém.

Đời sau gọi trận chiến này là “chiến dịch Fanila”, kéo dài liên tục bốn tháng. Trong bốn tháng ấy, bởi tập đoàn quân thứ ba cứng rắn chống cự, quân xâm lăng phải phái binh tiếp viện ba lần. Hạm đội vốn định tấn công tinh hệ cách vách của địch cũng phải tạm thời điều động đến đây. Chính nhờ tập đoàn quân thứ ba thành công hấp dẫn chủ lực của địch, mà trong bốn tháng quý giá, tập đoàn quân thứ hai và thứ tám mới thuận lợi dẫn dân chúng bị nhốt tại bốn tinh hệ phụ cận rút lui, đồng thời nghĩ ra cách cứu viện nguồn sinh lực cuối cùng của tập đoàn quân thứ ba và giành được thắng lợi trong chiến dịch Fanila.

Tháng 8 năm 404 lịch Ánh Sao

Sau khi chiếm đoạt tinh hệ Carlo Leon, quân xâm lăng thực hiện kế hoạch tàn sát mang tính diệt chủng với toàn bộ nhân loại trong tinh hệ.

Song song đó, địch cũng chặt đứt mọi tuyến đường sau cổng trời của Carlo Leon, tập đoàn quân thứ bảy và thứ tư đang có mặt tại đó đồng thời mất liên lạc với đế quốc.

Ngày ấy, trở thành ngày quốc sỉ của đế quốc.

*ngày quốc sỉ: ngày quốc gia phải chịu nhục nhã

Tháng 11 năm 404 lịch Ánh sao

Đại sư vũ khí Constaro và đại sư máy móc Kenda liên thủ chế tạo ra vũ khí cực đoan nhằm vào sinh mệnh máy móc. Xác minh hiệu quả xong, hàng loạt vũ khí được sản xuất, cũng lắp ráp nên hạm đội đánh úp của các tập đoàn quân trước tiên.

Tháng 13 năm 404 lịch Ánh Sao

Tập đoàn quân thứ hai, thứ năm và thứ tám của đế quốc triển khai quyết chiến với quân địch tại tinh hệ Carlo Leon. Trong chiến dịch này, đế quốc lần đầu tiên sử dụng vũ khí mới mang tính mục đích, cuộc chiến diễn ra 43 ngày, tiêu diệt 2342 chiến hạm địch, Carlo Leon quay về là một phần của đế quốc.

Trải qua chiến dịch, binh lực quân địch lần đầu rút còn bằng một phần tư binh lực đế quốc. Trong hoàn cảnh trình độ khoa học kỹ thuật của đôi bên cách xa nhau, binh lực đã chứng tỏ sức chiến đấu của đế quốc lần đầu vượt qua quân địch! Đồng thời, sau khi thu hồi lãnh thổ, tập đoàn quân thứ năm đóng giữ tại Carlo Leon, tập đoàn quân thứ hai và thứ tám thì thuận lợi hội hợp với tập đoàn quân thứ tư và thứ bảy sau cổng trời, bốn tập đoàn quân hợp tác làm nên chiến thắng vang dội của chiến dịch Angoff sau đó!

Cũng nhờ trận đại thắng ấy, quân đội của quân xâm lược bị chia năm xẻ bảy trong tinh vực đế quốc, lực lượng địch tiến thêm một bước suy yếu.

“Ê! Sao chạy chậm thế!? Mau vào vị trí đi!!!” Trên quân hạm nhỏ nào đó của tập đoàn quân thứ năm, một quan chỉ huy nhân loại đang rống to. Đối tượng bị hắn quát tháo là một người máy, một người máy có vóc dáng vô cùng cao lớn.

Chạy xung quanh có rất đông binh lính nhân loại, chỉ mình hắn là người máy.

Nguyên nhân là: Sau chiến dịch Fanila, gần như mọi tập đoàn quân đều bố trí binh lính người máy, từ khi người máy đầu tiên hy sinh vì bảo vệ quan quân nhân loại xuất hiện, binh lính nhân loại và binh lính người máy bắt đầu tương tác với nhau ngày càng nhiều. Nhằm bảo đảm cân bằng, hiện binh lính nhân loại và binh lính người máy không tách ra nữa, mà xếp chung một chỗ. Nhưng dù sao người máy tham quân nhập ngũ cũng không nhiều bằng nhân loại, thành thử một hạm đội mà có một người máy là không tệ rồi.

“Chạy mau lên! Mau! Mau! Mau!” Quan chỉ huy nhân loại gầm rống, song hắn cũng không nhằm vào người máy cao to, chậc… đại khái tính hắn vốn vậy rồi.

“Lũ khốn kiếp tụi bay! Đường tưởng ta chỉ nhắc một mình cậu ta!” Hung hăng đá binh lính nhân loại kế bên người máy một cước, quan chỉ huy không hề có ý nương chân.

Tuy nhiên, cũng khó trách hắn sốt ruột như vậy, đây là một quân hạm tiếp viện vũ khí, chuyên vận chuyển đạn pháo chống địch kiểu mới. Vì loại đạn pháo này cực kỳ nhạy cảm, trước khi bắn còn cần nhân công bỏ thêm thành phần nào đó, nên bộ tiếp viện phụ trách bổ sung hỏa lực cho vũ khí cũng hợp thời xuất hiện.

Quan chỉ huy đâu chỉ lo nhắc người khác, chính hắn cũng đang làm. Nói chớ, hắn trông hắn to xác, cao lớn thô kệch thế thôi, chứ tay linh hoạt lắm.

Đối lập với hắn, người máy bên cạnh có vẻ chậm chạp.

“Hả? Tay cậu bị sao vậy?” Quan chỉ huy bổ sung hết chỗ đạn dược trước mắt mình rất nhanh, nhíu mày dòm người máy chậm rì rì kế bên, lại tinh mắt thấy dấu vết bị ăn mòn trên tay người máy.

“À…” Người máy lề mề còn chưa kịp giải thích, quan chỉ huy đã tức khắc vỡ lẽ.

“Đúng ha! Loại vũ khí này chuyên đối phó máy móc, cậu cũng xem như là máy móc, nên đạn pháo này cũng có tác dụng với cậu.” Lầm bầm lầu bầu xong, quan chỉ huy đẩy người máy sang một bên, tự mình ngồi vào vị trí của hắn.

“Tôi…” Người máy to cao luống cuống đứng một bên.

“Tôi cái gì mà tôi? Thứ này gây hại cho cậu, ta lại không nghĩ đến đầu tiên, đây là lỗi của ta, cậu ra sau tìm cơ giới sư nhờ sửa tay đi.” Quan chỉ huy chẳng buồn nâng mắt, động tác bổ sung đạn pháo trên hai tay cứ gọi là vèo vèo.

“… Tuân mệnh.” Người máy đứng tại chỗ chốc lát, rồi chạy bước nhỏ ra phía sau. Sửa tay xong, không có gì làm nên hắn lại chạy về, không thể tiếp xúc với đạn bổ sung, hắn bèn đứng một bên hỗ trợ chuyển thân pháo. Nhân loại sẽ mệt, nhưng người máy thì không, vì vậy hắn cứ đứng chuyền thân pháo mãi tới khi chiến đấu kết thúc mới thôi.

Sau đó, họ chiến thắng.

Tất thảy nhân loại đều hết sức mừng rỡ, người máy lại không có cảm giác gì. Các nhân loại uống rượu chúc mừng cũng chẳng liên quan tới hắn, người máy cao to đành đứng lẻ loi một xó.

“Nè! Chúng ta thắng rồi nha, sao cậu không có phản ứng gì thế?” Trưởng quan xỉn bét nhè lại nói chuyện với hắn.

“Tôi…” Người máy đơ đơ.

“Ớ, quên mất cậu là người máy, không biết cao hứng là gì đúng không?” Trưởng quan nhân loại vỗ vỗ đầu, lập tức ngộ ra nguyên nhân.

Người máy cao to lại đứng đờ tại chỗ.

Hắn nghĩ, người này nhất định lại muốn đi rồi.

Nhưng khiến người máy bất ngờ là trưởng quan vẫn không đi. Hắn uống thêm hai ngụm rượu, lắc lư đầu hỏi: “Cậu tên gì ấy nhở? Tôi nhớ hình như rất dài.”

“Báo cáo trưởng quan, tên tôi là CISSO78000156947.” Trưởng quan mỗi ngày chỉ biết chửi lên chửi xuống lần đầu tiên muốn trò chuyện với mình, người máy cao to vội vàng báo tên.

“Đệt! Tên quái gì vậy? Số model thì có?” Trưởng quan nhân loại phun rượu trong mồm ra: “Chả lẽ sau này ta muốn chửi cậu phải đọc nguyên dãy số dài thoòng đó hả? Rõ là bịp bợm mà?”

Người máy cao to: …

Hắn là người máy mới xuất xưởng, chưa bán đi đã gặp tai nạn trước nay chưa từng có, không có chủ nhân nên lựa chọn tham quân. Dưới hoàn cảnh này, căn bản chẳng ai đặt tên cho hắn, nhân loại nói không sai, chuỗi số nọ căn bản là số model của hắn.

Song dù vậy, hắn vẫn hy vọng được người ta gọi tên.

Nhập ngũ từ bấy tới nay, vẫn chưa một nhân loại nào gọi tên hắn đâu.

Hóa ra là vì… tên dài quá sao?

Người máy gục cái đầu bự xuống.

“Tên cậu dài quá, không tiện xưng hô, ta đổi tên cho nhé?” Đương lúc người máy rầu rĩ không lên tiếng, trưởng quan nhân loại bỗng mở miệng: “Chiến dịch này không phải tên Carlo Leon sao? Từ nay gọi cậu là Carlo được không, đơn giản lại dễ nhớ.”

Người máy cuống quýt ngẩng đầu lên, nụ cười hào sảng của trưởng quan thoáng chốc phản chiếu trên màn hình tối của hắn.

Từ nay, trên quân hạm có thêm một người máy tên “Carlo”, đại khái do tên quá đơn giản dễ nhớ, dần dà mỗi người trên chiến hạm đều biết tên hắn, cũng ngày càng nhiều binh lính hét to tên này.

“Carlo! Tới đây giúp tôi một chút!”

“Carlo, coi trong kho hàng còn chất đông tụ không!”

“Carlo…”

“Carlo!”

Mỗi ngày bị sai khiến xoay mòng mòng, nhưng người máy Carlo rốt cuộc dung nhập vào đoàn thể lớn toàn nhân loại này.

Họ từng cùng nhau truy kích quân địch, cũng từng cùng nhau chạy trốn. Carlo từng giúp vài binh lính chắn công kích, cũng từng được nhân loại sửa chữa khi cơ thể bị tổn hại.

Qua chinh chiến lâu dài, trên thân các đồng bạn nhân loại đều có thêm dăm vết sẹo, mà thân thể trắng bạc của Carlo cũng có thêm vài miếng vá đủ màu sắc.

Song họ vẫn sát cánh bên nhau.

Không ngừng có lính mới gia nhập, còn Carlo cũng trở thành “tiền bối”.

Tuy ngày nào trôi qua cũng đầy rẫy hiểm nguy, nhưng mỗi ngày với Carlo đều ngập tràn “cao hứng”.

Đúng vậy, hôm nay Carlo đã biết thế nào là “cao hứng”.

Từ một người máy lơ nga lơ ngơ chả hiểu cái chi, hiện Carlo đã là một người máy hiểu sâu biết rộng, nắm rõ tình cảm của nhân loại. Thi thoảng về hành tinh Bạch Lộ sửa đổi, đi trung tâm duy tu dành cho binh lính người máy kiểm tra, hắn còn truyền thụ kinh nghiệm “làm thế nào dung nhập vào đoàn thể nhân loại” cho người máy hậu bối mới nhập ngũ nữa kìa!

Kiểm tra hoàn tất, lần nữa quay lại quân doanh, Carlo luôn cao hứng dạt dào.

Với Carlo mà nói, so với người máy ở trung tâm duy tu, những nhân loại phục dịch trên cùng chiến hạm càng giống đồng bạn của hắn hơn.

Không có chủ nhân cũng chẳng sao, hắn có đồng bạn, rất nhiều đồng bạn.

Cùng đồng bạn nhân loại, Carlo lại bước lên chiến hạm xuất chinh.

“Mỗi lần xuất chinh cứ như rút bài ma ấy, bữa nào lạng quạng rút trúng bài ma là tèo.” Đây là câu cửa miệng của trưởng quan nhân loại trên quân hạm, Carlo nghe mòn cả tai rồi.

Số Carlo luôn rất hên, dẫu trên người chằng chịt mụn vá, nhưng vẫn không chết.

Song lần này, vận may của hắn tựa hồ đã tận — Carlo rút trúng “bài ma”.

Carlo bỗng dưng không động đậy được.

Đó là một cảm giác cực kỳ quái lạ, thân thể rõ ràng đang cử động, nhưng hoàn toàn không nghe khống chế.

Đây là “nhiễm virus” mà các người máy tiền bối thường nói ư? Người máy Carlo thầm nghĩ, nhưng hắn cảm thấy rất lạ: Vấn đề bất trắc như “lây nhiễm virus” hẳn chỉ phát sinh khi người máy có thể tự do liên kết trí não như trước đây thôi chứ, tình hình hiện nay thì đào đâu ra virus?

Mãi đến khi hắn nghe thấy một âm thanh khác trong “não”.

“Ồ ~ ngươi là người máy bản xứ ở đây hả? Rõ ràng là thể sinh mệnh cao cấp hơn, vì sao lại muốn chiến đấu giúp mấy sinh mệnh hạ đẳng này?”

Carlo rốt cuộc nhận ra: Mình bị xâm nhập.

Chuyện mà người đế quốc vẫn hằng sợ hãi rốt cuộc xảy ra.

Tháng 6 năm 406 lịch Ánh Sao, sự kiện sinh mệnh máy móc xâm nhập người máy bản thổ đế quốc đầu tiên, một sự kiện có căn cứ để khảo chứng, phát sinh rồi.

Đây đúng là chuyện dân chúng đế quốc lo lắng từ lâu, chính vì có tai họa ngầm tồn tại, nên ban đầu mới xảy ra nhiều vụ tiêu hủy người máy quy mô lớn đến vậy. Nhưng khi chuyện thực sự phát sinh, lại hoàn toàn không cực đoan mà kịch liệt như người dân tưởng tượng.

Thời điểm Carlo – người máy đầu tiên bị xâm nhập – phát hiện bản thân gặp chuyện, hắn đã tiêu hủy cơ thể mình ngay lập tức, chỉ giữ lại vẻn vẹn một con chip, hắn dùng thân mình làm nhà giam, khóa cứng kẻ xâm nhập bên trong.

Đế quốc lần đầu tiên bắt được kẻ xâm nhập luôn tự xưng là “chỉ có thân xác bị tiêu vong, tinh thần trường tồn vĩnh cửu”.

Người máy Carlo biến mất, dùng chính sự tồn tại của mình để đánh đổi, lập được công lao lớn nhất từ lúc tham quân tới nay. Mà nhờ vào sự hy sinh của hắn, người đế quốc rốt cuộc mơ hồ nắm được phương pháp chính xác đối kháng kẻ xâm nhập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.