Olivia cười nhìn ngài Pooh:
“Cảm giác được sử dụng hai chân lần nữa thế nào ạ?”
Ngài Pooh nghiêng đầu, mái tóc xanh lá óng mượt lập tức đổ sang hướng khác, hai bé chim trắng tò mò ló đầu ra khỏi mớ tóc.
“Ừm… Rất kỳ diệu. Olivia, hóa ra vóc dáng của cậu nhỏ xinh vậy nha.” Ngài Pooh đo chiều cao của hai người.
“Đó là tại ngài cao quá! Chiều cao của tôi đạt chuẩn số đo trung bình của giống đực trưởng thành đế quốc đấy!”
“Ồ! Coi bộ mấy trăm năm này ta lại cao thêm rồi.” Ngài Pooh cười hiền lành, nhìn xuống lòng bàn chân, “Đi đường cứ thấy đau đau.”
“Đó là tại ngài không mang giày, chờ chúng ta trở lại hành tinh Bạch Lộ, tôi có thể đề cử thợ đóng giày giỏi nhất chỗ chúng tôi cho ngài.”
Nói xong, Olivia tự nhiên vươn tay về phía ngài Pooh, chân thành bảo: “Chúc mừng ngài, từ nay ngài có thể dùng chính hai chân mình đi tìm cô Dora rồi.”
Lẳng lặng nhìn Olivia chăm chú tầm một phút, ngài Pooh cúi xuống, tặng Olivia một cái ôm tràn ngập mùi hương thảo mộc.
“Cám ơn, cám ơn cậu, Olivia.”
Olivia mặc đối phương ôm mình một lát, đoạn nâng tay đặt lên vai đối phương, vỗ nhè nhẹ: “Chờ về tới hành tinh Bạch Lộ, nhớ nếm thử bánh hạch đào Mục Căn làm, cậu ấy muốn chiêu đãi ngài ở nhà lâu rồi.”
Dưới tay là làn da cứng rắn của ngài Pooh, trong đầu Olivia chợt nhớ tới một kỷ niệm rất lâu trước đây cùng Mục Căn.
“…Chờ tương lai thành ông lớn rồi, tôi nhất định nghĩ cách để toàn bộ người trên tinh cầu này di dân.” Olivia thuở thiếu niên hứa hẹn với Mục Căn.
Nghe lời hứa của hắn, Mục Căn liền cười vui vẻ: “Ollie nhất định phải trở thành ông lớn nha!”
“Ừ! Cứ tin ở tôi!”
Hôm nay ngài cây Thế Giới rốt cuộc có thể rời đi như suy nghĩ của Mục Căn, chắc cậu ấy sẽ vui lắm nhỉ?
Nghĩ đến đây, Olivia đã chẳng tài nào dằn nén nỗi nhớ trong lòng:
“Giải cứu thành công người dân đế quốc cuối cùng.”
“Bắt đầu từ giờ, xuất phát! Toàn lực đi hành tinh Bạch Lộ!”
Ai ai cũng một lòng muốn về nhà rồi!
Nhưng đường trở về nhà không thuận buồm xuôi gió, dọc đường đi họ lại gặp mấy đợt tấn công của quân địch, nghĩ cách cứu viện vài chục tốp nạn dân, hợp nhất mười mấy đội quân… Bất tri bất giác, đội ngũ do Olivia suất lĩnh đã trở nên tương đối khổng lồ, vượt xa số lượng binh lính mà một thiếu tướng được phép nắm giữ. Nhưng chẳng hiểu vì sao, Nguyên soái Rothesay lại ngầm đồng ý cho đội quân hùng mạnh này hình thành, mà trung tướng Argos cũng giữ im lặng. Nên đã tích lũy thành một con số cực đáng sợ.
Hiện tại, trên đường bay về hầu như không bắt gặp bất cứ lưu dân nào, việc truyền bá tin tức bởi vậy mà gặp trở ngại lớn. Đến khi nghe được tin tức về hành tinh Bạch Lộ lần nữa, thì lại trúng ngay tin Bạch Lộ đã rơi vào vòng vây của địch.
Thời điểm biết tin, cõi lòng của không ít người trong đội quân đều lạnh thấu.
Ven đường, họ gặp quá nhiều tinh cầu rơi vào vây công trùng điệp của quân địch, kết cục của những tinh cầu ấy vô cùng bi thảm…
Liên tục có người đề nghị tìm kiếm tinh cầu tiếp viện gần đây làm căn cứ hậu phương để dàn xếp ổn thỏa, nhưng những tiếng nói này vừa vang lên đã bị Olivia lặng lẽ dập tắt.
Khi quyền hành trong tay ngày càng bền chắc, hắn bắt đầu không thèm che giấu bản chất chính sách độc đoán của mình.
Trong đội ngũ của hắn không cho phép xuất hiện âm thanh thứ hai; Không cho phép xuất hiện người phản đối; Cũng không cho phép xuất hiện kẻ trái lệnh.
Đây là phẩm chất riêng của bạo quân, nhưng cố tình vị “bạo quân” này lại cực kỳ được tin cậy. Một mạch dẫn theo nhiều người như vậy xung phong liều chết tiến lên, vô số lần tìm được đường sống trong chỗ chết, vị thiếu tướng trẻ vốn được Quân đội lấy thân phận thần tượng thời đại mới dựng thẳng làm cọc ngắm, nay đã đạp một chân lên thần đàn.
Ý chí của hắn chính là tâm nguyện của cả đội ngũ;
Hắn chỉ ngón tay đeo găng màu đen về hướng nào, toàn đội sẽ đi về hướng ấy!
Dưới sự cương quyết của Olivia, đội quân bao la cuồn cuộn cuối cùng vẫn thẳng tiến tấn công hành tinh Bạch Lộ trong truyền thuyết, nơi hiện tại đã lọt vào tay địch!
Ngay tích tắc đội quân xơ xác tiêu điều xuất hiện bí mật ngoài tầng khí quyển của hành tinh Bạch Lộ, chiến hạm màu trắng dẫn đầu thoắt cái nuốt trọn ba chiến hạm địch!
Constaro rất lợi hại, song không chịu nổi quân địch ngày ngày công kích, sau một tháng liên tục canh phòng nghiêm ngặt, phòng vệ vô góc chết của Constaro rốt cuộc xuất hiện lỗ hổng, tổng cộng năm chiến hạm địch xâm nhập, trước đó dân Bạch Lộ liều mạng tiêu diệt hai chiếc, ba chiếc còn lại thực sự khiến họ khó lòng chống đỡ. Mắt thấy sắp không chống nổi, đội quân do Olivia suất lĩnh đã hiện thân trước mắt họ như thần binh giáng trần!
Tấm khiên trong tay Sigma rớt cái bịch, dao phay trong tay bà Maria cũng dời đi, ngay sau đó, trên hành tinh Bạch Lộ vang lên tiếng hoan hô khổng lồ!
Người dân hành tinh Bạch Lộ lấy ra thức ăn ngon nhất chiêu đãi những binh lính lặn lội đường xa đến đây. Những thứ họ bê ra khiến cả đội quân sợ điếng hồn!
Nhìn trái cây tươi roi rói, dòm phát là biết mới hái trên cây xuống không lâu, nếm thử sữa chua, má ôi! Chứng táo bón quấy nhiễu họ mấy tháng ròng rốt cuộc được chữa rồi! Đó là chưa kể trên hành tinh Bạch Lộ vậy mà có đủ bộ sậu thiết bị phòng tắm! Nhóm binh lính sinh ra tại thời bình, rồi bị ép phải trưởng thành khi quân địch xâm lăng cũng hoan hô trong nước mắt ròng ròng!
Đêm nay, hành tinh Bạch Lộ hóa đại dương vui sướng!
Olivia trông thấy Mục Căn ngay giữa âm thanh reo hò.
Rõ ràng cách biển người tấp nập, rõ ràng tạp âm lớn đến nỗi chẳng nghe thấy chi, nhưng họ vẫn lập tức nhận ra nhau giữa đám đông.
Ngay khoảnh khắc thấy Mục Căn mỉm cười với mình, Olivia rốt cuộc kiềm lòng hết nổi, nháy mắt biến về nguyên hình, mãnh thú đồ sộ màu đen xông tới chỗ Mục Căn —