“Thưa chủ nhân Olivia, tôi là người máy Viên Đá nhà cậu nè!” Trong tích tắc trông thấy Olivia, người máy Viên Đá lập tức nhảy ra từ sau lưng Argos. Argos rốt cuộc biết người máy tựa hồ vĩnh viễn nho nhã lễ độ này hóa ra cũng có một mặt na ná “kích động”.
Olivia thoáng sửng sốt —
“Olivia, tôi là tiểu phi thuyền Bạch Vân Đóa Đóa nhà cậu nha!” Theo sát sau đó, một giọng nói hồn hậu truyền đến từ bốn phương tám hướng, Bạch Vân Đóa Đóa nãy giờ vẫn giả đò không biết nói chuyện bỗng dưng mở miệng.
Vẻ mặt Argos thoáng cái trở nên rất chi vi diệu.
Olivia cảm giác bên tai mình như vang lên âm thanh “bốp bốp bốp”.
“A, té ra người máy tôi quay lại cứu viện là người máy nhà thiếu tướng Olivia hả?” Argos cất giọng sâu xa: “Còn nữa, chiếc phi thuyền không có biển số, hư hư thực thực nắm giữ vũ khí sát thương quy mô lớn, nhìn hoàn toàn không giống phi thuyền này, hóa ra cũng là của nhà thiếu tướng Olivia nha…”
Nụ cười chế giễu sượng đơ trên mặt, khóe miệng Olivia giật giật: Bên tai như vang lên âm thanh bốp bốp bốp… Da mặt tự nhiên đau quá đau làm sao đây!!?? Mọe nó!
Nhưng Argos cũng không có tâm tình thưởng thức bộ dạng đần thối của Olivia: Cái cảm giác “rõ ràng đánh trúng mặt đối phương, bàn tay lại bị da mặt đối phương dội đau” là sao đây!? Mọe nó!
Số thằng nhóc cũng quá đỏ rồi? Mặc dù người máy bảo mẫu trong nhà bảo điều khiển quân hạm trái phép, nhưng lại dẫn đầu một đám người máy bảo vệ hàng loạt nhân loại lưu vong kể cả hắn; Phi thuyền trong nhà chạy không phép, lại cứu được người máy anh hùng bảo hộ nhân loại tại thời điểm nguy cấp nhất, chẳng những vớt được lượng lớn hài cốt người máy, thậm chí còn tóm gọn chiến hạm quân địch mà cho tới nay chưa từng bị bắt bằng phương pháp gì chả biết! Còn tận ba chiếc!
Bốp bốp bốp — Argos cảm thấy tay mình đau quá đau.
“À! Thực sự rất cảm tạ ngài Argos, không những cứu người máy nhà tôi, mà còn tìm được phi thuyền bị cướp vũ trụ đoạt mất của nhà tôi, dẫu trọng thương vẫn không quên bảo hộ tài sản của nhân dân đế quốc, ngài quả là bảo đao chưa già!” Song Olivia chung quy vẫn là Olivia, nhìn tiểu người máy và “tiểu phi thuyền” đang giương mắt dòm mình đầy ngóng trông, hắn lập tức biết phải thay đổi nội dung nói chuyện và phương hướng. Cái gọi là co được dãn được, Olivia chưa bao giờ thuộc phái ngoan cố.
Vừa nói cám ơn, Olivia vừa bí mật vẫy tay với Viên Đá, tiểu người máy dè dặt liếc tới liếc lui giữa Argos và Olivia, rồi quả quyết đứng ra phía sau Olivia.
Argos thoáng mất mát.
Tuy nhiên, lúc Olivia dẫn người máy Viên Đá rời đi, Argos thấy người máy kia đột ngột vụng trộm ngoái đầu lại.
Argos phất phất tay với hắn.
Sau đó, người máy kia quay đầu về lần nữa, theo sau chủ nhân rời đi.
Vì vậy, khi phó quan của Argos kích động tìm đến cấp trên, thì kinh ngạc phát hiện thủ trưởng nhà mình đang đọc sách, bất cẩn liếc nhìn tên sách, không ngờ lại là một quyển tiểu thuyết nói về quá trình phấn đấu của người máy trong xã hội nhân loại!!!
Không phải boss ghét đọc sách nhất sao? Không phải boss ghét người máy nhất sao? Boss đây là…
Phát giác mình bị thủ trưởng liếc xéo, phó quan lập tức sợ hết hồn, thu tầm mắt về, đến gần trước người cấp trên, lấy ra một quả táo trong túi như dâng của quý.
“Thưa ngài trung tướng, táo, táo này cho ngài ăn ạ!”
Nhìn trái táo nho nhỏ nằm trong lòng bàn tay cấp dưới, Argos bỗng ngẩn người.
Trầm mặc nhận trái táo, Argos nhìn cấp dưới của mình, hồi lâu sau tự dưng xoa đầu đối phương.
Làm xong hết thảy, Argos vừa gặm táo vừa bỏ đi, lưu lại phó quan ngu mặt chẳng hiểu ra sao đứng tại chỗ. Hắn gãi gãi đầu mình, nhanh chóng đi thu xếp chuyện khác.
Khoảng cách đến hành tinh Bạch Lộ còn rất dài, nay tất cả mọi người đều bộn bề nhiều việc.
Hiện họ đang di chuyển trong chòm sao thuộc tinh hệ Dole, thắng địa du lịch khổng lồ này bất cứ thời điểm nào cũng có hàng đống du khách, người bị nhốt ở đây đặc biệt nhiều. Nhưng năng lực tổ chức của Cục Du lịch Dole không tồi, sớm từ lúc tai nạn phát sinh đã gấp rút tập trung du khách phân tán tại các điểm du lịch tới một chỗ, hôm nay người quân đội đến chỉ cần tiếp nhận người dân đang tập kết trên mấy tinh cầu ấy là xong.
Do đó, trên phi thuyền và chiến hạm thoáng chốc có thêm một đoàn khách nghỉ mát diện đủ kiểu trang phục lòe loẹt.
Nhưng xem xong danh sách lưu dân cấp dưới thu thập rồi nộp lên, Olivia lại khăng khăng bảo còn người đang chờ cứu viện. Dưới sự kiên trì của hắn, hạm đội chạy tới Aini Lara.
Ai ai cũng ra chiều không hiểu hành động của hắn. Lưu dân đến từ Aini Lara đặc biệt nghi hoặc: Trong số lưu dân trên tất cả tinh cầu, lưu dân Aini Lara là đông đủ nhất. Khi tai nạn phát sinh, nhân số tử vong bên họ bằng không, đây nhất định là một chuyện khó tin! Nguyên nhân cực đơn giản, từ trước khi tai nạn bùng nổ, họ đã điều khiển phi thuyền đi tị nạn tại phân bộ lớn nhất gần đó của Cục Du lịch Dole rồi.
Hết thảy lưu dân Aini Lara đều tin chắc rằng họ được thần linh phù hộ.
Đêm trước khi tai nạn xảy ra, toàn thể người đang ngủ đều mơ giấc mộng giống nhau, mộng yêu cầu họ tức khắc rời khỏi mảnh đất dưới chân, đến phân bộ của Cục Du lịch Dole tị nạn!
Chỉ một hai người nằm mơ thì thôi, nhưng giờ nhiều người đồng thời mơ giống nhau, họ gom đồ rồi chậm rãi rời đi ngay tắp lự.
Đương lúc mọi người chẳng hiểu mô tê chi, Olivia đi đường vòng đến Aini Lara.
Hắn quả nhiên đón được một người.
Đại đa số dân thường không nhìn thấy, song các sĩ quan theo Olivia đi cứu viện lại là nhân chứng chứng kiến kỳ tích phát sinh!
Họ trợn mắt há mỏ nhìn Olivia lái Bạch Vân Đóa Đóa tiếp cận tinh cầu lẻ loi màu đen kia, tiếp theo… tinh cầu nọ vậy mà biến thành người!
Đó là một giống đực, hắn cười cười hiền lành, ôm bao lớn bao nhỏ kèm theo một chuỗi chim trắng nhỏ sau lưng lên thuyền.
Té ra hắn chính là người chờ giải cứu cuối cùng trong lời Olivia.
Cơ mà…
Tinh cầu cũng có thể biến thành người á?! Đây, đây là giống loài mới ư?
Tất cả người trông thấy chuyện này nhất tề hỗn độn trong gió