Trong những ngày sau đó, có đến nửa tháng Nhâm Uyển vẫn bị giam trong
ngục. Không ai đến tra tấn nàng ta nữa, cũng chẳng ai buồn hỏi đến nàng
ta.
Nhâm Uyển hiện đã thu mình trong góc, khuôn mặt thất thần. Không biết nàng ta đang nghĩ gì.
Hôm nay bỗng nhiên đám người cai ngục đang nhâm nhi vài chén rượu bỗng xôn xao. Quản ngục cúi chào người mới đến rất cung kính:
-Trắc phi nương nương….
Nhâm Uyển giật mình. Ký ức kiếp trước vẫn còn đó. Người nàng ta cảm thấy có
lỗi chính là Thanh Liên. Ban đầu nàng cũng định bù đắp cho Thanh Liên,
mong nàng hạnh phúc. Song rồi mọi chuyện không giống như kiếp trước.
Thanh Liên gả cho Lương vương, được sủng ái. Lương vương là kẻ địch của
triều đình.
Nhâm Uyển không muốn hại Thanh Liên, song biết làm
sao được. Có những phương pháp buộc người ta phải dùng thủ đoạn. Mà khi
đã dùng thủ đoạn thì bất chấp tất cả. Bản thân còn bỏ mặc, nói gì đến
một nha hoàn.
-Tiểu thư….
Nhâm Uyển nói gì đó với cô gái đi theo. Nàng ta phân vân rồi cũng bước ra ngoài, mang theo rất nhiều người.
-Em muốn hỏi ta, tại sao lại làm vậy hả? Tại sao lại muốn hại chết con của em, có đúng không?
Thanh Liên nhìn người trước mặt. Đại tiểu thư cao cao tại thượng, Vương phi của kiếp trước.
-Tiểu thư làm như vậy, đại nhân ở Cảnh quốc sẽ thế nào? Người sẽ…
Phụ thân? Khi trọng sinh, Nhâm Uyển từng nghĩ, sẽ cố hết sức giữ gìn an
toàn cho gia tộc. Chỉ cần Nhâm gia thoát ra khỏi vòng tranh đấu, yên ổn
là tốt rồi.
Nhưng sau bao nhiêu chuyện, nàng mới nhận ra mình
thực sự rất ngây thơ. Bản thân trọng sinh thì sao chứ. Mọi ký ức kiếp
trước hiện rõ mồn một. Nàng ta không thể quên được những ám ảnh kiếp
trước. Không thể quên những thủ đoạn người đàn ông đó đã sử dụng. Là con người, có ai muốn mình là công cụ cho người khác lợi dụng. Nhâm Uyển cố gắng kháng cự, cố gắng dùng thủ đoạn để phản công. Nhưng bản thân mình
chỉ là một tiểu thư khuê các. Nàng không đủ năng lực làm thay đổi cục
diện. Phụ thân cũng vậy. Người muốn ở ngoài vùng tranh chấp của các
hoàng tử nhưng cũng không đủ bản lĩnh để thoát khỏi vòng lẩn quẩn của
chốn quan trường.
Nhâm Uyển bất lực. Không thể không thừa nhận là nàng ta bất lực. Sự bình thản lúc đầu biến mất. Nhâm Uyển muốn Cảnh
Khiêm chết hay ít ra cũng thân bại danh liệt, ngoài cách này, thực sự
nàng không nghĩ ra điều gì khác nữa. Phụ thân bị Cảnh đế khống chế, khó
lòng thoát được. Dù Nhâm Uyển có đưa được Lương vương về kinh thành thì
sao chứ? Phụ thân rồi sẽ bị hại. Không bằng…Dứt khoát một lần, nàng vốn
cũng chẳng muốn sống nữa. Chết mà kéo theo được Cảnh Khiêm, vậy là tốt
quá rồi.
-Tiểu thư, người đi đi!
-Em nói gì?
Thanh Liên bỗng nhiên lên tiếng. Trong tay nàng là chìa khóa, nàng tra vào ổ ngay:
-Tiểu thư có ơn cứu mạng, không có người thì nô tỳ đã không sống đến giờ.
Người đi đi. Về kinh thành mới có thể cứu lão gia. Đi đi tiểu thư….
-Em….
Nhâm Uyển nhìn sững vào Thanh Liên, một lúc sau mới lên tiếng:
-Em…em biết chuyện ta đã tẩm xạ hương….
-Nô tỳ biết…Lương vương cũng rất tốt với muội. Nhưng muội cũng đã nghe hắn
nói về tình huống của lão gia. Nô tỳ biết….Tiểu thư là bất đắc dĩ. Tiểu
thư đã cứu nô tỳ, lão gia cũng không chê cho nô tỳ thân phận….Con nô tỳ
vẫn an toàn. Nô tỳ không trách người… Giờ nô tỳ muốn đền đáp hai người.
Thanh Liên bật khóc. Nhâm Uyển thẫn thờ.
Đền ơn một người đã muốn hại nàng. Thanh Liên ngốc nghếch. Kiếp trước, cũng chỉ vài giọt nước mắt đã khiến nàng ta cam tâm tình nguyện giả trang
thành Nhâm Uyển. Kiếp này….
Ta thực sự không muốn hại nàng. Ta
cứu nàng, mang nàng về phủ, cũng muốn tìm cho nàng một mối lương duyên,
cho nàng sống yên ổn. Nhưng chuyện cứ rời xa tầm kiểm soát, Thanh Liên
trở thành trắc phi của Lương vương.
Bây giờ…
-Người giả vờ khống chế nô tỳ -Thanh Liên đưa cho nàng một cây trủy thủ.-Nô tỳ đang
có thai, thai cũng mới ổn nên họ sẽ không dám làm hại tiểu thư.- Thanh
Liên nhét vào tay Nhâm Uyển một bức thư- Nô tỳ tìm được thứ này trong
phòng của Lương vương. Chàng và Lục hoàng tử có cấu kết. Tiểu thư mang
tin tức này về, đưa cho hoàng thượng, ông ta sẽ tin. Lão gia có thể được cứu. Tiểu thư….
Người Nhâm Uyển nóng ran. Cái tên Cảnh Khiêm cứ hiện ra trước mắt. Hắn liên kết với Lương vương, có lẽ là muốn hoàn toàn lật đổ Thái tử. Mang chứng cứ về, hơn hẳn việc chỉ gieo lên ngọn lửa hoài
nghi.
Nhưng mà….thư này, có thật không?
-Tiểu thư, nhanh đi. Lương vương sắp về rồi.
Mà dù thư có giả cũng không sao hết. Lục hoàng tử tạo phản, cái giá phải trả không chỉ là cái chết dễ dàng.
-Trắc phi nương nương….
Hạ Phương Nghi thét lên hoảng loạn khi Nhâm Uyển kề dao vào cổ Thanh Liên. Những tên lính từ bên ngoài cũng không dám xông vào. Nương nương là
thiếp yêu của Vương thượng, lại đang mang thai. Ai dám động đến Nhâm
Uyển đây.
-Đem đến một xe ngựa. Để ta trở về Cảnh quốc. Nhanh!
Tay cầm dao của Nhâm Uyển càng chặt. Hạ Phương Nghi vội vã ra hiệu người lui xuống. Tin cũng sẽ nhanh chóng báo đến Lương vương.
Mồ hôi nàng rịn ra như tắm. Tình huống của nương nương vô cùng nguy hiểm. Không thể….
-Nàng ta dám…Mau…. mau thắng ngựa. Không cần ngươi thắng. Để ta!
Thẩm Hành Vân tay chân lạnh toát, vội vàng lao ra. Cùng lúc đó, Hạ Phương Nghi cũng hạ lệnh:
-Xe ngựa đã đến. Nhâm tiểu thư bình tĩnh, người thả nương nương ra. Người sẽ được an toàn, trở về Đông đô. Mong người…
Chiếc xe ngựa được đem đến. Nhâm Uyển kéo Thanh Liên lên xe. Người đánh xe
cũng hoảng hốt, nhanh chóng đánh mạnh vào con ngựa khiến nó lồng lên.
-Nhâm tiểu thư!
Hạ Phương Nghi hét lên. Trên tay nàng ta là còi điều khiển ngựa. Tín hiệu
vang lên khiến con ngựa quay trở lại dù người lái đã ra sức thúc giục
vẫn không đi:
-Nhâm tiểu thư, trắc phi nương nương đang mang thai. Nàng để người ở lại, ta đi thay người.
-Ngươi…
-Cô nương yên tâm -Hạ Phương Nghi bình thản- Ta là hôn thê của Phương công
tử, vốn là tham mưu của Vương thượng. Đệ đệ của ta là Thiết tướng quân.
Người ở Đông đô cũng không dám bỏ mặc an nguy của ta đâu.
Thanh Liên sững sờ nhìn Hạ Phương Nghi. Nàng ấy sao lại xưng là tỷ tỷ của Thiết Hàn? Có thật không?
-Nương nương có thai, di chuyển khó khăn, cô nương cũng sẽ gặp bất lợi. Ta cam tâm đi theo cô nương thay cho nàng ấy. Cô nương cứ an tâm…
Nhâm Uyển thoáng suy nghĩ. Rồi lưỡi dao cũng nới lỏng hơn.
Hạ Phương Nghi thở phào nhẹ nhõm. Nàng bước lên xe ngựa, ra hiệu.
-Vứt cái còi đi!
Nhâm Uyển hất hàm, ra lệnh. Hạ Phương Nghi cầm chiếc còi lệnh, quăng xuống đất.
Xe ngựa lao đi. Nhâm Uyển lại kề dao vào cổ nàng.
Cuộc chiến này không chỉ là của nam tử. Bắt được điểm yếu của nữ giới, chỉ có nữ nhân thôi.
*Nhầm nhân vật. Bà chị bá đạo là bà này, không phải Nhâm Uyển.Xin lỗi nha.