Nghi nhi thân mến, ta rất nhớ nàng. Thực sự rất nhớ nàng.
Hạ
Phương Nghi đọc câu cuối thư với vẻ mặt bất đắc dĩ. Cái gã này….Tìm cớ
chiếm tiện nghi không nói, dạo này càng ngày càng táo bạo. Dường như hắn muốn cả Đông đô này đều biết, nàng là đã đươc hắn để ý hay sao?
Trước đây, Hạ Phương Nghi cũng muốn báo thù. Nhưng báo thù hoàng đế không
phải là chuyện nói là có thể làm được. Mà dù có làm cũng phải dùng không ít thủ đoạn. Phụ mẫu chỉ muốn tỷ đệ nàng được sống. Chỉ cần sống thôi
là được rồi.
Thời gian qua, nàng chỉ mong tìm được đệ đệ. Hai tỷ
đệ sống nương tựa vào nhau. Rồi theo tin tức, Hạ Phương Nghi biết được
vài thông tin về Thiết Hàn. Nhưng hắn không giống đệ đệ của nàng chút
nào cả. Con người đó tỏa ra cảm giác từng trải, cô độc của kẻ đã trải
qua bao nhiêu thứ. Còn đệ đệ của nàng, Phương Nghi có linh cảm không may mắn. Trực giác nhiều lần phủ nhận, không tin kẻ được xưng là chiến thần của Đông đô lại là em trai thất lạc của mình.
…..Đông Bắc thành, ngày mồng năm tháng sáu.
Các tướng lĩnh của Đông Bắc đều có mặt đầy đủ. Phương Lễ ngồi vào vị trí
bên trái chủ vị, đối diện là Hạ lão tướng quân. Chủ vị là….Thiết Hàn.
Người có mặt không khỏi nhìn nhau như dò hỏi. Phương Lễ đứng thẳng
người, dõng dạc giới thiệu:
-Các vị, đây là Thiết tướng quân, là
người thay mặt cho Vương thượng. Người có việc quan trọng, không thể đến đây ngay được. Ước chừng vài ngày sau…
Có tiếng người “hừ” lớn.
Đó là Mạch Chỉ Thành – một trong những người đứng đầu của vùng Hoa Bắc,
theo Hoa lão tướng quân đến Đông Bắc thành. Đối với Lương vương cũng
không hẳn là phục tùng hoàn toàn. Ngẫm lại cũng dễ hiểu, họ vốn đang
sinh sống tại Hoa Bắc, đột ngột phải vì trốn tránh triều đình mà đến
đây. Dù biết bản thân không đủ lực để chống trả với triều đình song dù
sao Lương vương cũng là cháu ngoại của Hoa lão tướng quân, coi như kế
thừa của ngoại tổ. Còn gã Thiết tướng quân này, so địa vị, thân phận
cũng chỉ là tướng dưới trướng, sao lại ngồi chủ vị để bọn họ phải tung
hô?
Thiết Hàn không mấy quan tâm đến chuyện đó. Hắn ngồi xuống vị trí chủ vị, nhận lấy một số báo cáo về quân tình từ tay Phương Lễ.
Người này giống như đệ đệ năm đó, dùng chu sa đánh dấu rõ ràng những
điểm quan trọng. Thiết Hàn mới liếc mắt đã nắm chắc tình hình ngay:
-Hạ tướng quân quen thuộc tình hình, phiền tiếp tục cùng Hoa lão tướng quân trấn thủ Đông Bắc. Trong thời gian tới đây, chúng ta phải tra xét kỹ
lưỡng người ra vào thành, nhưng cũng thường xuyên pha trộn một số thông
tin giả có lợi cho chúng ta. Chuyện cụ thể thì người và Phương huynh đệ
cùng nhau bàn bạc, ta không xen vào.
-Vâng….
Hoa lão tướng quân cũng có một thời gian tiếp xúc với Thiết Hàn cũng thoáng ngẩn
người. Cậu trai trẻ này không chỉ là người chỉ biết cầm gươm lên ngựa.
Khả năng nhìn người cũng không phải tầm thường.
-Việc tổ chức
trong thành chặt chẽ nhưng cũng không nên quá nghiêm khắc, khiến dân
chúng không thoải mái. Vương thượng đã nói, duy trì cuộc sống bình
thường mới là tốt nhất. Thời gian sắp đến, cũng không nhất thiết phải bế thành.
-Tướng quân!
Một người bước ra khỏi hàng. Nhìn kỹ
lại đó là Mạt Lam,đại đội trưởng quân trấn Bắc thành. Thiết Hàn không
nhìn đến hắn ta, thản nhiên:
-Kéo hắn ra, đánh trăm hèo.-Tướng quân…
Mạt Lam cũng không phải là kẻ vô danh tiểu tốt. Thời gian qua lập khá nhiều công trạng, là người đứng đầu của một bộ phận quan trọng của Bắc thành, xưa nay cũng chưa ai trừng phạt hắn. Hơn nữa lại là phạt nặng thế này.
-Tướng quân.
-Quân ngũ, quân lệnh như núi. Hiện tại ta thay mặt Vương thượng, là Đại tướng quân. Ngươi không tôn kính, tùy tiện cắt lời, xử phạt trăm hèo đã là
nhẹ.
Lời của hắn không phản bác vào đâu được. Đứng đầu đội quân trấn Đông thành là Đinh Tường vội vã bước ra:
-Xin tướng quân bớt giận. Chẳng qua là Mạt Lam có điều chưa hiểu với ngài nên mới vô lễ. Mong tướng quân….
-Ra chiến trường giết giặc, không có chữ “Chẳng qua”. Phạm quân lệnh là phải phạt.
-Ta không phục….
Mạt Lam bỗng hét lên. Một trăm hèo có khác nào đòi mạng. Bao năm trấn thủ
Đông Bắc, giờ lại bị một tên thiếu niên khoảng hai mươi phạt nặng trước
mặt ba quân, đó là sự sỉ nhục nặng nề….Thiết Hàn vẫn không nhìn hắn, vẫn lạnh nhạt phất tay:
-Không phục vẫn phải phạt. Mang đi!
Quân lính ở Đông Bắc không xa lạ gì với Mạt Lam, có hơi chần chừ trước mệnh
lệnh. Hạ tướng quân nhận ra ánh mắt dò hỏi của họ, cũng chẳng nói gì.
Mạt Lam kiêu ngạo thành tính, đối với Thiết Hàn có lòng không phục vì
trước đây hắn không có nhiều công trạng, đột ngột lại thăng chức đứng
đầu quân nhân Đông đô. Trước đây còn có một ít thông tin truyền ra những chiến công của Thiết Hàn chẳng qua chỉ nhờ may mắn và bản thân là huynh trưởng của trắc phi nương nương nên Vương thượng cũng phải nể mặt. Giờ
cũng nên để hắn chứng tỏ một lần…
….-Nàng biết không, chứng tỏ
của hắn chính là ai phạm lỗi thì phạt, huấn luyện vô cùng nghiêm khắc.
Nhưng Vương thượng có thể yên tâm, hắn xử lý thỏa đáng. Khi có người
khiêu chiến, hắn còn dùng thuộc hạ cho kẻ đó một bài học, rất oai phong.
Phương Lễ tường thuật sự việc khúc chiết rõ ràng. Hắn luôn nghĩ Thiết Hàn là
em ruột của Hạ Phương Nghi, mua lòng em vợ vẫn là chuyện nên làm. Nói
nhiều tin của hắn ta hơn cho nàng thì nàng sẽ vui hơn.
Hạ Phương Nghi thở dài, đi lấy nước, sau đó lại tiếp tục vào phòng Thanh Liên chăm sóc nàng.
Tấm lòng Vương thượng với Thanh Liên, Hạ Phương Nghi nhìn thấy rất rõ. Trắc phi nương nương là điểm yếu của Thẩm Hành Vân, điểm yếu rất lớn. Nhưng
con người ai không có khuyết điểm, Hạ Phương Nghi tin một khi người mẹ
muốn bảo vệ đứa con ruột thịt, người đó sẽ trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ
hết. Thanh Liên một khi mạnh mẽ sẽ trợ giúp rất lớn cho Lương vương, cho hắn động lực giữ gìn Đông đô.