Tin thì mới dùng, không tin sẽ không dùng.
Nguyên tắc này đại ca Thẩm Hành đã dạy cho Thẩm Hành Vân. Nhưng ngày
xưa khác bây giờ nhiều lắm. Thẩm Hành Vân lúc đó có đại ca là người dẫn
lối, đại ca che cho mọi sóng gió. Bây giờ chỉ còn hắn một mình đơn độc.
Quyết định của Thẩm Hành Vân tin dùng một ai đó, có thể gây ra sóng gió, đảo lộn mọi chuyện ở Đông đô.
Bây giờ hắn bắt đầu hiểu bản cam kết với Lam Mặc có ý nghĩa gì.
-Hoàng thượng, người nên hiểu. Trọng sinh là cơ hội không phải ai cũng có. Số phận rất nhiều người sẽ bị đảo lộn. Bởi vậy tạo hóa luôn
rất công bằng….
Công bằng ở đây có lẽ là chính kẻ trọng sinh cũng sẽ không thể biết
được mọi thứ trong câu chuyện đời mình. Cuộc sống không đứng yên một
chỗ, kẻ trọng sinh cũng phải bắt đầu lại mọi chuyện, giống như những
người khác phải làm.
Thậm chí…Người trọng sinh còn phải đánh đổi nhiều hơn nữa. Những kẻ
đó đã từng trải qua cảm giác thành công tột bậc, như Lương vương kiếp
trước đã là hoàng đế một cõi -kiếp này làm lại có thể sẽ mất đi không ít thứ. Cái giá phải trả có thể là quyền lực, có thể sẽ là cả đời nuối
tiếc. Nhưng đến bây giờ, một kẻ trọng sinh như Lương vương lại thấy sự
đánh đổi đó là đáng giá. Hắn được trải qua những cảm giác đời trước
không có được. Yêu thương và lo lắng cho một ai đó, được ai đó tin
tưởng, không phải hoài nghi đề phòng ngay cả người chung gối với mình.
-Vương thượng, chúng ta có tiếp tục điều tra về Thiết Hàn không?
-Không cần…-Lương vương khoát tay -Dùng thì sẽ tin, không tin sẽ không dùng.
Thiết Hàn dù có mục đích gì khi tiếp cận hắn cũng không quan trọng.
Thẩm Hành Vân tin hắn cũng như tin vào trực giác, vào cảm nhận của riêng mình.
-Đệ truyền thư, bảo Thiết Hàn trở về Đông Bắc. Chúng ta trả Hạ Chu lại cho Cảnh quốc đúng như thỏa thuận.
-Vâng….
-Thiết Hàn là nhân tài trăm năm hiếm có nhưng so về kinh nghiệm quân
sự, vẫn phải học Hạ tướng quân nhiều. Ta đã gửi thư cho ngoại tổ phụ,
xin người đến Đông Bắc hội quân với Thiết Hàn.
Hoa Bắc cách Đông đô hàng nghìn dặm. Phương Lễ nhanh chóng hiểu ý Thẩm Hành Vân:
-Vương thượng muốn Hoa lão tướng quân bỏ Hoa Bắc sao?
-Đúng vậy. Ngoại tổ phụ đã cao tuổi, Hoa Bắc chỉ là một vùng nhỏ, nếu Cảnh quốc tấn công thì cũng khó giữ. Nhân lúc lão hoàng đế chưa dám
động thủ với chúng ta, mau chóng đón người về Đông đô. Phía ngoại tổ phụ cũng có khoảng sáu, bảy vạn quân tinh nhuệ, có thể gia tăng sức mạnh
cho quân đội Đông đô.
-Thần hiểu ý Vương thượng. Cũng đến lúc đón đại công tử về rồi.
Nhắc đến đại công tử, Thẩm Hành Vân không khỏi cảm thấy lòng ấm áp.
Cảnh đế nghi ngờ Thẩm gia từ lâu, lại có lời đồn một ngày nào đó người
của Thẩm gia sẽ lên thay ngôi vị của hắn. Kiếp trước, Nhâm Uyển vì phò
tá phu quân của nàng ta là Cảnh Khiêm đã không từ thủ đoạn…Nàng ta cũng
là nhi nữ nhưng lại lợi dụng phi tử mà đại ca yêu thương nhất để chia rẽ tình huynh đệ của hai anh em Thẩm Hành Vân.
-Đệ…Vì sao vậy……? Vì sao?
Từng đoạn ký ức từ từ quay lại. Đại ca ôm trong tay thân thể đã lạnh
đi của người con gái mình yêu thương nhất, chĩa kiếm về phía Thẩm Hành
Vân.
Năm đó, Thẩm Hành Vân bị người hạ dược. Yên phi cũng bị bắt cóc, đám
người hạ tiện lột hết y phục, ném nàng ta vào chung trướng với hắn. Thẩm Hành Vân khi đó vẫn còn lý trí trong khi Lâm Yên đầu óc mê muội. Hắn
không muốn có lỗi với đại ca.
Hắn, một đao giết chết Lâm Yên. Máu nhuộm đỏ cả trướng hoa, mùi máu
tanh đánh thức bản năng chém giết. Thẩm Hành chỉ thấy cảnh phi tử yêu
thương của mình gục chết. Những người chứng kiến đều nghĩ Thẩm Hành Vân
muốn xúc phạm Yên phi của huynh trưởng, việc không thành còn giết người
diệt khẩu. Đại ca chắc cũng nghĩ vậy. Gươm đã tuốt ra khỏi vỏ rồi.
Nhưng đại ca không đâm vào tim hắn. Đại ca đau lòng gục xuống. Thanh gươm quay ngược đâm vào ngực của người.
-Đại ca….Đệ không có….Đệ không làm nhục nàng. Đệ bị hãm hại. Đại ca….
Căn phòng đầy máu. Mẫu phi nghe tin dữ, hộc máu tươi, sau đó cũng lìa đời.
Phụ vương cả đời không nhìn tới hắn. Lương vương là một kẻ hại cha,
hại mẹ, hại chết huynh trưởng. Hắn còn gì để có thể yêu thương.
Nên kiếp trước hắn đã muốn cho Nhâm Uyển và Cảnh Khiêm nếm mùi đau
đớn. Hắn muốn làm nhục bọn họ, muốn bọn họ nếm qua cảm giác sống không
bằng chết. Hắn nổi loạn khi lòng đầy bi phẫn. Khi chưa chuẩn bị sẵn
sàng.
Kiếp này, hắn kịp thời để đại ca lui vào bóng tối. Đại ca vẫn luôn
che chở cho Thẩm Hành Vân không phải đau khổ như kiếp trước. Đại ca đã
làm trọn vai trò người làm anh khi luôn tỏ ra nổi bật. Hoàng đế dồn mọi
sự chú ý vào đứa con xuất sắc của nhà họ Thẩm, bỏ qua kẻ hoàn khố chỉ
biết ăn chơi sa đọa. Đến thời điểm, đại ca “lâm bệnh” và biến mất. Thẩm
Hành Vân âm thầm chuẩn bị cho mọi kế hoạch trở mình, tách khỏi Cảnh
quốc, khỏi sự tranh giành quyền lực, khỏi Nhâm Uyển bề ngoài xinh đẹp
nhưng khi cần thiết lòng dạ lại sắc hơn dao.
-Đệ đích thân đến Đông Bắc, đợi lúc Thiết Hàn về thì trao đổi với
hắn. Bằng mọi giá phải bảo vệ ngoại tổ phụ và đại ca an toàn về tới Đông đô. Cần bao nhiêu binh lực thì cứ điều động. Có phải gây chuyện với
Cảnh đế cũng không cần nể nang. Nói với đại ca và ngoại tổ phụ, cả nhà
đang chờ hai người ở Đông đô.
-Tuân lệnh….
Hạ Chu trăng thượng tuần vừa mọc, Thiết Hàn nhận được thư tín, chỉ thoáng liếc qua.
-Trở về Đông Bắc, tiếp nhận quân lực Hạ gia.
Lại tiếp tục những chuyến đi trên lưng ngựa. Trong đầu Thiết Hàn là
một vùng ký ức toàn màu trắng. Có những khuôn mặt lướt qua nhanh như
gió, gặp rồi lại quên lãng rất nhanh.
Ấn tượng mãnh liệt nhất là màu đỏ của máu…Màu đỏ lấn sang sắc trắng, khiến cuộc sống Thiết Hàn trở nên thú vị hơn.
Hắn mệt, đã rất mệt. Nhưng mỗi lần mở mắt vẫn thấy bầu trời xanh đó.
Bản năng vẫn thúc giục hắn tiếp tục cầm đao chém giết. Để khi đứng giữa
một vùng chiến trường loang lổ đầu rơi máu chảy, sắc trắng lại bao phủ
đầu óc hắn. Chiến thần sinh ra để đem đến thanh bình thịnh thế, còn
Chiến quỷ thì cứ mãi lao đầu vào máu, mỗi lần mở mắt đều thấy mùi của
máu tanh….