Tình hình bên ngoài giông gió, bên trong Đông đô lại rất yên bình.
Năm vạn quân chưa huấn luyện sau khi đến Đông đô thì lại được chọn lọc lại
lần nữa, những người vẫn muốn tham gia quân ngũ thì tiếp tục theo quân,
còn những người còn lại cùng gia đình nhận đất canh tác. Đất đai không
màu mỡ, năm đầu tiên sẽ không thu thuế, những năm sau mỗi mảnh ruộng
nhận được sẽ chỉ cần nộp 5 bao thóc. Những người mới đến Đông đô đa số
đều là kẻ nghèo khó,không mảnh đất cắm dùi cả đời lam lũ. Giờ họ lại
nhận được ruộng đất, có nhà cửa đều rất vui sướng. Ai cũng nỗ lực trồng
trọt trên phần đất thuộc về mình.
Dân cư trước đây của Đông đô
cũng hòa vào không khí nhộn nhịp đó. Chỉ có một số ít sợ chiến loạn bỏ
đi nơi khác, còn lại cũng đến nhận đất, cam kết ở lại Đông đô.
Suốt mười năm, Lương vương đã âm thầm tích trữ hạt giống, còn cho người đi
thu mua thêm một số cây lương thực mới ở các vùng lân cận, thậm chí ở
các quốc gia láng giềng. Phương gia là gia đình buôn bán lâu đời, được
sự hỗ trợ của Lương vương đã bắt đầu dong thuyền vượt biển, kinh doanh
thuận lợi. Theo tính toán của Phương Lễ, tài phú tích lũy có thể giúp
Đông đô ổn định tình hình trong suốt năm năm, trang bị cho quân đội
không ít vũ trang.
Thanh Liên nằm trên giường điều dưỡng hơn hai
tháng, đại phu đến khám lại, thấy tình hình ổn định mới cho nàng bước
xuống giường, thoải mái đi lại trong nhà.
Đứa bé rất ngoan, không hành hạ gì mẹ, Thanh Liên mang thai hơn ba tháng vẫn ăn uống bình
thường, khẩu vị không chút thay đổi. Thái phi đến thăm cháu thường liên
tưởng đến chuyện lúc xưa bà mang thai Thẩm Hành Vân. Đại ca của hắn
ngoan ngoãn bao nhiêu thì Thẩm Hành Vân hành hạ bà khổ sở, đến tháng thứ năm vẫn không ăn được nhiều làm phu quân vô cùng lo lắng. Bà cũng sinh
khó, gần cả ngày hắn mới chào đời.
Buổi sáng, Lương vương giải quyết xong đống công vụ, rảnh rỗi lại đến thăm Thanh Liên.
-Nàng có mệt không?
-Không ạ!
Thanh Liên không còn cúi mình thi lễ với hắn nữa. Nàng đã tự nhiên đối diện
với hắn, không cảm thấy ngượng ngùng khi Lương vương bỗng nhiên đặt tay
lên bụng mình:
-Con có ngoan không?
-Có ạ! Con rất ngoan.
Như một đôi vợ chồng dân dã, Thẩm Hành Vân dìu Thanh Liên ra sân phơi nắng, vừa đi vừa nói chuyện. Trông hắn như đang lải nhải, phiền phức nhưng
lại làm Thanh Liên cảm thấy ấm lòng.
-Đã nói phải đặt ở đây một
bộ bàn ghế để ngồi rồi. Lát nữa ta sẽ cho người làm ngay, sáng sớm là
nàng ra đây ngồi phơi nắng, hít thở khí trời. Nhớ phải đi đó.
-Dạ…
Thanh Liên dạ thật ngọt, ngoan ngoãn đặt tay vào tay hắn. Bàn tay nhỏ nhắn,
gầy gầy như trao gửi niềm tin, niềm hy vọng. Lương vương đã trở thành
chỗ dựa cuộc đời nàng.
-Vương thượng…Thiếp…
-Gọi tên ta
đi! Hành Vân! Vân hay Thẩm lang, gì cũng được…Gọi cho quen, sau này con
ra đời cứ nghe mẹ nó gọi cha là Vương thượng thì sẽ xa cách ta mất. Nàng không muốn cha con ta xa cách phải không?
Trương ma ma những
ngày qua ở cạnh tỉ tê đã nói với Thanh Liên rất nhiều điều. Nàng là trắc phi của Lương vương, giờ hắn đã giải tán hết các cơ thiếp, trắc phi
trước đây. Thì ra tất cả đều là tử sĩ dùng để che mắt người khác….Có thể sau khi Thanh Liên sinh con, Lương vương sẽ cưới vương phi, nạp thêm
người mới, sinh ra những đứa con khác. Thanh Liên phải lấy đươc lòng của hắn, để con của nàng có chỗ đứng trong phủ Lương vương.
Khi
trọng sinh, nàng chỉ một lòng muốn đền đáp ơn nghĩa của người đó….Giờ
cuộc đời lại rẽ sang hướng khác. Đứa con trong bụng là máu thịt. Thanh
Liên bắt đầu hiểu, vì sao phụ nữ sau khi làm mẹ lại thay đổi nhiều như
vậy. Vì con, Thanh Liên có thể làm bất cứ điều gì.
Tuy nhiên việc tranh giành sủng ái, vì con mà hãm hại những người khác, Thanh Liên
không muốn làm. Nàng có thể vì bảo vệ con mà kiên cường hơn song không
thể lấy con làm cái cớ để tâm hồn mình nhúng chàm đen tối. Con nàng sẽ
đau lòng khi mẹ lấy danh nghĩa bảo vệ mình mà hãm hại người khác. Người
giúp nàng trọng sinh chắc cũng sẽ không vui.
Nhưng lấy lòng Lương vương để hắn yêu thương nàng hơn nữa thì được. Yêu thương Thanh Liên
nhiều hơn một chút, con nàng sinh ra hắn cũng dành cho nhiều tình cảm
hơn. Sau này nếu hắn có nạp thêm người, có thêm con cái cũng sẽ nhớ đến
đứa con đầu tiên của hắn nhiều hơn.
-Vương…
-Liên nhi…
-Tướng công.
Tiếng gọi của nàng ngọt ngào như mật, Thẩm Hành Vân không khỏi ngẩn người.
-Gọi lại lần nữa, Liên nhi, gọi lại lần nữa đi!
Thanh Liên từng có một giấc mơ thiếu nữ ở kiếp trước. Vương phi gả nàng cho
ai đó. Nàng sẽ ngoan ngoãn làm tròn bổn phận người vợ. Mỗi sáng tiễn
chàng ra cửa, chiều lại ngồi bên cổng may vá đợi chàng về.
Lương
vương là một giấc mơ không có thật. Hắn thân phận cao quý, sẽ không có
chuyện một đời một kiếp. Rồi hắn sẽ có những người phụ nữ khác. Nàng chỉ có thể an phận trong một góc, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài, nuối tiếc một giấc mơ.
Nhưng bây giờ….Lương vương vẫn chỉ mới có mình Thanh
Liên là hôn phối. Thôi cứ cho nàng nhuyễn hoặc mình một chút. Nàng đã là nương tử, đang gọi phu quân của riêng mình. Của riêng một mình nàng.
-Tướng công…
Trong ánh sáng ban ngày vừa chiếu rọi, Lương vương ôm lấy Thanh Liên trong
vòng tay ấm. Đôi môi lạnh giá hôn nhẹ lên vết sẹo trên trán nàng, đầy
trân trọng, thương yêu.
Thanh Liên nhắm mắt, tận hưởng sự yên
bình tĩnh tại. Nàng không phải là người hay mơ mộng. Nhưng giờ đây, chỉ
muốn sống mãi trong giấc mộng này.
-Hồi vương thượng và nương nương…Xe ngựa đã chuẩn bị xong.
Sau khi thai nhi ổn định, Thái phi đã cho Hạ Phương Nghi đến hầu hạ Thanh
Liên, xem như người thân tín. Đối với nha hoàn này, Thanh Liên càng tiếp xúc càng thích. Nàng chu đáo như một tỷ tỷ, khiến Thanh Liên nhớ về
tiểu thư ngày ấy. Tiểu thư kiếp trước đối với Thanh Liên rất tốt, kiếp
này ngắn ngủi mấy ngày chung sống cũng vẫn xem Thanh Liên như tỷ muội,
khiến người từ nhỏ đã bị người thân của mình đem bán cảm thấy thật ấm
lòng.
-Ừ. Lui đi!
Hắn dịu dàng gạt những sợi tóc rối trên trán Thanh Liên:
-Hôm nay ta dẫn nàng ra ngoài chơi.
-Thật ạ?
-Ừ. Con ở trong bụng nàng cũng ba tháng rồi. Nàng đến Đông đô cũng hơn ngần đó thời gian rồi, ra ngoài ngắm phong cảnh, làm quen với sinh hoạt ở
Đông đô.
-Dạ…
Hắn lại ôm nàng, còn cụng nhẹ trán vào đầu nàng:
-Nàng sẽ ở đây cả cuộc đời. Đông đô là nhà của chúng ta.
Kiếp trước, hắn có cả giang sơn cẩm tú nhưng không có nơi nào gọi là nhà.
Phụ vương nhắm mắt vẫn không nhìn mặt hắn. Đại ca chết không nhắm mắt. Mẫu
phi ra đi mà lòng vẫn còn uất hận, hận đứa con trai vô tình vô nghĩa.
Nơi tuyền đài có gặp lại họ, họ cũng không màng liếc mắt, chẳng coi hắn
là người thân.
Hoàng hậu, phi tần cũng chỉ là người hầu ngủ. Hay
quan trọng hơn là đối tượng liên kết cho mưu đồ chính trị. Lương vương
độc đoán, tàn bạo, kiếp trước trong đầu chỉ có gian kế, cách thức giữ
gìn giang sơn. Cho đến cuối đời, trong tay quyền khuynh thiên hạ cũng
chẳng có được một mối chân tình.
Biết làm sao được, cả đời tính kế người khác, cả đời chỉ dùng thủ đoạn, người khác cũng như thế với mình thôi.
Kiếp này hắn vẫn tính toán. Người ta không thể tạo nên hạnh phúc nếu là kẻ
yếu. Nhưng biết bằng lòng, biết gìn giữ, mang yêu thương ra trao cho
người khác, hắn đã được phụ vương, mẫu phi, đại ca, Phương Lễ lấy chân
tình ra đối đãi. Thanh Liên không phải là người sắt đá. Cứ thương nàng,
bảo vệ nàng, toàn tâm toàn ý với nàng, sớm muộn gì lòng của nàng, hắn
cũng sẽ chạm vào thôi.