Phương Lễ cảm thấy vô cùng oán hận.
Trước đây, hắn thường xuyên
đi khắp nơi mua bán, thăm dò tình hình, tích lũy tài phú cho Đông đô.
Lương vương cũng mặc kệ hắn, có thể thấy Phương Lễ là một tôi thần tự do hành động, được tạo điều kiện phát huy mọi khả năng.
Giờ đây
Lương vương đã tách được Đông đô ra khỏi Cảnh quốc, có thêm không ít dân chúng chia nhau khai hoang, trồng trọt. Phương Lễ trong vai trò tham
mưu tưởng sẽ nhàn hạ hơn, có ai ngờ…
-Tham chính đại nhân, đây là công văn từ Đông Bắc truyền về.
-Đại nhân, thư hàm của Thiết tướng quân báo lại, thử nghiệm loại hỏa dược mới rất tốt.
-Tham chính đại nhân….
Đống công văn chất đống trước mặt khiến mắt Phương Lễ như muốn nổi lửa. Bốn
chữ “tùy nghi xử lý” của Lương vương đưa cho đã khiến hắn bận tối mày
tối mặt cả mấy hôm càng thêm mệt mỏi. Đã mấy ngày rồi không được gặp
Nghi nhi.
-Bẩm đại nhân….
-Thôi được rồi…- Phương Lễ dừng bút, khoát tay- Vương thượng đang làm gì?
-Bẩm đại nhân…Vương thượng đang….
-Đang bận chuyện quan trọng…-Tên lính truyền tin mồ hôi đã thấm ướt trán
trong thời tiết lạnh giá. Vương thượng và Tham chính đại nhân đều là
người không thể đắc tội. Trắc phi nương nương của Vương thượng vừa mang
thai lần đầu, người đang háo hức với niềm vui làm cha. Mọi chuyện giao
hết cho Phương đại nhân…đúng là cũng hơi quá đáng, nhưng mà ngoài đại
nhân ra, có ai hiểu rõ tình hình Đông đô và đáng tin tưởng hơn đâu?
-Chuyện quan trọng, chuyện quan trọng….-Phương Lễ hừ lạnh nhưng đành phải tiếp
tục dán mắt vào mớ công văn dày cộm. Vì tiểu thế tử hoặc cũng có thể là
tiểu quận chúa, hắn nhịn….Nhưng sau khi Đông đô đã dần đi vào ổn định,
hắn nhất định đón Nghi nhi qua cửa. Phương Lễ được làm cha cũng sẽ như
Thẩm Hành Vân, bỏ hết công vụ, đóng cửa ba tháng, bù lại thời gian miệt
mài này.
Trong lúc đó, Lương vương vẫn đang ở trong phòng, ở bên
cạnh Thanh Liên. Trên mâm là đủ các loại mứt, loại nào hắn cũng bẻ một
miếng nhỏ, dỗ nàng:
-Ăn thử vị này đi!
-Loại này ăn cũng không ngọt lắm. Nàng thử xem có đỡ nhạt miệng không?
Đời trước Thanh Liên chưa hề trải qua cảm giác được làm mẹ. Thì ra mang một đứa trẻ trong bụng lại kì diệu như vậy. Mỗi ngày thức dậy nàng đều sờ
vào bụng, hồi hộp khi nhận ra hình như có gì đang động đậy…Trương ma ma
cười nàng cả nghĩ. Đứa bé mới được hai tháng, chưa thành hình dạng, sau
mà cử động được. Nhưng Thanh Liên rõ ràng cảm thấy, đôi lúc nàng sờ
bụng, bé con lại động như muốn chào hỏi nàng mà.
-Vương gia à, không cần chuẩn bị nhiều thứ như vậy. Thiếp không ăn hết lại bỏ phí.
Thẩm Hành Vân chăm sóc Thanh Liên rất chu đáo. Ngoài “sự cố” khiến nàng suýt mất đi đứa trẻ thì thời gian qua hắn đối với nàng “một nâng hai hứng”,
cứ lo Thanh Liên bị lạnh nên phòng lúc nào cũng được đốt than ấm. Lại
nghe thêm là thai phụ ở trong phòng đốt than nhiều sẽ nguy hiểm nên dụng càng dụng công học cách xây phòng ấm từ nguồn nước nóng dưới lòng đất
để nàng có thể thoải mái nghỉ ngơi. Tấm lòng đó Thanh Liên nhìn thấy rất rõ. Nàng cũng không phải là gỗ đá mà chẳng động lòng.
-Vương gia à, mấy hôm rồi người cũng thức khuya lắm hả? Có mệt lắm không?
Nàng bỗng hỏi. Đêm nào thức dậy cũng thấy bóng hắn trước thư phòng đằng
trước. Thái vương phi không cho phép cùng phòng thì hắn lại mặt dày cố
gắng tranh thủ để được ở cùng nàng trong viện. Cuối cùng sau bao cam
kết, Thái phi cũng mềm lòng, cho Lương vương vào trong, nhưng lại bắt
hắn hứa không được quấy rầy Thanh Liên. Lương vương cũng rất giữ lời
hứa. Hắn chỉ nằm ngoài, có lúc mang công văn về phòng đọc rồi ngủ gục
trước mắt Thanh Liên.
Nàng thực sự xao lòng, có đêm còn lặng lẽ
đến gần bên hắn, khoác lên cho Lương vương tấm mền ấm, ngày hôm sau căn
dặn người pha thêm mấy tách trà gừng cho hắn uống ấm bụng lúc ghé thăm.
Mớ công văn thực tế không có gì quan trọng. Những thứ cần kíp đều giao cho Phương Lễ. Bây giờ Lương vương hắn chỉ nghĩ đến chuyện làm sao giữ cho
nàng bình an qua hết những ngày này.
Đại phu nói, có thể vài ngày tới nàng sẽ ốm nghén, có thể nôn mửa nhiều. Bây giờ hắn mà động tới
công văn thì chỉ làm hỏng chúng. Phương Lễ xử lý sẽ tốt hơn.
-Người nên đi ngủ sớm, đừng thức khuya.
-Nàng yên tâm- Thẩm Hành Vân không bỏ lỡ cơ hội, nắm lấy tay Thanh Liên, dịu
dàng hôn nhẹ lên những ngón tay nàng- Ta không sao cả. Tình hình Đông đô còn chưa ổn định, lưu dân các vùng chưa quen thuộc với cuộc sống mới
nên ta mới phải vất vả hơn một chút. Nhưng chỉ cần nàng vui vẻ, con
chúng ta khỏe mạnh, ta sẽ cố gắng làm việc nhiều hơn nữa, để nàng và con được sống trong cảnh yên bình vĩnh viễn của Đông đô.
Sở trường
của Thẩm Hành Vân một thời quần là áo lượt là nói dối không chớp mắt. Mớ công văn hắn ôm về hàng đêm đều đã được Phương Lễ xử lý, hắn chỉ cần ký tên, đóng dấu thi hành vào.
-Nhiều khi cũng rất mệt, nhưng nhìn
thấy mẹ con nàng là đỡ nhiều lắm- Thẩm Hành Vân tiến thêm một bước, ôm
lấy Thanh Liên vào lòng- Chỉ là đầu có hơi nhức, nàng biết xoa đầu chứ?
Xoa giùm ta một chút được không? Khi nào mệt, nàng nói với ta một tiếng, ta sẽ về kháng nghỉ ngay.
-Dạ…
Thanh Liên là nha hoàn hầu hạ, tay nghề vô cùng khéo léo. Tiểu thư tiền kiếp cũng thường hay bảo
nàng xoa bóp và rất hài lòng vì tay nghề của Thanh Liên.
Lương
vương nhắm mắt hưởng thụ cảm giác thư giãn trong vòng tay người ngọc.
Hai nha hoàn bên ngoài cũng lui ra một bước, môi không khỏi mỉm cười.