Đại phu của Vương phủ được triệu đến, rất nhanh đã chuẩn ra tình trạng của Thanh Liên, cung kính đáp:
-Tâu vương gia, trắc phi nương nương đã mang thai gần một tháng. Thai kỳ
chưa ổn định, vừa qua có lẽ vương gia lại có hành động phòng the hơi
kịch liệt nên làm nương nương bị ảnh hưởng.
Thái vương phi và Lão vương gia cũng đến, đã nghe hết chuyện từ đại phu. Lương vương mặc kệ
ánh mắt trách móc của mẫu thân, vội hỏi ngay:
-Vậy có ảnh hưởng gì đến thân thể của nàng không?
Thanh Liên cũng khẩn trương không kém, vội hỏi ngay:
-Còn đứa bé liệu có bị gì không?
-Hồi vương gia, may là cái thai khỏe mạnh nên chỉ bị chảy máu, nghỉ ngơi vài ngày là ổn. Thần sẽ kê thêm thuốc dưỡng thai cho nương nương.
-Cảm ơn đại phu.
Thanh Liên sờ nhẹ lên bụng. Một bào thai đã thành hình.Con của nàng…Thanh Liên làm mẹ rồi.
Thái vương phi là người lấy lại bình tĩnh nhanh hơn so với đôi cha mẹ “tân
nhiệm”, sai người tiễn đại phu ra cửa, còn thưởng vàng lụa cho ông ta
rồi mới quay vào. Lương vương đang si ngốc nhìn Thanh Liên, bờ môi cong
lên, hạnh phúc lan tràn khắp mắt môi:
-Thôi được rồi, cho con một bài học. Từ hôm nay không được vào phòng mà làm phiền Thanh Liên nữa.
Khác nào “cấm túc” hắn, Lương vương không hài lòng chút nào nhưng nghĩ đến
khuôn mặt trắng bệch của Thanh Liên lúc nãy, lại thấy đau lòng.
-Nàng nằm nghỉ đi. Ta sẽ bảo phòng bếp làm nhiều thứ cho nàng ăn.
-Dạ…
-Giờ con đang mang thai kẻ nối dòng của Thẩm gia ta đó -Thái vương phi mỉm cười- Cần phải cẩn thận hơn nữa, nhất là vấn đề….
Bà buông lơi câu nói nhưng khuôn mặt Thanh Liên vẫn đỏ ửng vì ngượng
ngùng. Nàng sợ hãi. Suýt chút nữa là không bảo vệ được đứa bé rồi.
-Con cứ nằm nghỉ đi! -Thái vương phi ngồi xuống cạnh Thanh Liên, dịu dàng-
Mẫu phi làm chủ cho con. Hành Vân còn trẻ tuổi, huyết khí phương cương,
từ giờ này có thể ra ngoài nằm ngủ, không được quấy phá mẹ con của Thanh Liên.
Nhà họ Thẩm không có nhiều con cháu. Cựu lương vương chỉ
có một mình bà, con cái cũng ít. Hai đứa con cũng không thích thú lắm
chuyện phong nguyệt, chỉ là muốn đóng kịch cho người khác xem thôi.
-Mẫu phi…
-Vương gia cẩn trọng! -Thanh Liên cử động rất nhẹ, sợ một hành động của mình
sẽ làm đứa trẻ chưa thành hình tổn thương thêm nữa. Từ nay nàng sẽ không để hắn chạm vào mình nữa. Một lần hoảng hốt, vậy là đủ quá rồi.
Thẩm Hành Vân cũng bị sự việc kia làm cho hoảng hốt. Cũng may là chuyện cũng không gây nên hậu quả lớn. Nhưng không chạm vào nàng trong thời gian
sắp đến, đúng là chuyện khó chịu đựng, nhất là lúc hắn đã nếm được ngon
ngọt, biết thế nào là hương vị của ái ân.
-Vương nhi ra ngoài đi- Thái vương phi cũng không giúp hắn, còn lạnh lùng đuổi người- Để Thanh Liên nghỉ ngơi thêm nữa.
-Dạ…
Đây là đứa cháu đầu tiên của Thẩm Lương vương phủ. Lão vương gia cũng đã
cùng Thái vương phi cho chủ ý. Dù sao bây giờ Thẩm Hành Vân cũng chỉ có
mình Thanh Liên là trắc phi. Thân phận nàng trên danh nghĩa cũng không
phải thấp.
-Đợi Thanh Liên sinh đứa nhỏ, con cưới nàng làm Vương phi đi!
Cơ thiếp bình thường không nên sinh con trước chính phi, nhưng xem ra Thẩm Hành Vân cũng không muốn cưới thêm người khác. Đất Đông đô còn nhiều
điều phải lo lắng, để cho nhi tử đạt được tâm nguyện, sau đó toàn tâm
toàn ý xây dựng vùng đất mới còn tốt hơn chuyện cố ép hắn cưới một vương phi có thân phận nhưng hắn chẳng thương yêu.
-Con cũng định vậy rồi, phụ vương cứ an tâm!
Bên trong, Thái vương phi đích thân đặt chiếc gối xuống giường, đỡ Thanh Liên nằm xuống:
-Con không cần chiều hư nó nữa. Thân thể nữ tử chúng ta yếu ớt. Khi có thai lại càng phải giữ gìn hơn.
Thanh Liên cúi đầu, mặt lại nóng rực. Nàng cũng có…chút hùa theo hắn. Cái
thai bị động, cũng không hoàn toàn do lỗi của Lương vương.
Thái
vương phi lại rất vui vẻ, sau khi Thanh Liên nằm xuống nghỉ ngơi, bà
nhanh chóng ra ngoài căn dặn các ma ma nhũ mẫu xem kĩ tình hình, chăm
sóc Thanh Liên thật tốt. Đây là đứa cháu đầu tiên của bà mà.
-Mẫu phi!
Thẩm Hành Vân lên tiếng gọi, phớt lờ ánh mắt cảnh cáo của mẹ, muốn bước vào
trong. Thái vương phi nhanh chóng bước đến chắn ngang lối hắn đi.
-Con bé phải nghỉ ngơi rồi. Con không được làm bậy nữa.
-Con chỉ vào xem nàng thôi.
-Cũng không được. Suýt chút nữa là con bé mất đứa con trong bụng rồi. Để vài ngày thân thể Thanh Liên hồi phục đã.
-Mẫu phi, con không làm gì cả. Con chỉ muốn vào với nàng thôi.
Nhìn vẻ nôn nóng đó, Thái vương phi cũng muốn bật cười. Đứa con này cuối
cùng đã động chân tình rồi. Từ khi Thẩm Hành gặp chuyện, Vân nhi của bà
đã thay đổi, cười đó nhưng nụ cười không chân thật. Đôi khi bà cũng
không biết, lúc nào mới là nụ cười thật lòng của nó đây?
-Bên
trong có ma ma và các nha hoàn trông chừng, con không cần lo quá! Giờ
điều Thanh Liên cần là tịnh dưỡng.Con để con bé thoải mái tinh thần thì
mới nhanh chóng hồi phục được.
Bất đắc dĩ, Lương vương đành đồng
ý. Nhưng lòng hắn cứ thấp thỏm…Sợ nàng giận dỗi, sợ nàng vì an toàn của
đứa bé mà không để ý đến hắn…Lương vương có thể nhịn mọi nhu cầu vì an
toàn của đứa con bé nhỏ nhưng không được nhìn nàng với hắn lại là một
cảm giác vô cùng khó chịu. Từ lúc nào, hắn đã không để thiếu được nụ
cười của Thanh Liên rồi.