TÔI NHẬN THẤY SỰ TÍNH TOÁN NHANH CHÓNG, đầy chuyên nghiệp kiểu vợ của chính trị gia thoáng
lướt qua đôi mắt của Elspeth Sansom. Bản năng đầu tiên: đuổi cổ kẻ phá
thối đi. Nhưng: có một cảnh sát ngoài hành lang, có lẽ có cánh truyền
thông trong tòa nhà, lại gần như chắc chắn là nhân viên khách sạn trong
cự ly có thể nghe được. Và người dân địa phương bàn tán. Thế nên cô ta
nuốt cục tức xuống mà nói, “Thiếu tá Reacher, thật vui khi gặp lại ông,” và lùi lại nhường chỗ cho tôi bước qua.
Khu phòng rộng và tối
bởi các cửa sổ kéo rèm và rất nhiều đồ nội thất nặng nề có gam màu thẫm. Có một phòng khách đặt quầy bar để ăn sáng và một cánh cửa mở chắc chắn là dẫn tới một phòng ngủ. Elspeth Sansom đưa tôi tới giữa nơi này thì
dừng lại, như thể không biết phải làm gì kế tiếp với tôi. Rồi John
Sansom bước ra khỏi phòng ngủ để xem tất cả chuyện ồn ào này là thế nào.
Ông ta mặc quần dài, áo sơ mi, thắt cà vạt, đi tất. Không đi giày. Viên
nghị sĩ trông bé, như một người thu nhỏ. Tạng người rắn chắc, từ vai trở xuống đều hẹp. Đầu ông hơi quá to so với phần còn lại của cơ thể. Tóc
ông ta cắt ngắn, chải gọn gàng. Da ông ta rám nắng nhưng theo kiểu hơi
nhăn, năng động, do hoạt động ngoài trời. Khỏe khoắn. Tay này không dùng đèn tắm nắng. Sansom ngời ngời sự giàu có, quyền lực, sức sống, vẻ oai
phong. Thật dễ hiểu làm thế nào ông ta đã thắng trong nhiều cuộc bầu cử. Thật dễ hiểu vì sao các tuần san tin tức lại phải lòng ông ta. Ông ta
nhìn tôi rồi nhìn vợ và hỏi, “Springfield đâu?”
Elspeth đáp, “Anh ta xuống gác kiểm tra mọi thứ. Chắc hẳn họ đã qua mặt nhau trong thang máy.”
Sansom gật đầu, không nhiều hơn là một lần đưa mi mắt lên xuống nhanh lẹ. Một
tay ra quyết định từng trải, một người thực tế, không bận tâm nhiều tới
những chuyện đã rồi. Ông ta liếc tôi nói, “Anh không chịu bỏ cuộc.”
Tôi nói, “Tôi chưa bao giờ thế cả.”
“Anh không nghe lời những chàng điều tra liên bang ở Washington à?”
“Chính xác thì họ là ai?”
“Những tay đó à? Anh biết cơ chế thế nào mà. Tôi có thể nói cho anh, nhưng sau đó tôi sẽ phải giết anh. Nhưng dù là gì, nhiệm vụ của họ là cảnh báo để anh tránh ra.”
“Nghe không có lý.”
“Họ đã chuyển cho tôi tất cả những gì anh đã khai. Tôi bảo họ rằng họ sẽ thất bại.”
“Họ nói chuyện với tôi như thể tôi là thằng mọi ấy. Và họ nói rằng tôi quá già. Nói thế khiến ông cũng trở nên quá già.”
“Tôi cũng quá già. Dù sao thì cũng quá già cho hầu hết cái trò vớ vẩn này.”
“Ông có mười phút phải không?”
“Tôi có thể dành cho anh năm phút.”
“Ông có cà phê không?”
“Anh đang phí thời gian đấy.”
“Chúng ta có nhiều thời gian mà. Dù gì thì cũng nhiều hơn năm phút. Thậm chí
hơn mười phút. Ông cần thời gian để buộc dây giày và mặc áo khoác. Làm
việc đó mất bao lâu?”
Sansom nhún vai, bước về quầy bar ăn sáng,
rót cho tôi một tách cà phê. Ông ta mang lại, đưa cho tôi rồi nói, “Đi
thẳng vào vấn đề đi. Tôi biết anh là ai và vì sao anh tới đây.”
“Ông biết Susan Mark không?” Tôi hỏi ông ta.
Ông ta lắc đầu. “Chưa bao giờ gặp cô ta, thậm chí tính tới đêm qua thì tôi còn chưa bao giờ nghe nói tới cô ta.”
Tôi đang quan sát hai mắt Sansom và tin ông ta. Tôi hỏi, “Vì sao một nhân viên HRC lại bị ép kiểm tra thông tin về ông?”
“Đó là điều đang diễn ra sao?”
“Nhận định sát nhất là thế.”
“Thế thì tôi không biết rồi. HRC là vỏ mới của PERSCOM, đúng không? Anh đã
từng có được gì từ PERSCOM? Bất kỳ ai từng có được gì? Họ đã kiếm được
gì ở đó? Các ngày tháng và các đơn vị, tất cả chỉ có thế. Và dầu gì thì
đời tôi cũng trở thành hồ sơ công khai rồi. Tôi đã lên CNN cả trăm lần.
Tôi đã gia nhập quân đội, đã học trường sĩ quan dự bị, đã được phong hàm sĩ quan, đã được thăng cấp ba lần, rồi tôi xuất ngũ. Chẳng có bí mật
nào ở đó hết.”
“Các phi vụ của ông trong lực lượng Delta là bí mật.”
Căn phòng trở nên yên lặng hơn một chút. Sansom hỏi, “Làm thế nào anh biết?”
“Ông đã nhận được bốn huy chương. Ông không giải thích vì sao.”
Sansom gật đầu.
“Cuốn sách khốn nạn ấy,” ông ta nói. “Các huy chương cũng là thứ được ghi
lại. Tôi không thể từ bỏ chúng. Làm thế là thiếu tôn trọng. Chính trị là một bãi mìn. Làm là chết, không làm cũng chết. Có tránh kiểu nào thì
chúng có thể luôn mò được ra ta.”
Tôi không nói gì. Sansom nhìn tôi hỏi, “Bao nhiêu người sẽ biết kết nối chuyện ấy? Ý tôi là ngoài ông ra.”
“Khoảng ba triệu,” tôi đáp. “Có thể hơn. Tất cả những người trong quân đội, và
tất cả các cựu binh còn đủ thị lực để đọc. Họ biết cơ chế hoạt động ra
sao.”
Ông ta lắc đầu. “Không nhiều đến thế. Hầu hết mọi người
không có tư duy thắc mắc. Mà dẫu có đi nữa, hầu hết cũng đều tôn trọng
tính bí mật của những vấn đề như thế. Tôi không nghĩ là sẽ có rắc rối.”
“Có một rắc rối ở đâu đó. Nếu không thì tại sao Susan Mark lại bị tra hỏi chứ?”
“Có thực sự là cô ta đã nhắc tới tên tôi không?”
Tôi lắc đầu. “Nói thế để thu hút sự chú ý của ông thôi. Tôi nghe cái tên ấy từ miệng một nhóm mà tôi cho là được thuê bởi kẻ đang đặt ra các câu
hỏi.”
“Và chuyện này có ích gì cho anh?”
“Chẳng có gì hết. Nhưng cô ấy trông có vẻ là người tốt, bị kẹt vào thế tiến thoái lưỡng nan.”
“Và anh quan tâm sao?”
“Cả ông nữa, dù chỉ là chút ít. Ông không tham gia chính trị chỉ để giành
được những gì cho riêng ông. Ít nhất tôi cũng thực lòng hy vọng rằng ông không như vậy.”
“Anh có thực sự là cử tri của tôi không?”
“Tôi không là cử tri của ông tới khi nào người ta bầu ông làm Tổng thống.”
Sansom im lặng một lát rồi nói, “FBI cũng đã tóm lược cho tôi. Tôi đang ở vị
thế có thể giúp đỡ được họ, thế nên họ làm rõ rằng họ sẽ luôn cung cấp
thông tin đầy đủ cho tôi. Họ bảo là bên NYPD cảm thấy anh phản ứng trước toàn bộ chuyện này với cảm giác tội lỗi. Như thể lúc trên tàu anh đã
gây sức ép quá mức. Mà tội lỗi chưa bao giờ là cơ sở đúng đắn để ra các
quyết định hợp lý.”
Tôi nói, “Đó chỉ là quan điểm của một phụ nữ.”
“Và cô ta đã sai sao?”
Tôi chẳng nói gì.
Sansom bảo, “Tôi sẽ không nói cho anh nghe cái khỉ khô nào về các phi vụ đâu.”
Tôi nói, “Tôi không mong đợi ông làm thế.”
“Nhưng sao?”
“Có bao nhiêu thứ sẽ quay trở lại mà gây hại cho ông?”
“Chẳng gì trên đời này hoàn toàn đen hay trắng. Anh biết điều đó. Nhưng không
có tội ác nào đã được gây ra. Và dù sao thì chẳng ai có thể đến được sự
thật thông qua một nhân viên HRC. Đây là một vụ thăm dò. Tệ nhất thì đây là trò bới lông tìm vết tay mơ gà mờ của đám báo chí.”
“Tôi không nghĩ thế,” tôi nói. “Susan Mark rất sợ hãi và con trai cô ấy đang mất tích.”
Sansom liếc vợ. Rồi liếc lại tôi. Ông ta nói, “Chúng tôi không biết việc đó.”
“Thông tin đó chưa được thông báo. Nó là một cầu thủ ở USC. Cách đây năm ngày
thằng bé đã rời quán bar với một cô gái. Từ đó tới nay chưa ai trông
thấy nó. Nó được cho là đang tạm vắng mặt không phép, đang tận hưởng
những thời khắc tuyệt nhất trong đời.”
“Anh biết chuyện này bằng cách nào?”
“Qua em trai của Susan Mark. Cậu của thằng bé.”
“Và anh không tin câu chuyện đó à?”
“Quá trùng hợp.”
“Không hẳn thế. Lúc nào chẳng có chuyện bọn con trai rời quán bar với các cô gái.”
“Ông là một người cha,” tôi nói. “Điều gì khiến ông tự bắn vào đầu mình, điều gì khiến ông không làm thế?”
Căn phòng còn trở nên im lặng hơn nữa. Elspeth Sansom thốt lên, “Chết
tiệt.” Trong mắt Sansom hiện lên ánh nhìn xa xăm mà trước đây tôi từng
thấy ở các sĩ quan chiến trường tài ba khi phản ứng trước một trở ngại
chiến thuật. Tư duy lại, triển khai lại, tổ chức lại, tất cả diễn ra
trong một hai giây ngắn ngủi. Tôi thấy ông ta lướt lại quá khứ và đi đến một kết luận chắc chắn. Sansom nói: “Tôi lấy làm tiếc về hoàn cảnh của
gia đình Mark. Tôi thực sự lấy làm tiếc. Và tôi sẽ giúp đỡ nếu có khả
năng, nhưng tôi không thể. Không gì trong quãng đời hoạt động ở lực
lượng Delta của tôi có thể được tiếp cận thông qua HRC. Không gì hết.
Hoặc chuyện này liên quan tới một vấn đề hoàn toàn khác, hoặc kẻ nào đó
đang nhòm lầm chỗ.”
“Họ sẽ nhòm ngó chỗ nào khác đây?”
“Anh biết là chỗ nào mà. Và anh biết rằng họ sẽ thậm chí không thể mon men
tới gần. Và ai đó biết nhiều đến mức muốn có những hồ sơ về Delta thì sẽ biết chỗ nào để tìm chúng, chỗ nào không, chắc chắn là thế. Như vậy
chuyện này không liên quan tới Lực lượng Đặc biệt. Không thể.”
“Vậy nó sẽ liên quan tới vấn đề nào khác?”
“Chẳng gì cả. Tôi chẳng có tì vết nào hết.”
“Thật thế sao?”
“Hoàn toàn như vậy. Một trăm phần trăm. Tôi đâu phải thằng ngu. Tôi đã không
nhảy vào hoạt động chính trị nếu tôi có điều nhỏ nhặt nhất cần che giấu. Sẽ không nhảy vào đâu một khi mọi chuyện thời nay là thế. Thậm chí tôi
chưa bao giờ bị nhận vé phạt do đỗ xe sai luật nữa kìa.”
“Được rồi,” tôi nói.
“Tôi rất tiếc về người phụ nữ trên tàu điện ngầm.”
“Được rồi,” tôi nói lần nữa.
“Nhưng bây giờ chúng tôi thực sự phải đi rồi. Chúng tôi phải thực hiện cái trò trịnh trọng xin xỏ đây.”
Tôi hỏi: “Ông đã bao giờ nghe cái tên Lila Hoth chưa?”
“Lila Hoth à?” Sansom nói. “Chưa, tôi chưa bao giờ nghe thấy cái tên đó.”
Tôi đang quan sát mắt Sansom, và cảm thấy ông ta đang nói lên sự thật tuyệt đối. Và đang nói dối trắng trợn. Cả hai cùng một lúc.