LILA HOTH UỐNG NỐT
CHỖ TRÀ và đặt tách xuống đĩa. Chất sứ chạm nhẹ vào nhau kêu lách cách.
Cô hỏi, “Ông sẽ đi lấy thông tin của Susan cho tôi chứ?”
Tôi không trả lời.
Cô nói, “Mẹ tôi đợi đã lâu rồi.”
Tôi hỏi, “Vì sao sao bà ấy phải đợi?”
“Thời gian, khả năng, phương tiện, thời cơ. Tôi cho rằng chủ yếu do tiền. Khả năng của bà rất hạn hẹp cho đến tận gần đây.”
Tôi hỏi, “Vì sao chồng cô bị giết?”
“Chồng tôi?”
“Khi ở Moscow ấy.”
Lila ngừng một thoáng rồi nói, “Do thời cuộc.”
“Đối với chồng của mẹ cô cũng như thế.”
“Không. Tôi đã nói với ông rồi, nếu Sansom đã bắn vào đầu ông ấy, như đã xảy ra với chồng tôi, hoặc thọc dao vào não, hay bẻ gãy cổ, hoặc làm bất kỳ
điều gì khác như các lính Delta được huấn luyện thực hiện, thì mọi việc
đã khác rồi. Nhưng ông ta đã không làm thế. Thay vào đó ông ta lại nhẫn
tâm. Vô nhân tính. Cha tôi thậm chí chẳng thể với tay tới khẩu súng
trường của mình, bởi Sansom đã cướp mất nó.”
Tôi không nói gì.
Cô nói, “Ông muốn có một con người như thế trong Thượng viện nước mình không?”
“Con người như thế là so với gì?”
“Ông sẽ trao cho tôi thông tin của Susan chứ?”
“Không ích gì,” tôi nói.
“Tại sao lại không?”
“Bởi cô sẽ chẳng thể mon men được tới chỗ nào gần John Sansom. Nếu bất kỳ
điều gì trong những điều cô nói đã thực sự diễn ra, nó là một bí mật, và sẽ là bí mật trong một thời gian dài. Và các bí mật được bảo vệ, đặc
biệt là bây giờ. Đã có hai cơ quan liên bang đảm nhận việc này. Cô mới
có ba người đi đặt các câu hỏi. May mắn nhất là cô bị trục xuất. Chân cô sẽ không chạm được tới đất trên suốt quãng đường ra sân bay. Cô sẽ bị
đưa lên máy bay hai tay nằm trong còng. Bằng xe loại lớn. Sang bên kia,
cảnh sát Anh sẽ lôi cô khỏi máy bay và cô sẽ sống phần đời còn lại bị
người ta giám sát.”
Svetlana Hoth chằm chằm nhìn vào khoảng không.
Tôi nói, “Và tệ nhất, cô sẽ chỉ biến mất. Ngay ở đây. Phút này cô có mặt
trên đường phố, phút sau cô không còn như thế. Cô sẽ chết dần chết mòn ở Guantanamo, hoặc cô sẽ tới Syria hay Ai Cập để họ khử cô ở đó.”
Lila Hoth không nói gì.
“Lời khuyên của tôi thế nào à?” tôi nói. “Hãy quên chuyện đó đi. Cha và cậu
cô bị giết trong chiến tranh. Họ không phải những người đầu tiên, cũng
sẽ không phải những người cuối cùng. Chuyện khốn nạn vẫn thường xảy ra
mà.”
“Chúng tôi chỉ muốn hỏi ông ta vì sao.”
“Cô đã biết
vì sao rồi mà. Không có tuyên bố thù địch, vì vậy ông ta đã không thể
giết người nhà cô. Đó là nguyên tắc can dự. Trước mỗi phi vụ đều có buổi nhắc nhở, thống nhất rất kỹ.”
“Vậy nên ông ta để người khác làm thay mình.”
“Đó là thời cuộc. Giống như cô nói, lẽ ra nó đã có thể khơi mào cho Thế
chiến thứ Ba. Tránh được nó là mối quan tâm của mọi người.”
“Ông
đã từng xem tệp tin chưa? Susan đã thực sự có sự khẳng định chứ? Hãy chỉ cho tôi biết, có hoặc không. Tôi sẽ không làm gì nếu không tận mắt
trông thấy nó. Tôi không thể.”
“Cô sẽ chẳng làm gì cả, chấm hết.”
“Làm thế là không phải.”
“Đánh chiếm Afghanistan đã là việc không phải ngay từ đầu. Lẽ ra phía cô đã nên ở nhà mới phải.”
“Thế thì các ông cũng vậy, đối với tất cả các nơi các ông đã đặt chân đến.”
“Tôi không có gì tranh cãi cả.”
“Thế còn tự do thông tin thì sao?”
“Tự do thông tin thì sao nào?”
“Mỹ là đất nước của luật pháp.”
“Đúng. Nhưng cô có biết bây giờ luật ra sao không? Cô cần đọc tờ Herald Tribune cẩn thận hơn đấy.”
“Ông sẽ giúp chúng tôi chứ?”
“Tôi sẽ yêu cầu nhân viên khách sạn gọi cho cô một chiếc taxi ra sân bay.”
“Chỉ thế thôi sao?”
“Đó là điều tốt nhất bất kỳ ai có thể dành cho cô.”
“Có điều gì tôi có thể làm để ông đổi ý không?”
Tôi không trả lời.
“Bất kỳ điều gì ấy?”
“Không,” tôi đáp.
Sau đó tất cả chúng tôi im lặng. Chuyên gia về trà mang hóa đơn lại.
Nó đặt trong một tấm bìa bằng da. Lila Hoth ký vào đó. Cô nói, “Cần xem xét trường hợp Sansom.”
“Nếu như đó là ông ta,” tôi nói. “Nếu là bất kỳ ai.” Tôi lấy điện thoại của
Leonid ra khỏi túi thảy lên bàn. Tôi đẩy ghế ra sau và đứng dậy, chuẩn
bị đi.
Lila bảo, “Làm ơn giữ lấy chiếc điện thoại.”
Tôi hỏi, “Tại sao?”
“Vì mẹ tôi và tôi còn ở đây. Chỉ thêm vài ngày. Và tôi muốn liên lạc được
với ông nếu tôi muốn.” Cách Hoth nói không phải kiểu thả câu. Không phải lả lơi. Không cụp mắt xuống, không chớp chớp mi. Không đặt tay lên tay
tôi, không cố gắng quyến rũ, không cố gắng làm tôi đổi ý. Đó chỉ là một
tuyên bố đơn thuần, được nói ra không hàm chứa thái độ nào.
Rồi
cô nói, “Ngay cả khi ông không phải bạn,” và tôi nghe thấy âm điệu cực
nhỏ của sự đe dọa rít lên trong giọng của Lila. Chỉ một tia cay nghiệt
lờ mờ, một dấu hiệu nhỏ của sự nguy hiểm, gần như không nghe thấy được
khuất sau ngôn từ, đi cùng với sự lạnh lẽo có thể cảm nhận được trong
đôi mắt xanh tuyệt đẹp của cô ta. Như biển ấm áp mùa hè chuyển sang nước đá mùa đông có ánh nắng chiếu vào. Cũng một màu cả, nhưng nhiệt độ khác hẳn.
Hoặc có thể cô ta chỉ buồn, hoặc lo lắng, hoặc quyết tâm.
Tôi bình thản nhìn Lila rồi đút chiếc điện thoại vào túi, đứng dậy bước đi. Trên phố 57 có rất nhiều taxi nhưng chẳng chiếc nào không chở khách.
Thế nên tôi cuốc bộ. Khách sạn Sheraton nằm cách ba dãy nhà về phía Tây
và năm dãy về phía Nam. Tối đa là hai mươi phút. Tôi cho là mình có thể
tới đó trước khi Sansom ăn xong bữa trưa.