Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Minh Đồ: “Đi bộ mất một khắc(mười lăm phút). Nếu người nghĩ là quá lâu có thể ngồi kiệu ạ.”
Cỗ kiệu ngày hôm qua đón dâu đúng lúc dùng xong, có thể dùng tiếp.
La Thiền: “Vẫn là cách bay trên trời à?”
Minh Đồ: “Cách đó nhanh hơn.”
La Thiền: “… Thế thì vẫn đi bộ thôi, vừa ăn sáng xong, ta muốn tiêu thực chút.”
Ra cửa một lần mà bốn người khiêng, La Thiền còn chưa xa xỉ đến mức đó, nói về kiệu bay trong không khí, thỉnh thoảng đi cũng không sao, và nếu có đi nhiều hơn cũng không sao.
La Thiền nghĩ chỉ có mình Minh Đồ đi, ai ngờ phía sau nàng còn đi theo năm đàn sinh, vậy quanh nàng và Song Mai kín mít.
Tất cả đàn sinh không nói một lời nào, La Thiền hỏi một câu, chỉ có Minh Đồ trả lời.
“Minh Đồ, ngươi đi theo Thánh Chủ bao nhiêu năm rồi?” Có thể phái hắn ta tới dẫn đường cho thấy người này rất được Loan Cận tín nhiệm.
Minh Đồ cung kính đáp: “Đã tám năm rồi ạ.”
Hắn ta là thủ hạ đầu tiên của Loan Cận, sau khi Loan Cận trở thành Thánh Chủ, Minh Đồ tự nhiên trở thành cánh tay phải của hắn.
“Ngươi có biết sở thích của Thánh chủ không? Chẳng hạn, ngài ấy thích ăn gì, đọc sách gì? Ngày thường thường làm gì?” Nếu hai bên có chung sở thích, cảm giác xa cách sẽ là gần hơn. Nếu không, tốt hơn là nên biết sở thích của người kia.
Điều này khiến Minh Đồ tự hỏi lại.
Thánh Chủ thích ăn gì?
Theo như Minh Đồ được biết thì Thánh Chủ không thích gì, hắn sẽ ăn bất cứ thứ gì trong bếp làm, cũng không nói không ngon hay ngon.
Với lại, Phù Sinh Đàn bọn họ ban đầu là muốn làm ám sát, khi đi làm nhiệm vụ thì trên đường đều ăn miếng nào thì miếng, không muốn ăn chút nào.
Thường đọc cuốn sách nào à?
Mỗi ngày Thánh Chủ còn không đọc hết mật tín gửi đến từ khắp nơi, huống chi là đọc sách, nếu thật sự muốn nói... chắc là “Bách khoa toàn thư ám khí”? Hay là nội công tâm pháp?
Nói về những việc thường làm...
Nếu nhất định phải nói thì chắc là giết người, hoặc ra lệnh cho người khác giết người... Nhưng những lời này có thể nói với phu nhân được không?
Nhìn dáng vẻ phu nhân yểu điệu, Minh Đồ cảm thấy hắn ta không nên nói ra, nếu không sợ là họa từ miệng mà ra.
“Thánh chủ… ngài không thích ăn gì, còn sách thích xem sách… đều là bí kíp võ công… thường làm gì… thường dạy bảo người.”
La Thiền: Hừ, nói như chưa nói vậy, không hổ là đàn sinh, thật cẩn thận.
“Khi còn nhỏ, Thánh Chủ, khoảng mười tuổi là người thế nào?”
Minh Đồ nhớ lại lúc Loan Cận mười tuổi trông như thế nào... có lẽ hắn ta cũng không thể nói.
Lão thánh nữ năm đó không ngừng thể bắt cóc trẻ con ở hai chính phái, trước sau không dưới mười đứa nhỏ rồi cho chúng ở cùng nhau, lớn lên tàn bạo, đều theo họ nàng ta là Loan, chọn tên thì càng tùy tiện hơn, chủ yếu là hoa cỏ, động vật.
Cận, Tùng, Hạc, Yến...
Loan Cận và Loan Tùng lớn lên cùng nhau, Loan Tùng nhỏ hơn Loan Cận năm tuổi, đến Phù Sinh Đàn khi còn nhỏ nên không nhớ rõ, cũng không có quan hệ huyết thống gì.
Tuổi còn nhỏ không phải là cái cớ để không làm được nhiệm vụ, ngược lại, lão thánh nữ muốn các con mau lớn để trả thù nghiệp lớn của bà ta nên cho chúng đã luyện tập cực khổ và tàn nhẫn.
Số người mà Loan Cận giết ở tuổi thiếu niên không phải trăm cũng phải chục người, dù trông như một đứa trẻ nhưng ánh mắt lạnh lùng hơn người lớn, âm lãnh và quái đản.
“Khi Thánh Chủ mười tuổi… đã có võ công rất cao rồi.”
Nếu không, hắn đã không được chọn làm người kế vị, mặc dù có mấy lão đàn chủ đến nay cũng không đồng ý nhưng sợ hãi võ công của hắn nên không dám nói.
La Thiền:... nàng muốn nghe về tạo nghệ võ thuật à? Nàng biết điều đó khi đọc nguyên tác rồi.
Nghe Minh Đồ này nói chuyện, thật sự như nghe lời của quân, nếu như nghe kĩ một chút... thì đều không có được một chút thông tin nào.