Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Quên đi, hôm khác nàng hỏi Loan Cận, nói chuyện hiệu quả cũng có thể nâng cao tình cảm phu thê.
“Có thợ mộc nào trong Phù Sinh Đàn không?” La Thiền chuyển đề tài, bắt đầu nghĩ về tủ quần áo.
Khi còn ở La phủ nàng thường nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, cố gắng hết sức để không có bất kỳ cảm giác tồn tại, để có thể bớt gặp rắc rối hơn.
Ở Phù Sinh Đàn thì khác, ít nhất là vài năm hoặc có thể cả đời đều ở đây, nên nàng sẽ nói nhiều hơn về cuộc sống ở đây, để cho nó thoải mái và phù hợp với sở thích của nàng.
Minh Đồ thở phào nhẹ nhõm, phu nhân chắc không hỏi về Thánh Chủ nữa.
“Có thợ rèn và thợ mộc. Phu nhân, người có món đồ nào muốn làm không?”
La Thiền gật đầu: “Có, vài ngày nữa ta sẽ đưa bản vẽ cho ngươi. Ta muốn làm một cái tủ, và một số vật dụng nhỏ.”
“Phu nhân cứ việc phân phó.”
“Ta còn muốn một ít hạt giống hoa và hạt giống rau.” Diện tích lớn cỏ cằn cỗi trong sân không thể lãng phí, thậm chí trồng hoa cỏ trông sẽ rực rỡ hơn.
Nói xong những chuyện nhỏ nhặt, đoàn người đã sớm đến thảo dược đường.
Phong cảnh dọc đường rất bình thường, không có cảnh gào khóc thảm thiết, cũng không có phần chân tay bị cụt gãy sót lại, gần giống như một con đường thị trấn, chỉ khác là có hai dãy nhà thời xưa thôi.
Sau khi bước ra khỏi cửa, nàng mới nhận ra điện Phù Sinh của Loan Cận ở có diện tích rất rộng, hắn cũng chỉ dùng một khoảng sân làm phòng ngủ.
Nếu ngày mai có thời gian, nàng sẽ dạo quanh điện Phù Sinh để xem cơ sở hạ tầng ở đó là gì.
“Phu nhân, người cẩn thận dưới chân ạ.”
Giữa sảnh thảo dược đường là một căn nhà triệt lớn, hai bên trái phải có vài căn nhà triệt nhỏ.
Từ xa La Thiền đã ngửi thấy mùi thơm quen thuộc của các loại thảo mộc khô, đến gần mới nhìn thấy trong sân phơi toàn là thảo dược.
Nếu đúng như vậy thì đó chỉ là một sân sau của y quán bình thường, nhưng đại phu có vẻ không được ngăn nắp cho lắm.
Những thứ đặt dưới mái hiên hơi đặc biệt, có móc sắt, dải vải nhuộm máu chất thành núi nhỏ, hàng chục tấm gỗ cờ-lê, và vài chiếc nạng...
Ừ, đúng là một bầu không khí của ma giáo.
La Thiền không chóng mặt, trước kia cũng chưa bao giờ sợ những hình ảnh đẫm máu, nàng từng một bên ăn bánh mì thịt nướng sandwich chấm với sốt mù tạt mật ong khi xem cái xác không hồn.
Nước tương, nước sốt lẫn lộn như màu cà chua, giống như máu chảy ra ở đây.
Học y xong lại càng không sợ, bác sĩ hoa mắt chóng mặt không ăn được loại đồ ăn này.
Trong căn nhà triệt phía ngoài cùng bên phải dường như có khá nhiều người, cũng có một số đàn sinh đứng ở bên ngoài, một số nâng tay, một số giúp đỡ chân, vết máu dưới giày, ngay cả hai bên chân cũng màu máu đỏ sẫm.
Những đàn sinh này không đeo mặt nạ, trông giống như những người bình thường, nhưng khuôn mặt của họ tái nhợt và không biểu cảm.
Minh Đồ như không nhìn thấy, dẫn La Thiền đến ngôi nhà triệt lớn ở giữa: “Trong Phù Sinh Đàn thường có những đàn sinh bị thương. Phu nhân không cần để ý đến, đi lối này.”
La Thiền: … Dẫu sao nàng cũng là lang y, chân thật sự không ra cái chân.
Với lại, trước giờ chưa có ai để nàng tập luyện, lúc nãy nàng đi qua mới bắt gặp nên phải giúp đỡ.
Tiểu ca kia đang đỡ cái chân, máu đã khô...
“Người tiếp! Đi lấy thuốc sau khi băng bó xong... Cái gì không biết sao? Vẫn như cũ! Hai lượng U Minh và cây hoa đoái phúc, đun sôi rồi uống đi. Không chết được!”
Một giọng nam nhân trung khí truyền ra từ trong căn nhà triệt, giọng nói có hơi lớn tuổi.
... Bốc thuốc là tự lấy thuốc?
Những đàn sinh đó có hiểu không?
Minh Đồ thấy nhưng không thể trách, nói: “Người bị thương mỗi ngày nhiều lắm, đại phu trong đàn cũng rất bận rộn.”
La Thiền: “Ta có thể đi xem không?” Phương thuốc vừa nói kia cũng chỉ là giảm đau, không có công hiệu giảm nhiệt.