Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đám người Minh Đồ đang đứng ở trước cửa nhìn thấy cửa phòng mở ra, bọn họ vội vàng cúi thấp đầu, ánh mắt liền hướng nhìn về tay của Loan Cận chỗ hai đôi bàn tay đang nắm chặt với nhau.
Tự nhiên như vậy, tự nhiên là tất cả bọn họ không không cúi đầu xuống thấp hết lần này đến lần khác.
“Minh Đồ, chúng ta… Có đi theo sau hay không?”
Dựa theo lý thuyết, cho dù đó là căn phòng cách vách, thì Minh Đồ và Đình Sơn cũng cũng vẫn là nên đi theo sau…
Một lần nữa Minh Đồ đứng thẳng người, nhìn lên bầu trời xanh rồi nói: “Ngươi đi đi, ta sẽ không đi, ta canh giữ thư phòng.”
Đình Sơn: “....”
Ngươi cũng thật tinh khôn.
Đình Sơn quay đầu lại hỏi: “Song cô nương?”
Song Mai vẫn nhớ rất rõ là La Thiền hay cười nàng ấy là thích hay đi nghe chuyện góc tường của người khác, cho nên vội vàng lắc đầu, nói: “Song Mai sẽ ở lại đây đợi, không đi đâu.”
Đình Sơn: “...”
Đúng là con nít tinh khôn!
Loan Cận mở cửa phòng nghỉ ra, hương hoa nồng nặc liền tràn ra ngoài, La Thiền thò đầu về phía trước xem xét bên trong, có một cái giường, một cái thùng tắm, một cái bàn tròn, mấy cái ghế con, còn có rương gỗ đựng y phục.
Bên trong phòng thật sự là rất đơn giản, đây chỉ là một nơi để nghỉ chân trong một thời gian ngắn, đi vào bên trong nhìn kỹ hơn, thì mới có thể phát hiện ra trên vách tường và trên mặt đất có một số vết đen lưu lại.
Đó chính là vết máu.
Chắc có lẽ là do thời gian đã quá lâu, chưa được rửa sạch sẽ.
Mà nguồn gốc của hương thơm trong phòng, chính là xuất phát từ chậu hoa dâm bụt lớn ở bên cạnh thùng tắm.
La Thiền kêu Loan Cận cởi áo ngoài, cởi dây cột tóc nằm lên gối trúc, lấy túi thảo dược đã chuẩn bị sẵn nhẹ nhàng đắp trên mắt hắn, khẽ khàng chầm chậm xoa bóp da đầu hắn, nói: “Một lát nữa ta phải châm cứu trên đỉnh đầu chàng, chàng đau thì lập tức nói với ta.”
Da đầu truyền đến cảm giác thoải mái, Loan Cận nói: “Bổn tọa không sợ đau.”
Đây không phải Loan Cận nhấn mạnh mình không sợ đau.
Tuy thoái hóa cảm giác giác cũng là một phần nguyên nhân, những trước kia Loan Cận cũng không sợ đau.
Khi còn bé luyện công hắn thường bị thương da tróc thịt bong, sớm đã có tính nhẫn nại chịu đựng nhất định, nếu sợ đau khi xuất chiêu chắc chắn sợ ngược sợ xuôi ngược lại sẽ có sơ hở.
“Ta biết, nhưng nếu đau có thể là châm sai huyệt vị như vậy sẽ có phiền toái.” La Thiền nói nửa thật nửa giả.
Không có khả năng đâm sai huyệt vị, người làm nghề y cần nhất là cẩn thận, một cái sai có thể dẫn đến sai lầm to lớn.
Loan Cận: “Được.”
La Thiền vén tóc Loan Cận hẳn hoi, móc ngân châm mượn từ Hóa Trứ ra, nàng đã nấu qua nước sôi, tiêu độc rồi.
“Mỗi ngày đắp mắt, châm cứu cho chàng, nếu nhanh thì ba tháng lâu thì nửa năm, đôi mắt của chàng có thể hồi phục như lúc đầu.”
Loan Cận tựa hồ không hoài nghi nàng chút nào, để nàng cắm một đống ngân châm lên đỉnh đầu.
Châm kim xong, La Thiền muốn chuẩn bị cho Loan Cận một bình trà nóng, mới vừa đứng dậy tay nàng đã bị nắm lấy.
Loan Cận mở mắt, nhấc túi thuốc trên mắt lên, trong mắt không có chút vẻ buồn ngủ nào: “Nàng ở yên đây.”
“Ta đi phân phó bọn họ chuẩn bị một ấm trà, lập tức quay lại ngay.”
Mở cửa, đứng ngoài là Đình Sơn của đàn sinh, sau khi nàng phân phó xong thì trở về phòng.
Loan Cận đỉnh đầu đầy ngân châm nhìn thẳng về phía nàng, La Thiền lại ngồi lên mép giường, lấy túi thảo dược ra lại che lên mắt hắn.
“A Cận không ngủ được?”
Loan Cận: “Nàng ở đây, bổn tọa không muốn ngủ.”
Cho dù che mắt lại, chỉ có thể nắm tay La Thiền hắn cũng không muốn ngủ.
La Thiền cười, nắm bàn tay to của hắn nói: “Ta đây trò chuyện với A Cận.”
Loan Cận: “Được.”
Loan Cận quả thực không nói chuyện nhiều, mỗi lần đều là La Thiền gợi chuyện hắn mới nói vài câu.