Không Có Ta Hắn Sẽ Sát Sinh

Chương 41: Chương 41




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

La Thiền nghĩ nghĩ rồi nói: “Lúc vừa mới tới ta thấy một cái sân, Minh Đồ nói là nơi ở của nguyên Thánh Nữ, nếu A Cận không sắp xếp gì, ta muốn cái sân đó dùng làm dược đường. Gần thư phòng của A Cận, nếu chàng mệt mỏi có thể đi thẳng đến đó nghỉ ngơi.”

Loan Cận không hề có do dự nói: “Ngày mai để bọn người đàn sinh quét tước giúp nàng, nếu muốn sửa sang nàng cứ nói thẳng với Minh Đồ là được.”

Đều đã nói đến nguyên Thánh Nữ, vì thế La Thiền thuận theo lời nói hỏi thêm vài câu, vừa lúc để thử điểm mấu chốt của Loan Cận.

Cái gì có thể nói với nàng cái gì không.

“Thiền Nhi có một chuyện muốn hỏi, nếu đường đột, A Cận coi như chưa từng nghe thấy.”

“Nàng nói.”

”Không biết A Cận nhập Phù Sinh Đàn từ khi nào?”

Loan Cận cũng không nói dối, nếu không thể nói hắn sẽ lựa chọn im lặng, bình thường hắn im lặng cũng không ai dám hỏi lại.

Tuy thời gian hai người quen biết ngắn ngủi, nhưng từ nhỏ đến lớn chưa có ai đối xử với hắn như La Thiền.

Trước khi đưa ra yêu cầu liên hôn Loan Cận đã phái người đi La phủ, người của đàn sinh mỗi ngày đều hồi báo những chuyện mà hai nữ nhi của La phủ đã làm, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.

Biết nữ nhi La gia gả đến là nữ nhi thứ hai, Loan Cận cũng chú ý chuyện của nàng vài lần.

Xuân xanh mười sáu, mẹ đẻ là ca cơ ngoại bang, từ nhỏ đến lớn, hắn cũng đã chuẩn bị nghênh đón đóa hoa quý, nếu thật sự không được coi như nuôi một đại phu ở đàn.

Không có ai sẽ vô duyên vô cớ đối tốt với người khác, trừ phi nàng có mưu đồ khác.

Nhưng mưu mô của một tiểu nha đầu có cao thâm cũng không gạt được ánh mắt thấu đáo của Loan Cận, đặc biệt là ở nơi xa lạ càng dễ dàng để lộ sơ hở.

Càng miễn bàn đến việc uốn mình nịnh nọt người khác, nữ nhi thứ hai của La gia cũng chỉ là nữ tử khuê các bình thường sẽ không giỏi diễn trò bằng nữ tử phong trần.

Nhưng thái độ của La Thiền đối với hắn, Loan Cận không nhìn ra chút giả dối, nàng cũng chẳng đưa ra yêu cầu quá đáng gì, chỉ là làm chút hoa cỏ, ăn chút đồ ngon, muốn một tòa nhà, lại rất bình thường.

Chỉ cần nàng không đề cập tới việc làm thánh chủ, cho dù bảo Loan Cận thay nàng giết vài người Loan Cận cũng đều sẽ đồng ý.

Kẻ có thể dùng vẻ mặt giả dối mà lừa được đôi mắt của Loan Cận, hắn tự nhận còn chưa có đâu.

Rất hiếm có một người thật lòng thật dạ đối xử tốt với hắn.

Các thủ hạ đối với hắn là thái độ cung kính, là ngưỡng mộ với kẻ mạnh, đương nhiên có cả sợ hãi.

Trên đời này chỉ có người này thật lòng muốn thân mật khăng khít với hắn.

Hai đêm này La Thiền đều nhắm mắt là ngủ, sáng tỉnh dậy cũng sẽ vô thức vùi vào lồng ngực hắn.

Người ở trạng thái mông lung là thành thật nhất, Loan Cận đều nhìn thấy.

“Bảy tuổi bổn tọa đến Phù Sinh Đàn.”

Tay La Thiền mềm nhẹ trong lòng bàn tay hắn, ngón tay, lòng bàn tay, hổ khẩu đều có vết chai dày.

“Nhỏ như thế? Có nhớ nhà không?”

Giọng điệu Loan Cận như thường nói: “Ngày bổn tọa đến Phù Sinh Đàn, cả nhà ta đều đã đến Tây Thiên.”

Ngón tay La Thiền khựng lại, trong nguyên tác chỉ có đôi câu về kết cục của Loan Cận, nói hắn bảy tuổi tới Phù Sinh Đàn, từ trước đến giờ chưa từng nói về thân thế của hắn.

Nghĩ lại, nếu nhớ rõ cha sinh mẹ đẻ của mình, sau khi Loan Cận làm thánh chủ, dù không muốn nhận thân cũng nên điều tra một lần, tìm hiểu tình hình gần đây.

Vậy là bị Phù Sinh Đàn giết sạch rồi?

Không chờ La Thiền hỏi, Loan Cận nói tiếp: “Là chết trong tay Phù Sinh Đàn.”

Lão Thánh Nữ tính tình hung tàn bất thường, danh môn chính phái giết gã hầu chuyện của bà ta, bà ta dùng mạng của hơn ngàn người để bù đắp.

Ngón tay La Thiền lại cử động, nàng không tưởng tượng được tâm trạng của Loan Cận mấy năm nay, chuyện không xảy ra với mình vĩnh viễn không thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.