Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bây giờ nàng cụp mắt là có thể nhìn thấy tán cây xanh biếc, thu hết vào mắt phạm vi mấy dặm, lập tức tròng lòng dâng lên cảm giác hào hùng.
Trách sao người có võ công đều thích bay, cảnh sắc này rất đẹp, cũng không cần lo sự cố trên không.
Vạt áo Loan Cận bay bay trong không trung, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, cho dù ôm người cũng không lắc lư, vững như tùng bách.
“Có khó chịu không?”
Gió mát thổi làm La Thiền híp híp mắt thích ý nói: “Thoải mái lắm.”
Nội lực Loan Cận trầm xuống, cả người hướng lên cao hơn chút, La Thiền cảm thận được thay đổi cười nói: “Còn có thể cao hơn không?”
Loan Cận: “Nàng còn muốn bắt chim?”
La Thiền cười lắc đầu: “Có A Cận không cần bắt chim đến giải sầu.”
Loan Cận lại tăng độ cao, tốc độ cũng nhanh hơn. Tiếng cười của La Thiền phát ra như chuông bạc.
Này chỉ khổ Mình Đồ và Đình Sơn ở phía sau:...Thánh chủ, tốc độ này của ngài, chúng tôi không theo kịp đâu!
Đặc biệt là Minh Đồ còn mang theo Song Mai, tiểu nha đầu sợ cao, cái miệng nhỏ nghẹn ngào, vành mắt bắt đầu rơm rớm nước.
“Song cô nương, cô sợ độ cao?”
Song mia khó chịu nuốt hai ngụm nước bọt: “Không có gì, ta chỉ hơi muốn...”
“Muốn cái gì?”
Song Mai lại hít mạnh hai hơi, thật sự không nhịn nổi mới nói: “Minh công tử ngài chậm một chút, ta hơi muốn, muốn đi tiểu.”
Càng cao nàng ta càng sợ, càng nhanh nàng ấy càng lo lắng, cảm xúc xao động này trực tiếp ép lên bàng quang...
Minh Đồ: “...”
Hắn lập tức giảm tốc độ, đây cũng không phải nói chơi, nhỡ đâu không nhịn được thì hậu quả không dám tưởng tượng.
“Nếu Song cô nương không nhịn được thì nói nói với Minh Đồ một tiếng, tại hạ sẽ giảm xuống.”
May mà Song Mai dùng ý chí ngoan cường rốt cuộc đến đích mới tìm chỗ giải quyết. Vừa lúc có tiếng thác nước lớn che đi tất cả tiếng vang khác.
Đình Sơn đặt bàn nhỏ với tay nải cõng theo xuống, dọn giấy và bút mực ra cho La Thiền.
Bên trong núi sâu, cho dù là mùa hè cũng mát mẻ hơn bình thường rất nhiều. Lâu rồi La Thiền chưa thấy thác nước lập tức chạy đến bên dòng suối dùng tay hất hất nước suối trong vắt thấy cả đáy.
Nước suối lạnh lẽo, nếu để làm lạnh dưa hấu chắc chắn vô cùng ngon miệng. Lần sau nàng có thể mang dụng cụ nấu ăn dã ngoại đến, nướng thịt cạnh dòng suối cũng có loại mùi vị khác.
Quay đầu vừa định nói chuyện này với Loan Cận đã thấy hắn cởi áo ngoài giao cho Minh Đồ. Sau khi đến cạnh dòng suối cởi giày nhảy lên khối đá lớn trên thác nước, ngồi xếp bằng nhập định.
Thác nước trào dâng cuồn cuộn còn không ngừng trút xuống, lập tức đã đánh xuyên qua quần áo của hắn, tóc dài dán trên người, khuôn mặt cũng bị hơi nước che khuất mơ hồ khó phân biệt.
Giữa mùa hè mà La Thiền sững sờ rùng mình một cái.
Trước tiên không nói đến thế chảy xiết ập xuống của thác nước kia, chỉ nguyên nước suối lạnh lẽo này thôi đã không phải thứ người bình thường có thể chịu được, có thể so với súng bắn nước áp lực cao.
Nếu nàng bị dòng nước này quất vào người không đến một phút là ngất.
“Thánh chủ thường xuyên đến thác nước này đả tọa?” La Thiền đứng lên dùng khăn tay Song Mai đưa tới lau tay.
Minh Đồ xuất hiện phổ biến nói: “Là mỗi ngày.”
“Mùa đông cũng tới?”
Minh Đồ: “Một năm bốn mùa, chẳng phân biệt hè nóng bức hay trời đông giá rét, tiểu nhân theo thánh chủ mấy năm nay chưa bao giờ gián đoạn, trừ phi không ở trong đàn.”
La Thiền:...Này không phải là tự ngược à.
“Người của đàn chúng ta đều phải tới đây đả tọa?”
Minh Đồ: “Có vài người võ công còn thấp không chịu nổi cái luồng nước ập xuống này.”
La Thiền không hiểu võ công những nghĩ cũng là vì tôi luyện tâm tính.
Trong lòng Minh Đồ suy xét một hồi, mặt máu me của thánh chủ không thể kể với phu nhân, nhưng cần cù luyện công là điều tốt nói chắc không sao, nói không chừng có thể giúp hình tượng thánh chủ trong lòng phu nhân thêm ánh hào quang.