Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Phu nhân có điều không biết, nội công càng lợi hại càng cần tâm tính cứng cỏi, gặp phải chuyện gì cũng không được hoảng, không được sợ cũng không được loạn. Khi tu luyện nội công càng cần đề phòng thói kiêu căng nóng nảy, một chút sai lầm thôi nhẹ thì chịu nội thương, nặng thì tâm mạnh bị hao tổn. Vì mài giữa tâm tính như bàn thạch thánh chủ mới có thể mỗi ngày đều đả tọa ở thác nước.
Phải đi ngàn vạn dặm mới tìm được một cao thủ võ công, nghị lực bền bỉ là cơ bản, quan trọng nhất là tu tâm.
Loan Cận hiểu rõ bản thân, hắn thông thấu mọi việc, nhưng trong lòng lại có nơi hẹp hòi, có vài chỗ bị thù hận mài mỏng.
Minh Đồ nịnh hót xong cho rằng có thể nhìn thấy ánh mắt sùng bái của phu nhân ai ngờ La Thiền lại nói: “Hắn như thế sẽ không nhiễm phong hàn à?”
Minh Đồ: “...Rất ít.”
Làm người đều khổ, hết thảy kiểu đau khổ không giống nhau thôi.
Chẳng qua Loan Cận vô cùng khổ, tâm khổ thân cũng khổ.
“Minh Đồ, ngươi trở về lấy cái thảm tới, vị đàn sinh này phiền ngài đốt đống lửa.”
Nếu nàng nhìn thấy sẽ không có chuyện cái gì cũng không làm.
Một người lại lợi hại, cũng sẽ không phiền chán người khác quan tâm là được.
“Tiểu nhân tên là Đình Sơn, phu nhân cứ gọi thẳng tên họ tiểu nhân là được.”
Phân phó mọi chuyện xong La Thiền mới ngồi trước bàn lùn, lúc tới lòng đầy vui mừng muốn tìm cảm hứng, nhưng thấy Loan Cận bị xối cho như con gà rớt vào nồi canh nàng cũng không còn tâm tình vẽ tranh.
“Tiểu thư, luyện công thế này cũng chịu tội quá.”
“Không trải qua mài giũa, sao có thể trở thành dụng cụ chứ?
Song Mai lắc đầu nói: “Em không chịu nổi cái khổ này, tình nguyện làm cục sắt ngu dốt.”
La Thiền chống cằm nhìn bóng đen giữa mảng màu trắng bạc kia nói: “Làm sắt làm dụng cụ, có đôi khi cũng không phải chuyện mình có thể chọn.”
“Có gì mà không thể chọn, không phải không luyện là được rồi?”
La Thiền gật gật đầu, nói: “Em cũng không muốn luyện chữ, nhưng do ta là tiểu thư, không phải chỉ có thể ngoan ngoãn vào khuôn khổ?”
Chẳng qua nếu Loan Cận không luyện sợ là đã sớm nát vụn thành một đống bột sắt, bị gió thổi tan.
Song Mai sợ La Thiền nhắc lại chuyện luyện chữ vội vàng nói sang chuyện khác: “Tiểu thư, hôm nay muốn vẽ cái gì?”
Nếu để nàng ở cạnh thác nước tập viết tâm nàng sợ là còn lạnh hơn cả quần áo của thành chủ.
Tới cũng đã tới rồi cũng không thể đem tờ giấy trắng về, La Thiền nghĩ nghĩ nói: “Vẽ một cây dâm bụt đi.”
Song Mai nhìn trái nhìn phải kỳ quái nói: “Nơi này cũng không có hoa dâm bụt mà?”
La Thiền cười nói: “Nơi này đương nhiên không có, nụ hoa này á nở ở trong lòng tiểu thư ta.”
Này nụ hoa a, khai ở tiểu thư trong lòng ta.
La Thiền cầm bút lông chấm đủ mực, tay dừng lại chỉ vào đốm đỏ cách đó không xa: “Song Mai, hái mấy chùm hoa màu đỏ đến đây, dùng cục đá nghiền nát.”
Hoa dâm bụt sao có thể không có sắc đỏ chứ, hoa dâm bụt trong lòng nàng. Nở rộ với nàng, nở đến độ rực rỡ lại nồng cháy.
Đợi La Thiền vẽ xong Đình Sơn cũng nhóm lửa xong, Minh Đồ cũng mang thảm bay về.
Vừa qua nửa canh giờ bông hoa rớt vào nồi canh Loan Cận mới từ thác nước hạ xuống, mũi chân nhẹ điểm, quanh thân vận khí, đợi cho trên bờ khi xung quanh hắn đã quanh quẩn một tầng khói trắng, hong gần khô rồi.
Hai tròng mắt mặc ngọc thâm thúy quét qua mấy người rồi dừng trên người La Thiền, nàng đang vẫy tay với hắn.
Loan Cận mới từ thác nước đi lên mặt không cảm xúc, thân hình cao lớn mang theo khí thế bức người, từng bước từng bước tựa như bọc hơi lạnh, Song Mai nhìn thấy vội lui về sau vài bước đứng ở một bên.
Song Mai: Cô gia vốn đã dọa người như này quả thực không dám nhìn thẳng.
Loan Cận đi đến cạnh La Thiền, ngồi xếp bằng xuống cây đuốc trước mặt cháy bùm bùm, hắn lại như thể không cảm nhận được hơi nóng truyền đến.